Chương 6: Tìm hiểu đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi họp lớp hôm nay, Lý Nhã và Mộng Thanh mới biết Vi Quân là bạn học từ cấp 3. Nhưng cậu ấy rất xuất sắc nên chưa đến giữa năm học lớp 11 đã liên tục nhận học bổng và biệt tích. Nghe đâu cậu cũng tốt nghiệp đại học rất sớm. Nên kỉ niệm của họ về cậu bạn này không nhiều cũng không đáng nhớ. Từ chàng trai quán cafe, người nhà bệnh nhân phòng 302 đến bạn học năm xưa.

Có gì cấn cấn ấy?

"Lý Nhã, sao em không trả lời tôi?" Dù Lý Nhã cố đẩy anh ra, Vi Quân vẫn cứ nắm tay cô kéo lại.

"Tôi không quen anh! Mong anh thả tay tôi ra!" Cô nhìn anh vô cùng kiên quyết dường như chẳng có thứ gì có thể làm cô lung lay.

"Tại sao? Chúng ta đang quen nhau mà!"

"Quen? Tôi nhớ mình không có thói quen làm tiểu tam! Hay là anh quen quá nhiều nên không nhớ nỗi?"

"Lý Nhã em có thể bình tĩnh nói không, ai làm em nặng lời như vậy? Tôi không hiểu!" Anh không hiểu gì hết. Rõ ràng cô và anh quen nhau được 4 năm, bỗng nhiên mấy tháng trước anh không liên lạc với cô được.

Ánh mắt anh rất khát khao, cũng rất ấm áp: "Anh không đùa em! Anh thực sự mới đi công tác về." Anh kéo cô vào lòng mình và trao cô nụ hôn trên trán.

"Anh có!" Giọng cô có chút dịu lại.

"Anh từng thương em à? Nếu có, sinh nhật em anh nên nhắn một câu chỉ 2 từ em cũng rất vui. Nhưng anh chưa từng làm. Nếu có, 1 tháng trước anh sẽ không vì phiên tòa mà bỏ em giữa rạp phim đợi mấy tiếng liền mà không nhắn gì cả. Anh thật sự quan tâm em không? Anh từ chối gặp mọi người xung quanh em. Em không sợ người khác dị nghị hình xăm trên cổ anh. Em đã nói biết bao lần em rất tự hào về anh, cũng rất yêu anh. Nhưng không Quân, anh làm em rất mệt. Em không hiểu tại sao với một người bán hàng, một đứa trẻ 5 tuổi bán hoa anh cũng không nhận chúng ta quen nhau mà phải gặp như không trong quán cafe đó. Em chấp nhận quen anh. Vì em tin từ "yêu" nơi anh, tin chúng ta sẽ hạnh phúc, em chờ hành động ở anh rất nhiều, nhưng mà... em không cảm nhận được. Dừng lại đi..."

Lý Nhã không thể phát ra bất cứ âm thanh nào nữa. Mặt cô từ lâu đã ướt nhòa, lớp trang điểm cô cất công chuẩn bị cũng theo hàng nước mắt trôi đi mất. Anh đáng lý ra không nên xuất hiện, anh là ngoại lệ duy nhất, cũng là lý do khiến cô đau đầu nhất. Nếu anh nói gì nữa, cô sợ mình sẽ đổi ý.

"Anh..." Cổ họng anh khô rát, anh muốn nói, nhưng hơi nóng từ cổ họng liên tục bốc hơi ra. Anh không nhìn rõ cô nữa, có thứ gì đó chặn anh lại... Anh cứ đứng thẫn thờ, anh muốn lắm nhưng...

"Anh vẫn không thể nói yêu em được. Vi Quân, chúng ta thật sự nên dừng lại..."

"Lý Nhã!" Anh càng kêu tên cô, cô càng rời xa anh, ngày một xa nhường như không thể trở lại. Dù đến cuối cô vẫn trao anh nụ cười như ngày đầu gặp gỡ, nhưng cuối cùng anh vẫn không thể nói yêu cô.

2 tháng sau,

Hai tháng nay bệnh nhân phòng 302 không tới kiếm Mộng Thanh nói xàm nữa. Anh ta không phải mới chơi thuốc nên đến đấy chứ. Không bình thường chút nào.

"Vương Gia nhà cậu, hôm nay lại không ra ngoài sao? Cậu thất bại rồi? Đừng nhìn chằm tôi như vậy, mới gặp có 1 lần đã nói muốn người ta. Cậu thấy vậy bình thường lắm hả? Tôi sẽ bỏ chạy nếu gặp lại người như vậy lần 2 đấy!" Vi Quân đứng từ trên cầu thang nhìn xuống người bạn mình xem như gia đình nói lớn còn không ngừng đưa tay chỉ ra cửa nhà như xua đuổi.

"Im miệng! Vi Quân bữa giờ cậu nhàn rỗi nhỉ?" Anh nhìn Vi Quân không chớp mắt. Đôi mắt đen thẳm không đáy khiến người ta ngượng ngùng như phạm tội.

"Ờ, tớ bận lắm. Có vẻ hôm nay đẹp trời nên tôi bận thay phần cậu vậy. Nên đi đâu đó hóng mát đi!"

Vì đại sự mặt dày chút.

"Bác sĩ Thanh, có chàng trai tới gặp cô." Mộng Thanh nghiêng đầu nhìn, cô hình như quên anh rồi: "Cho vào đi!"

"Cưới đi!" Mộng Thanh nhìn anh nheo mắt như con sóc nhỏ: "Anh bệnh nhân phòng..."

"302!" Anh đáp vô cùng nhanh gọn.

"Sao anh tới đây thế?" Cô hốt hoảng nhìn anh không rời.

"Sợ em quên. 2 tháng, em suy nghĩ xong rồi chứ?"

Cô như không tin vào mắt mình: "Tôi tưởng anh..." Cô không thốt nên lời nhìn anh không rời mắt.

"Tôi không đùa với em. Hay tìm hiểu đi!"

"Anh ế đến vậy à?"

Sau khi Mộng Thanh tan làm anh lại đón cô, Lý Nhã liếc anh trề môi: "Anh đừng hòng cướp bạn của tôi, con ruồi nhà anh!"

"Tôi là con ruồi? Em đặt à?" Anh nhìn Mộng Thanh giả bộ buồn bã thì thầm: "Ít ra cũng phải là con ong làm mật cho đời chứ!"

"Anh là con sâu phá hỏng mùa màng!" Cô nhìn anh rõ chê bai.

"Không, tôi chỉ phá em thôi! Phong Tề Gia, tên của tôi. Em nên nhớ."

"Không nhất thiết!"

"Vậy à? Rồi nó sẽ khắc sâu trong tâm trí em đấy!"

2 giờ,

"Vi Quân, công việc thế nào?"

Cậu ta bước ra như xác không hồn ném dép vào người Tề Gia: "Mẹ nó! Cậu lết về đây lúc 2 giờ sáng? Thành công rồi, ông đây không giúp cậu nữa, hứ!"

Cậu ta lúc nào cũng vậy, chỉ có lòng là tốt còn miệng hỗn quá đi mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro