9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi đang làm gì đó?" Seongwu ở phía sau Minhyun lên tiếng.

Vừa nghe đến thanh âm của Seongwu, Minhyun như chim sợ ná, bỗng nhiên nhảy dựng lên, mặt đỏ tới mang tai, lắp ba lắp bắp nói: "Không... Không có gì cả."

Minhyun cúi đầu nhìn chân của mình, không dám ngẩng đầu lên xem Seongwu.

"Thành thật mà nói, ngươi làm chuyện gì có lỗi với ta đúng không?" Seongwu dùng ánh mắt nghi ngờ tuần tra tới lui trên mặt Minhyun.

Hắn nghĩ là lạ, thực sự rất không thích hợp. Mấy ngày qua, Minhyun hành động thật kì dị. Mỗi lần tìm cậu nói chuyện, cậu không nhìn chung quanh thì cũng chẳng dám nhìn hắn, vừa nói đúng hai câu là chạy trối chết. Điều đó làm Seongwu buồn bực, nhìn bộ dạng chột dạ của cậu khiến trực giác Seongwu cho rằng cậu nhất định làm chuyện gì sai trái mới kỳ quái như thế kia.

Nghe vậy, Minhyun như bị sét đánh sửng sốt một chút. Qua nửa ngày, cậu ấp a ấp úng nói: "Tại sao lạ nghĩ như vậy?"

Kỳ thực, ngày hôm sau Seongwu rời giường, Minhyun mới phát hiện, hắn quên mất toàn bộ chuyện tình hôm trước.

Minhyun tự trấn định mình, cho dù Seongwu không nhớ, nhưng cậu vẫn hoang mang rối rắm, chẳng biết làm sao để Seongwu không nhìn ra mánh khóe.

"Tại sao lại nghĩ như vậy à?" Seongwu giương cao mi, hàm tiếu nói: "Là bởi vì hành vi cử chỉ của ngươi gợi cho ta nghĩ như vậy."

"Ta nào có? Ngươi suy nghĩ nhiều quá." Minhyun miễn cưỡng cười, cậu nhìn trái nhìn phải mà nói, vẫn không dám đối diện Seongwu.

"Nếu quả thật không đúng như vậy, giờ ngươi ngẩng đầu lên nhìn ta nói, là do ta suy nghĩ nhiều quá."

"Ta..."

"Thế nào? Chỉ ngẩng đầu xem ta cũng không dám sao?"

"Dám chứ!" Minhyun hít một hơi thật sâu, sau đó cố lấy dũng khí, dùng tốc độ ngẩng đầu lên nhìn Seongwu.

Nhưng vừa thấy mặt Seongwu, thì bao nhiêu tình cảnh đêm đó toàn bộ hiện ra trước mắt. Minhyun cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, quả thực chẳng biết nên làm thế nào cho phải.

"Mặt của ngươi sao đỏ quá vậy?" Seongwu nhíu mày. "Ngươi đang phát run, sao vậy? Thân thể khó chịu?"

"Không có, ta rất khỏe."

Seongwu càng tới gần, thì Minhyun càng thẳng lui về phía sau, chỉ là cậu càng lùi, trong lòng Seongwu nghi ngờ càng sâu.

"Tốt mới là lạ. Này! Ngươi bị bệnh không dám cho ta biết hửm?" Tức giận phút chốc hiện rõ lên mặt Seongwu, hắn biết Minhyun thường thường gặp chuyện luôn giữ lại nuốt trong bụng. "Ngươi tự quan tâm chăm lo tới bản thân mình một chút được không?"

"Ta khỏe thật mà."

"Ta không tin, đưa ta sờ sờ trán của ngươi."

Ai biết tay Seongwu vừa mới đưa lên, Minhyun tựa như lửa đốt mông, chạy như bay ra bên ngoài.

Tục ngữ nói: Thoát được một thời, không tránh được một đời. Huống chi hai người cùng ở chung dưới một mái nhà; hơn nữa, Minhyun căn bản luyến tiếc để Seongwu chịu đói, mặt trời lên cao, cậu vẫn ngoan ngoãn về nhà chuẩn bị thức ăn.

Cận vào buổi trưa, Minhyun ôm một toàn bộ bất an về đến nhà, khi cậu đi vào sân thì mới phát giác Seongwu đang ngồi ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, trên bàn nhỏ có đặt một bình trà ngon.

"Ta đã trở về." Minhyun nhỏ giọng nói.

Seongwu ngoảnh mặt làm ngơ, ngay cả mắt cũng không mở, hắn tự mình bưng chén trà lên từ từ thưởng thức.

Minhyun thấy thế, mạnh dạn đi vào, bắt đầu chuẩn bị cơm trưa. Chỉ chốc lát sau, cậu đem mâm cơm đơn giản bưng lên bàn, sau đó đi gọi Seongwu.

"Ra ăn cơm." Minhyun xoa xoa hai tay, chột dạ nói.

Nghe vậy, Seongwu đứng lên, duỗi người một cái rồi đi vào nhà, sau đó cởi giày trực tiếp lên giường nằm.

"Ngươi..."

"Không ăn!"

"Ơ!"

Đến buổi tối, Seongwu cũng chưa ăn; sáng ngày hôm sau, Seongwu cũng vẫn chưa ăn, cái này làm Minhyun gấp đến độ ăn không ngon.

"Ngươi không ăn sẽ hại thân thể."

"Ngươi nói cho ta biết, ta mới ăn."

"Ta..." Minhyun thực sự không biết mở miệng nói với Seongwu như thế nào đây.

Cậu thực sự rất sợ hãi, lỡ như Seongwu biết hắn say rượu chiếm tiện nghi cậu, thì sẽ quay đầu bỏ đi.

"Không nói, được." Seongwu lãnh đạm liếc nhìn Minhyun, xoay người đi ra ngoài, Minhyun thấy thế liền vội vàng chạy theo.

"Ngươi muốn đi đâu? Khi nào trở về?"

"Ta sẽ không quay về." Seongwu lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng dưới tình huống như vậy, chúng ta còn biện pháp sinh hoạt chung một chỗ sao?"

"Ngươi... Ngươi nói... Ngươi rời khỏi?" Minhyun chật vật đem chuyện mà cậu sợ nhất nói ra khỏi miệng.

"Đây không phải là mục đích của ngươi sao? Ngươi đối với ta như thế, không phải là muốn cho ta tự thức thời ly khai?"

"Không phải, ta tuyệt đối không có ý này." Minhyun lắc lắc đầu như muốn rớt, nếu có thể, cậu thực sự muốn đem tâm đào ra cho hắn xem

"Vậy ngươi rốt cuộc là có ý gì?"

"Ta... Ta..."

"Không chịu nói chứ gì ?" Seongwu hừ lạnh một tiếng, tức giận muốn bỏ đi.

"Seongwu, đừng đi." Dưới tình thế cấp bách Minhyun kêu thẳng tên hắn mà cậu chưa bao giờ dám, cậu hốt hoảng kéo hắn. "Sự tình đều không phải như ngươi nghĩ, là ta... Ta xin lỗi ngươi."

"Ngươi làm gì mà xin lỗi ta?"

"Ta không dám nói, nếu như ta nói ra ngươi nhất định sẽ bỏ ta." Minhyun cô đơn gục đầu xuống, hiện tại tình cảnh của cậu: Nói cũng chết, không nói cũng chết.

"Sao ngươi biết ta nhất định sẽ bỏ đi? Giờ còn chút cơ hội thì ngươi hãy thành thật nói ra, còn nếu ngươi không nói ta lập tức đi ngay." Seongwu uy hiếp Minhyun, hắn căn bản không nghĩ muốn ly khai, chỉ là muốn cậu đàng hoàng mang chân tướng nói ra mà thôi.

"Được! Ta nói!" Minhyun cắn răng một cái, toàn bộ bất cứ giá nào. Cậu lắp bắp, xấu hổ đem chuyện đêm đó nói đơn giản cho Seongwu nghe.

"Ta thực sự không phải cố ý, chỉ là... Chỉ là..." Minhyun chỉ là nửa ngày, cũng nói không được nữa.

"Có vậy thôi?" Nghe vậy, Seongwu nhướng cao mi.

Tên này mấy ngày qua cư xử kì cục là đơn giản do say rượu hôn mình???

"Ta thật quá phận, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn biến thành tiểu nhân, là một dâm tặc không hơn không kém, là một tên trời không dung đất không tha, ta..."

"Chờ một chút! Nghiêm trọng vậy sao?"

"Nghiêm trọng chứ, trời ạ! Ta làm sao lại sinh ra loại sự tình này? Hiện tại ngươi biết tình hình thực tế, nhất định rất khinh thường ta"

"Đừng nói nữa." Seongwu đau đầu rên rỉ một tiếng, tên này nghĩ quá mức nghiêm trọng đi. "Ta không có khinh thường ngươi, cũng sẽ không đem chuyện này để ở trong lòng."

"Trong lòng ngươi nhất định coi thường ta." Minhyun cố chấp nói.

"Sai!"

"Ngươi đừng gạt ta." Minhyun sầu não lắc đầu. "Ngươi nói như vậy, là bởi vì ngươi quá mức thiện lương, không muốn để ta thương tâm, cho nên mới phải miễn cưỡng chôn dấu chán ghét với ta."

Thiện lương? Nghe vậy, đầu tiên Seongwu sửng sốt, tiện đà hắn không nhịn được cười ha hả, đau cả bụng mà ngay cả nước mắt cũng tuôn ra.

Vươn ngón tay run rẩy, Seongwu cuồng tiếu chỉ vào Minhyun.

"Thiện lương? Ai... . Ta sao? Ngươi đừng có nói đùa..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro