Phần 9: Ảo Cơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bách Yêu Phổ 1

Tác giả: Sa La Song Thụ

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Phần 9: Ảo cơ

"Bách Yêu Phổ" viết: "Ảo, trông giống cừu nhưng không phải cừu, trông giống lợn nhưng không phải lợn, ăn người chết, có thể đoán được tuổi thọ người. Yêu quái này nếu tu thành hình người đều có thân nữ, dáng vẻ xinh đẹp, được gọi là Ảo Cơ, là vật không may."

---

Ông chủ quán cháo bị dọa sợ gần chết, cầm cái muôi run rẩy trốn sau cây, trần đời này hắn chưa từng gặp nam nhân nào hung dữ như vậy. Nào có ai chưa nói gì đã tay không chém bàn làm hai nửa chứ. Mặc dù là bàn ghế đã qua sử dụng, nhưng cũng mua bằng tiền mà. Nhưng hắn dữ như vậy thì ai dám đòi tiền chứ?

Đào Yêu ngồi xổm trên cây, bảo vệ chén cháo cá phi lê trong tay như bảo vệ con cái. Từ lúc nàng nhìn ra Liễu công tử muốn giết nàng, đến khi hắn thật sự hành động, rồi đến lúc nàng trốn lên cây cách mặt đất mười thước, vẫn không để cháo trong chén rơi ra một chút nào.

"Xuống đây cho ta!" sát khí Liễu công tử của không giảm, ngửa đầu chỉ lên cây: "Ta đếm ba tiếng, nếu cái cây này không tan tành, ta đổi thành họ ngươi."

"Đại hiệp tha mạng, tha mạng!" Ông chủ phía sau cây kêu lên: "Không biết ngài và vị cô nương này có thù oán gì, nhưng ta chỉ là người bán cháo, trong nhà còn có già trẻ lớn bé chờ ta về nữa."

Liễu công tử hít sâu một hơi.

Ông chủ vội vàng chạy ra, nhưng chưa chạy được hai bước đã bị Liễu công tử gọi lại. Đang hoảng sợ thì thấy mấy viên bạc vụn bay đến trong tay hắn.

"Hôm nay ta bao." Liễu công tử không quay đầu lại nói: "Sau khi trở về đừng nói với ai về mấy thứ ngươi thấy hôm nay."

Ông chủ vội vàng gật đầu: "Tuyệt đối không dám nói nói nửa chữ, đa tạ đại hiệp đã không giết!"

Đào Yêu nhìn ông chủ chạy xa, tặc lưỡi nói: "Biết ngay là ngươi tiết kiệm không ít tiền riêng mà, còn giả nghèo với ta cơ."

"Một!" Liễu công tử vươn một ngón tay.

"Ngươi muốn nổi giận thì tốt xấu gì cũng chờ ta ăn xong chén cháo đã, ta sẽ trả tiền." Đào Yêu bưng chén lên húp vài ngụm: "Nói chứ cháo ngon ghê, ngươi muốn ăn một chén không?"

"Hai!" Liễu công tử vươn hai ngón tay ra.

"Ngươi đừng như vậy được không, cái cây này vô tội mà." Đào Yêu buông bát rỗng xuống, lau miệng.

"Ba!" Liễu công tử giơ tay lên.

Đào Yêu bay vào xuống đất, thò đầu ra từ sau thân cây: "Ta là đại phu, còn ngươi là người có võ công cao nhất trong đội xin cơm chúng ta, ngươi chẳng nói chẳng rằng, sao ta biết có chuyện gì được!"

Liễu công tử giận muốn ngất, ngón tay suýt nữa thì chọc vào mũi nàng: "Tiểu hòa thượng! Ma Nha! Tốt xấu gì cũng theo ngươi nhiều năm như vậy, ngươi một tay nuôi nó lớn lên, thế mà chỉ vì mất viên ngọc trách đã bán nó đi, ta thấy mạng nó sắp tiêu tùng rồi mà ngươi còn ở đây ăn cháo được hả!"

Đào Yêu bĩu môi: "Vậy ngươi đưa mấy viên ngọc rách cho ta vui đi. Không phải người ta kêu nó đi thành thân sao, đâu có muốn mạng của nó. Chuyện tốt như thế sao ngươi còn nóng nảy, không hay đâu."

"Rắc."

Thân cây bị Liễu công tử đấm ra một lỗ lớn, tóc Đào Yêu bị gió từ cú đấm thổi tung lên, lá cây rơi rụng đầy đất.

"Hòa thượng nào mà thành thân hả?" Hắn hung tợn trừng mắt nhìn Đào Yêu, trong miệng mở ra lộ hai cái răng rắn sáng bóng.

"Cũng đâu phải là không thể, cùng lắm thì hoàn tục thôi." Đào Yêu rụt đầu lại, từ dưới cánh tay Liễu công tử chui ra: "Ngươi dẹp cái răng nanh trước đi, có chuyện gì không thể nói chuyện đàng hoàng được chứ?"

Liễu công tử nhíu mày, thu răng nanh lại, xoay người nhìn nàng như không có chuyện gì xảy ra: "Nếu ta không tới tìm ngươi, có phải người sẽ nghênh ngang rời đi rồi không?"

"Không thì sao." Đào Yêu nhún vai: "Dù sao thì chỉ có ngươi muốn ăn tiểu hòa thượng, không phải ta. Ta cần gì phải lo cho nó?"

"Ta một con rắn đứng đắn biết giữ khế ước. Ta còn chưa làm đủ một trăm chuyện cho ngươi. Nếu chưa hoàn thành khế ước mà tiểu hòa thượng xảy ra chuyện gì trong tay ngươi, ta sẽ không tha cho ngươi đâu. Hơn nữa, đến một tiểu hòa thượng cũng không giữ được, chẳng phải ngươi mất hết mặt mũi Đào Đô ư. Hơn nữa..." Hắn hơi ngừng lại: "Nếu bị người kia biết, ngươi nghĩ mình có sống nổi không?"

Tròng mắt Đào Yêu vừa đảo, thân thể đã theo bản năng rùng mình một cái, bĩu môi nói: "Năm đó hòa thượng ở chùa Kim Phật chết sạch hắn cũng đâu có sao, tên nhóc này mạng cứng lắm. Ngươi lo quá nên mới rối rắm thôi, chỉ thành thân thôi mà, có phải lấy mạng đâu?"

"Liễu công tử nghiêm mặt nói: "Khó nói lắm. Nơi đó, đến ta cũng không thể đến gần. Ngươi nghĩ nó sẽ ra sao?"

"Ấy?" Đào Yêu nhìn hắn từ trên xuống: "Ngươi là đại yêu xà, có thể bay lượn giữa trời đất, đi lại tự do giữa âm dương hai giới. Thế mà lại có nơi mà người không thể đến gần được? Ngươi ăn no chưa đấy?"

Liễu công tử liếc mắt nhìn nàng, rồi quay đầu nhìn xa xăm, nhăn mày nói: "Thơm quá, thơm đến nỗi ta thấy buồn nôn."

"Thơm đến mức buồn nôn ư?" Đào Yêu nháy mắt: "Chắc do ngươi ăn nhiều quá, không đến được rồi?"

Liễu công tử không đáp.

Đào Yêu cười toe toét, chỉ vào hắn: "Ta tưởng rằng trên đời này chỉ có thơ của ngươi, cơm của ngươi mới có hiệu quả như vậy. Ông trời có mắt, cuối cùng cũng để ngươi trải nghiệm nỗi đau của chúng ta, ha ha ha."

Liễu công tử không nhịn được, đánh mạnh vào mông nàng một cái, khiến nàng kêu lên.

"Ngươi dám sàm sỡ vào ta?" Đào Yêu ôm mông nhảy lên.

"Sàm sỡ vào ngươi ư? Trong mắt ta, ngươi chưa từng là nữ nhân nhé." Liễu công tử thở dài: "Mông của loài người nhiều thịt nhất, đánh vào không dễ gây tổn thương đến gân cốt." Nói xong, hắn kéo Đào Yêu: "Đừng nói lung tung nữa, đi!"

"Ta còn muốn ăn thêm một bát cháo nữa, thùng cháo của ông chủ vẫn còn mà."

"Ăn gì nữa mà ăn!"

Nghe nói từ trấn Thiên Thủy đi thêm hơn trăm dặm nữa là đến thành Tương Dương. Có lẽ vì thành lớn nên cư dân trong trấn Thiên Thủy đông hơn hẳn so với những trấn khác, thương nhân qua lại cũng không ít, cả trấn toát lên vẻ rôm rả, sôi động.

Vừa bước vào nơi này, Liễu công tử đã nhăn mặt bịt mũi.

Đào Yêu cười tươi: "Không biết còn tưởng ngươi có thai đấy? Không loài rắn các ngươi không phải có khứu giác sao?"

"Đến khứu giác cũng không tu luyện được mà đi làm yêu à?" Liễu công tử nhìn nàng: "Ngươi có thấy mùi không?"

"Có chứ không thấy mùi gì." Đào Yêu xoa mũi, chưa bước vào trấn Thiên Thủy, nàng đã cảm nhận được trong làn gió nóng buổi hoàng hôn một hương thơm. Nhẹ nhàng, không phải mùi hoa cỏ cũng không phải mùi phấn son, đó không giống bất kỳ mùi hương nào của nhân gian, chỉ cần một chút cũng có thể chiếm lĩnh toàn bộ khứu giác của ngươi, lạnh lùng, sắc bén, khiến người ta liên tưởng đến lưỡi dao chìm trong tuyết, hoặc ánh mắt của sát thủ rình rập trong bóng tối, mảnh mai và nguy hiểm, kiên định và bền bỉ.

"Rất thơm mà." Đào Yêu hít sâu một hơi, rồi phẩy tay trước mũi, lẩm bẩm: "Thương truật, trúc diệp, mỹ nhân y, chậc chậc, còn có băng phiến và..." Nàng ngẩn ra, rồi cười khúc khích, nói với Liễu công tử: "Dù là lão xà yêu, nhưng vẫn là bản tính khó đổi, ngươi biết tại sao ngươi thấy buồn nôn không?"

Liễu công tử nhíu mày: "Ngươi biết là gì sao?"

Nàng cười: "Có người đã thêm hùng hoàng vào đó, đây là khắc tinh của loài rắn các ngươi. Dù ngươi đã là yêu quái có đạo hạnh cao thâm, nhưng vẫn không tránh được khắc tinh này."

"Không thể nào." Liễu công tử dứt khoát nói: "Với tu vi của ta, sao có thể không phân biệt được mùi hùng hoàng? Huống chi bây giờ dù có đưa cho ta một bát hùng hoàng để uống, ta cũng chẳng tổn hại gì."

Đào Yêu nhìn hắn: "Ta là Quỷ Y Đào Đô, quen với mọi loại thảo dược, không một loại mùi hương nào qua mũi ta được. Mùi này không phải từ thường dân, che đậy lẫn nhau nhưng lại có thể bổ sung cho nhau. Dù có hùng hoàng, nhưng đã bị các yếu tố khác phủ lấp, mùi vị đã không còn đơn thuần là hùng hoàng nữa, người tạo ra đã thay đổi và gia tăng hiệu quả của nó. Nếu ngươi không thận trọng rơi vào trong đó thì chắc chắn sẽ gặp rắc rối. Ngoài ta ra không ai có thể phá được huyền cơ trong đó."

Liễu công tử suy nghĩ một lát, nhìn về phía đám đông trước mặt, nói: "Nếu đúng như ngươi nói, thì ta không thể tiếp cận ngôi nhà đó rồi."

Đào Yêu nhìn vào những tòa nhà dưới ánh hoàng hôn, toà nào cũng tinh xảo, đèn đuốc dần sáng, có mùi rượu thịt, có tiếng đàn cầm, cảm thán: "Đúng là một nơi sạch sẽ."

"Sạch sẽ ư?" Liễu công tử liếc nàng: "Nơi thật sự sạch sẽ thì sao có người bắt một tiểu hòa thượng đi kết hôn chứ?"

"Ta không nói cái này." Đào Yêu nghịch lọn tóc của mình: "Chỉ có những đại yêu quái như ngươi mới có thể đến gần nơi này, nếu là tiểu yêu đạo hạnh kém, căn bản không thể bước vào trấn trấn Thiên Thủy, nếu cố gắng đến gần, e rằng không phải chỉ buồn nôn mà là tán hết tu vi, chết oan uổng thôi." Nàng nhìn Liễu công tử: "Ta nói sạch sẽ ý là nói nơi này chỉ có người, không có yêu, ngoài ngươi. Ít nhất nhìn bề ngoài là vậy."

Liễu công tử ngẩn ra.

Đào Yêu đùa cợt: "Mùi hương này không thể thấy, không thể chạm, người thường không ngửi được, nhưng có thể ngăn cả mười vạn đại quân, yêu quái không thể đến gần."

"Mùi hương đó xuất phát từ ngôi nhà đó." Sắc mặt Liễu công tử càng khó coi, che miệng nôn khan.

Đào Yêu ghét bỏ nhảy ra một bước, lấy ra một viên thuốc to bằng hạt lạc trong túi vải, nói với Liễu công tử: "Há miệng ra."

"Đây là gì?" Hắn chưa kịp nói hết thì viên thuốc đã rơi vào miệng hắn rồi lập tức tan ngay, không đắng không ngọt lại có mùi cỏ non sau mưa.

"Chuyên trị các loại buồn nôn, có thể dùng cho nữ nhân mang thai, rất cần thiết trong nhà." Đào Yêu cười khúc khích: "Không chỉ giúp ngươi giảm mùi, còn trị hôi miệng, lợi răng lưỡi."

"Hơi thở của ta trước giờ thơm như hoa lan, sao hôi miệng được chứ."

Mặc dù dáng vẻ hả hê của người này thật đáng ghét, nhưng thuốc này đúng là có tác dụng, chưa qua bao lâu, cảm giác nhộn nhạo trong bụng đã biến mất, cả người nhẹ nhõm hơn, nhìn mọi thứ cũng rõ ràng hơn. Dù Liễu công tử rất chán ghét cô nương này, nhưng nàng thật xứng danh Quỷ Y Đào Đô, thuốc đến bệnh trừ.

"Hôn lễ ở đâu?" Nàng cười khúc khích nhìn lên bầu trời trời dần tối: "Không còn sớm nữa, chúng ta là người nhà của hắn, hắn kết hôn chúng ta cũng nên đi uống một chén rượu mừng chứ nhỉ."

"Ngay phía trước, có một ngôi nhà mới xây trên một khu đất trống, xung quanh trăm mét không có một góc cây nào. Ta đã tìm hiểu rồi, ngôi nhà đó thuộc về Ôn gia, gia cảnh giàu có, chủ nhân là Ôn phu nhân, chỉ có một cô con gái tên là Sơn Hải, nghe như tên của một cậu bé." Liễu công tử nói. "Hôm đó ta đuổi theo đoàn ngựa, tưởng chỉ cần vài ba bước là có thể ngăn họ lại, nhưng ai ngờ đoàn người này giống như ma quỷ, rõ ràng thấy họ ở phía trước mà mãi không bắt kịp, sau đó thấy họ dẫn Ma Nha vào Ôn gia. Mấy ngày ngươi không ở đây, ta đã cố gắng mọi cách để vào ngôi nhà đó, nhưng không thể vào được, có vài lần suýt nôn cả tim gan phổi thận ra ngoài, lần gần nhất cũng chỉ đến được cách ngôi nhà đó hai mét trên không trung, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng người bên trong. Hết cách rồi, nên ta chỉ đành tìm hiểu từ người xung quanh về ngôi nhà này. Người dân ở đây nói rằng Ôn phu nhân từ nơi khác chuyển đến nhiều năm trước, bà ta là một goá phụ, quản lý mọi việc trong nhà, còn nuôi một nhóm hộ vệ võ công cao cường. Tiểu thư Sơn Hải năm nay mười bảy tuổi, thông hiểu lễ nghĩa, nghe nói nàng rất khác với các tiểu thư khác, Ôn phu nhân rất cởi mở còn cho con gái đến tư thục học chữ."

"Đến Liễu công tử của chúng ta cũng không đuổi kịp ư." Đào Yêu gãi đầu rồi đột nhiên hỏi: "Vậy Ma Nha nhà chúng ta là định làm phu quân của ai? Chẳng lẽ là của Ôn phu nhân?"

Liễu công tử nhìn Đào Yêu như nhìn quái vật: "Chỉ có ngươi mới có ý tưởng kỳ quặc như vậy, tất nhiên là Ôn phu nhân tìm phu quân cho con gái, ta nghe nha hoàn trong nhà nói rõ ràng."

"Không ngờ Ma Nha nhà chúng ta lại có phúc phận như vậy, có thể gả vào nhà giàu có hưởng vinh hoa phú quý." Đào Yêu xoa tay tính toán: "Ngươi nói xem, chúng ta có thể đến xin Ôn phu nhân một ít của hồi môn không? Không cho tiền thì cho đồ ăn cũng được."

"Đào Yêu." Liễu công tử tức giận nói: "Ngươi có thể nghiêm túc lên không?"

Đào Yêu vội chạy đi, vừa chạy vừa kêu: "Đi thôi, ít nhất phải để ta ăn bữa tối đã."

"Ngươi còn có thời gian ăn cơm à?"

"Ôi chao, ta đói quá không còn sức đi nữa rồi, phải no mới được."

"Tự trả tiền cơm đi."

"Vậy ta không đi tìm Ma Nha nữa."

"Ta đánh chết ngươi."

"Ta chết rồi ngươi cũng không tìm lại được Ma Nha."

"Ngươi muốn ăn gì?"

"Ở đây đi." Đào Yêu chỉ tay, quán ăn tên là lầu Thiên Tiên ngay trước mặt.

Ở cửa, một ông lão trông giống như chủ quán đang thì thầm với một nam nhân trung niên mặc quần áo rách rưới; bên cạnh có một con lừa gầy kéo một chiếc xe cũ nát, trên xe có một bé trai ốm yếu, khoảng bốn, năm tuổi, thỉnh thoảng lại ho khù khụ. Chỉ nói vài câu, sau đó nam nhân bế đứa bé xuống xe, giao cho chủ quán, chủ quán lấy một cái túi vải nhỏ dúm dó đưa cho nam nhân. Nam nhân cẩn thận cất cái túi vào, cúi chào chủ quán, nhìn đứa bé lần cuối rồi lau nước mắt nhảy lên xe lừa rời khỏi quán. Sau đó, chủ quán gọi một bà lão đến đưa đứa bé vào bên trong.

Đào Yêu thính tại, nghe thấy bà lão trước khi đưa đứa bé vào trong đã nói với chủ quán: "Đủ số rồi."

Triều đại mới lập, dân sinh chưa ổn định, đặc biệt là ở các làng nhỏ, thị trấn nhỏ, cuộc sống của nhiều người không dễ dàng, tuy chưa đến mức ăn thịt người, nhưng chuyện bán con kiếm tiền cũng không phải là hiếm. Nhìn cảnh tượng vừa rồi, chắc hẳn là không ngoài việc này.

Đào Yêu không tỏ vẻ gì bước tiếp về phía trước. Chủ quán nhìn họ một lượt, nhất khi thấy Liễu công tử có khí chất bất phàm thì khuôn mặt già nua lập tức nở nụ cười rạng rỡ, niềm nở tiếp đón: "Hai vị khách quan, mời vào trong, tiệm nhỏ chúng ta kinh doanh nhiều năm, trong trấn Thiên Thủy này cũng nằm hàng đầu, đảm bảo ăn một lần là không muốn đi nữa."

"Tốt quá, hôm nay chắc chắn phải thử tay nghề của các ngươi rồi." Đào Yêu kéo Liễu công tử, rồi cười ha hả bước vào cửa.

Đúng giờ ăn, lầu Thiên Tiên đông nghẹt khách, chủ quán dẫn họ đến một góc còn trống duy nhất, vừa gọi tiểu nhị đến vừa trò chuyện: "Nhìn hai vị lạ, là đến thăm người thân hay đi ngang qua đây?"

"Đi ngang qua." Liễu công tử khó chịu vì ông ta nói quá nhiều: "Mau mang thức ăn lên, chúng ta ăn xong còn phải đi."

"Vâng vâng." Chủ quán gật đầu liên tục, nhưng không nhịn được hỏi thêm: "Trời đã tối, hai vị khách quan đã tìm được chỗ nghỉ chưa? Nếu không ngại thì tầng hai của chúng ta có phòng trọ, rẻ hơn các nhà trọ khác nhiều."

Đào Yêu cười phì: "Ông chủ thật biết làm ăn, chắc là kiếm được bộn tiền nhỉ."

"Đâu có, ta ngu dốt không làm được việc lớn, chỉ biết bám vào cái quán nhỏ này để nuôi sống gia đình thôi. Cô nương và công tử muốn một phòng hay hai phòng?"

"Một phòng." Đào Yêu cười nói: "Đây là ca ca ruột của ta, không kiêng kỵ gì hết, tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó."

"Vậy à, được rồi được rồi, ta sẽ sắp xếp ngay." Chủ quán quay đi, miệng lẩm bẩm: "Chẳng giống nhau chút nào."

Liễu công tử nhìn Đào Yêu muốn giết người: "Ngươi nói ăn xong đi ngay, sao lại còn ở trọ?"

Đào Yêu không thèm để ý, gọi chủ quán quay lại.

"Cô nương còn gì dặn dò gì không?" Chủ quán cười hỏi.

"Ở đây có ai mắc bệnh nặng không?" Đào Yêu đột nhiên hỏi một câu lạ lùng.

Chủ quán không hiểu hỏi lại: "Cô nương nói vậy là sao? Trong tiệm trên dưới đều khỏe mạnh, chỉ có một người làm mắc cảm lạnh vài ngày trước đã cho về nhà nghỉ ngơi rồi."

"Vậy thì tốt." Đào Yêu gật đầu, chỉ vào Liễu công tử: "Ca ca ta hơi kỳ quặc, rất sợ bẩn thỉu bệnh tật. Nếu có người bệnh chạm vào bát đũa của hắn thì hắn sẽ nổi điên."

"Yên tâm, tiệm chúng ta không có khách nào ăn uống bị đau bụng cả, từ trong ra ngoài đều sạch sẽ. Đảm bảo hai vị hài lòng."

"Dọn đồ ăn lên đi. Ông nói nhiều quá." Liễu công tử cầm chén trà lên uống một ngụm.

Chủ quán vội rời đi.

"Ngươi điên khùng gì vậy?" Liễu công tử đặt chén trà mạnh xuống.

"Ngươi có tính sạch sẽ là thật mà, ghét nhất bẩn thỉu và bệnh tật." Đào Yêu cười hì hì bóc đậu phộng trong đĩa.

Liễu công tử cau mày giơ tay lau bàn, sau đó nhìn tay mình rồi nói: "Sạch sẽ, đạt yêu cầu."

"Ngươi không phải là thầy thuốc nên có những thứ bẩn ngươi không nhìn thấy được." Đào Yêu chỉ lên trên.

Liễu công tử ngẩng đầu nhìn lên đèn lồng đang sáng, lầu hai người qua lại, không có gì bất thường.

Đào Yêu nâng chén trà, ngón tay bất ngờ búng qua mặt nước rồi bắn vào mắt Liễu công tử.

"Ngươi..." Liễu công tử theo phản xạ nhắm mắt lại rồi dụi mắt vài lần, khi mở mắt định nổi đóa thì ngạc nhiên nhìn lên, lẩm bẩm: "Đó là..."

"Bệnh ma." Đào Yêu cười: "Bệnh khí tụ lâu ngày không tản ra được thì sẽ thành mây đen, hình dạng khác nhau, có cái giống chim bay, có giống mèo chó, có cái giống hổ sói, đó là bệnh ma, hình càng hung dữ thì bệnh càng nặng."

Dưới trần nhà của lầu Thiên Tiên có một đám mây đen lượn lờ, hình dáng khá giống một con mèo đang giơ vuốt như một sinh vật sống, lúc thì bay lên trần nhà, lúc thì hạ xuống luồn qua lại giữa các thực khách, nhưng luôn trong phạm vi của lầu Thiên Tiên.

"Đó là bệnh ma à?" Liễu công tử hơi ngạc nhiên.

"Chúng ta thường nghe nói bệnh ma, nhưng người thực sự nhìn thấy bệnh ma cũng không có mấy ai." Đào Yêu cười hì hì: "Không gian hạn chế mà bệnh nhân lại có quá nhiều, bệnh khí tích tụ không tan thì sẽ xuất hiện hiện tượng bệnh ma. Bệnh ma ở đây vẫn là con mèo, chứng tỏ bệnh nhân ở đây tạm thời chưa chết được, nhưng chắc chắn có nhiều người đang ốm. Ngươi tưởng ta chỉ tùy tiện đến đây ăn uống sao? Từ xa ta đã nhìn thấy nơi này không ổn rồi, theo lý mà nói, chỉ cần chữa trị và uống thuốc, dù bệnh không khỏi thì bệnh ma cũng không dễ thành hình. Có bệnh ma xuất hiện nghĩa là những bệnh nhân đã lâu rồi không được chữa trị, và đang sống lay lắt chờ chết."

"Khoan đã." Liễu công tử ngắt lời, hạ giọng nói: "Điều này liên quan gì đến việc chúng ta đến Ôn gia đưa Ma Nha về, hơn nữa ngươi chữa yêu chứ đâu có chữa cho người."

"Ta không chữa cho người." Đào Yêu duỗi người: "Nhưng bệnh ma đã không thuộc phạm vi của người nữa rồi. Hơn nữa ta luôn ghét thứ đen sì sì này, giống như ngươi không thể chịu nổi vết bẩn trên quần áo, không gặp thì không nói, đã đụng phải thì phải trừ khử ngay."

"Nhưng Ma Nha..."

"Nó thì có gì đáng lo, cùng lắm là ở Ôn gia thêm một ngày, ăn ngon sống tốt hơn chúng ta thôi." Đào Yêu nhún vai rồi hét lớn về phía chủ quán: "Chủ quán ơi ta đói chết mất, mang thức ăn lên nào!"

"Đây, đây!" Bên kia có người lớn tiếng đáp lại.

Trong bếp, bà lão vừa đưa đứa bé trai rời đi, xúc ra một đĩa thịt gà nóng hổi, chủ quán đứng sau lưng bà ta.

"Tiểu cô nương và chàng trai trẻ kia hơi kỳ quặc." Chủ quán vuốt râu, ra vẻ suy tư.

"Là cái đôi ngồi ở góc đó à?" Bà lão lau tay lên tạp dề: "Người lạ mặt, không phải người của trấn Thiên Thủy, có gì kỳ quặc cơ?"

Chủ quán nhíu mày: "Nàng hỏi ta ở đây có người bị bệnh nặng không."

Bà lão biến sắc: "Thực sự hỏi vậy à?"

"Không thì sao ta lại nói nàng ta kỳ quặc." Chủ quán nhíu mày chặt hơn: "Thực khách bình thường chỉ quan tâm đồ ăn ngon không, ở trọ có rẻ không, ai lại hỏi ngay có người bệnh không."

Bà lão xoa tay, nhìn quanh nhìn quất, ghé sát bên tai chủ quán nhỏ giọng nói: "Không phải là người của quan phủ chứ? Đã gửi tin rồi, họ sẽ đến trước khi trời sáng, sao lại xui xẻo vậy, đúng lúc này lại gặp trục trặc..."

"Ta thấy không giống như của quan phủ." Chủ quán lắc đầu: "Vì thế nên ta mới lo hơn đó, không biết là thần tiên phương nào."

Bà lão suy nghĩ một lát rồi nói: "Không quan tâm họ là ai, nhất định không thể để họ phá hoại công việc của chúng ta..."

Nói rồi, bà ghé tai chủ quán thì thầm. Trong bếp, mùi hương thơm phức lan tỏa.

Đêm đen không trăng, trong căn phòng ngột ngạt, Đào Yêu nằm ườn trên giường ngủ say như một con lợn. Liễu công tử gục đầu trên bàn cũng ngủ ngon lành.

Bà lão lục soát hết người Đào Yêu, còn chủ quán thì lục soát từ đầu đến chân Liễu công tử.

"Không phát hiện ra gì cả." bà lão nói: "Trên người chỉ có một cái túi nhỏ, lại còn rỗng không."

Chủ quán nói: "Công tử này cũng không có gì đặc biệt. Hai người này là khách từ xa đến nhưng sao lại không mang theo hành lý gì chứ."

"Có lẽ là ông lo lắng quá thôi." Bà lão thở phào nhẹ nhõm: "Đi thôi, đi thôi. Thuốc an thần ta bỏ vào đủ để họ ngủ đến trưa mai. Dù sao thì lô hàng này sẽ được xuất trước khi trời sáng, sau đó thì không cần lo lắng nữa."

"Ừ, chúng ta ra ngoài thôi."

Cánh cửa phòng kêu lên một tiếng rồi khép lại, trong phòng không còn động tĩnh gì nữa.

Một lát sau, Đào Yêu mở mắt, vươn vai rồi cầm gối ném về phía Liễu công tử: "Người đi rồi mà còn ngủ nữa à?"

Liễu công tử gạt gối sang một bên, ngồi dậy nói: "Món gà xào cay mà họ bỏ thuốc vào cũng khá ngon đấy."

"Đúng vậy, đồ ăn ở quán này khá là ngon." Đào Yêu nhảy xuống giường, ngồi vào bàn rót cho mình một cốc nước rồi uống cạn: "Không phải là những kẻ xấu xa gì, không cướp của cũng không giết người."

"Được rồi, ngươi đã xác định họ có vấn đề, chúng ta đi thôi." Liễu công tử kéo Đào Yêu đứng dậy: "Đây là việc ngươi tự nguyện nhận, ta giúp ngươi một lần nữa, ghi vào sổ nợ đi."

"Được, ta chấp nhận ghi nợ." Đào Yêu lườm hắn: "Ta muốn xem cái ngày ngươi làm đủ trăm chuyện thì nuốt Ma Nha thế nào."

"Không cần ngươi lo." Liễu công tử cười gian ác rồi chỉ ra ngoài cửa: "Làm việc thôi."

Đêm đã khuya, nhưng cái nóng vẫn không giảm chút nào.

Khách của lầu Thiên Tiên, những người đã ăn no thì đã rời đi, những người ở lại cũng đã chìm vào giấc ngủ sâu, trên đường không thấy bóng dáng người nào, ngoài những con mèo hoang và chuột không ngủ được thì không có động tĩnh gì.

Nhưng trong căn phòng bí mật dưới lòng đất của lầu Thiên Tiên lại rất rôm rả.

Chủ quán và bà lão ngã xuống đất, hai tay cào cấu cơ thể như bị hàng ngàn con rận cắn của mình và không ngừng kêu cứu.

Phía sau họ có một hàng lồng sắt cao bằng người, trong lồng có chín người cả già lẫn trẻ chen chúc nhau. Hai người già khoảng sáu bảy mươi tuổi, nhỏ nhất là một bé trai khoảng bốn năm tuổi, cũng là đứa trẻ bị bà lão dẫn vào lúc này. Những người khác đều là những đứa trẻ dưới mười tuổi, nhìn qua đều là những người bị bệnh nặng, không thể kêu cứu cũng không còn sức để đứng lên. Không khí trong phòng vốn đã ngột ngạt, cộng thêm bệnh khí nên lại càng thêm bẩn thỉu. Trên đỉnh lồng sắt, con bệnh ma đã nằm ở đó không biết từ lúc nào, dường như đã lớn hơn trước.

Đào Yêu dựa lưng vào tường, không biết từ đâu lấy ra một cái kéo nhỏ, lười biếng sửa móng tay. Liễu công tử đứng trước lồng sắt, lạnh lùng nhìn hai kẻ già dưới đất.

"Nếu còn cứng miệng thì bột thuốc sẽ từ từ ăn mòn da thịt các ngươi, đến lúc đó không chỉ là ngứa thôi đâu." Đào Yêu không thèm nhìn họ, chậm rãi nói: "Nếu không có thuốc giải thì da các ngươi sẽ thối rữa từ từ, cuối cùng chỉ còn xương."

Hai người nhìn nhau, trong mắt hiện lên nỗi kinh hoàng lớn nhất trong đời, nhưng chủ quán vẫn cứng đầu, mắng chửi: "Không nhìn ra các ngươi còn trẻ mà đã là kẻ cướp. Nếu muốn tiền thì cứ lấy đi, chìa khóa két tiền ở ngay trên cổ ta đây."

Bà lão vừa cào cấu khuôn mặt vừa hét lên: "Sao các ngươi biết được mật thất này?"

Liễu công tử lạnh lùng đáp: "Từ khi các ngươi bỏ thuốc vào rượu và thức ăn thì các ngươi đã không còn bí mật gì trước chúng ta nữa rồi. Giả vờ ngủ chỉ để xem các ngươi có trò gì hay ho không thôi. Ta có rất nhiều sở thích đặc biệt, một trong số đó là lên trời xuống đất tìm những nơi không thấy được ánh sáng."

"Các ngươi không vì tiền tài, vậy thì vì cái gì? Các ngươi là người của quan phủ à?" Chủ quán đã cào đến nỗi cánh tay gần như rách toạc, kêu rên đau đớn: "Bắt chúng ta tới đây là muốn làm gì? Nếu muốn lấy mạng chúng ta thì một đao giết chết là được, sao phải khiến chúng ta sống không bằng chết thế này?"

Đào Yêu đặt kéo xuống, bước tới trước mặt họ rồi ngồi xổm xuống, cười nói: "Là các ngươi già rồi nên trí nhớ kém. Ngay từ đầu chúng ta đã muốn một lời giải thích từ các ngươi. Các ngươi là chủ quán, nhưng lồng sắt này không nhốt bò, cừu, gà, vịt, lại nhốt người, mà còn là người bị bệnh nặng nên ta thấy rất tò mò, nếu các ngươi không nói thì hôm nay ta sẽ không đi."

Hai người nhìn nhau, bà lão nghiến răng nói: "Không thể nói được, nếu nói ra thì cho dù mấy người thả chúng ta, thì bên kia cũng không để chúng ta sống."

Chủ quán đổ mồ hôi lạnh, run rẩy nói: "Bà nó à, ta thà bị giết chết còn hơn chịu đựng cơn ngứa này này."

"Đúng vậy, nói ra ta sẽ lập tức cho các ngươi thuốc giải." Đào Yêu lấy ra một gói nhỏ từ túi vải, mở ra để lộ loại bột giống như hạt muối: "Chỉ cần một chút này thôi các ngươi sẽ lập tức thấy dễ chịu, các ngươi không muốn sao?"

Chủ quán cắn răng, nói: "Là để cho Ôn phu nhân."

"Ôn phu nhân?" Đào Yêu và Liễu công tử nhìn nhau: "Có phải là phu nhân của Ôn gia giàu có ở trấn Thiên Thủy không?"

"Đúng vậy." Chủ quán chảy mồ hôi như mưa, bò tới chân Đào Yêu: "Cho ta thuốc giải, thuốc giải."

Đào Yêu thổi nhẹ vào bột, những hạt muối bay lên thành sương, rồi rơi xuống phu thê hai người.

Chẳng mấy chốc, hai người đồng thời thở phào, đôi tay ngừng cào, toàn thân gần như kiệt sức nằm trên mặt đất thở dốc.

"Không ngứa nữa chứ?" Đào Yêu cười hỏi.

"Các ngươi... các ngươi rốt cuộc là ai?" Bà lão khó nhọc thốt lên lời.

"Đừng vội hỏi chúng ta." Đào Yêu vỗ vai bà: "Ta còn chưa hỏi hết, các ngươi làm việc này, ngoài mở quán ăn ra còn đi gom người bệnh, rồi bán lại cho Ôn phu nhân sao?"

Hai thê tử phu quân im lặng một lát rồi gật đầu.

"Ta chỉ biết những kẻ buôn người thường chọn nam nữ trẻ khỏe, các ngươi buôn toàn người bệnh, còn có cả người già, ta không hiểu lắm, có thể giải thích không?" Đào Yêu vỗ tay: "Nếu nói rõ ràng thì ta không cần dùng thuốc nữa."

Bà lão cố gắng ngồi dậy, tái mặt nhìn Đào Yêu: "Dù ngươi là người hay quỷ, dù ngươi rắc hết bột thuốc lên người chúng ta thì ta cũng không thể cho ngươi câu trả lời. Những năm qua, chúng ta chỉ giao hàng cho phu nhân Ôn gia, chưa từng bước chân vào Ôn gia, chúng ta thực sự không biết bà ta làm gì."

Nghe xong, Liễu công tử cười gằn: "Người mua cũng thật khác thường, chuyên chọn người bệnh nặng."

"Chúng ta cũng thắc mắc như thế, còn từng hỏi người đến lấy hàng, nhưng người Ôn gia chỉ cảnh báo chúng ta không được tò mò việc này, nhận tiền là được, nhiều lời e rằng rước họa sát thân." Chủ quán chậm rãi ngồi dậy, lau mồ hôi trán.

"Tại sao lại là các ngươi?" Đào Yêu lại hỏi.

Hai người nhìn nhau, rụt rè không dám nói.

"Không muốn nói ư?" Đào Yêu lại thò tay vào túi vải.

"Đừng, đừng!" Bà lão vội cầu xin: "Chỉ mong nữ hiệp biết nguyên do rồi thì đừng nói cho người thứ ba."

"Được." Đào Yêu gật đầu.

Bà lão thở dài, nói: "Ta và lão già không phải người trấn Thiên Thủy, lúc trẻ không biết nặng nhẹ từng làm việc trộm cắp, sau này còn làm buôn người, tiền kiếm được không ít, mà cụng tạo không ít nghiệp. Hai phu thê chúng ta ở bên nhau bao năm nhưng dưới gối lại chẳng có đứa nào, nhìn người khác con cháu đầy đàn vui vẻ nên chỉ cho rằng là quả báo, vì lúc xưa hại người chia lìa cốt nhục nên già rồi mới không có một mụn con."

Liễu công tử nhíu mày: "Nghe ngươi nói vậy thì hẳn đã ăn năn hối cải rồi, sao đến tuổi này còn quay lại làm nghề cũ nữa?"

Chủ quán ngồi thẳng dậy nhìn người trong lồng sắt, cười khổ: "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng."

Đào Yêu hỏi: "Ai ép ngươi?"

Bà lão bất lực nói: "Ngoài Ôn gia ra thì còn ai nữa. Hai mươi năm trước, hai phu thê ta đổi tên rửa tay gác kiếm, mang toàn bộ tài sản đến định cư ở trấn Thiên Thủy, mở lầu Thiên Tiên này, chỉ mong từ nay gió yên sóng lặng, sống hết quãng đời còn lại. Nhưng không yên được hai năm, một ngày nọ có một nam nhân mặc đồ đen đeo mặt nạ ném một túi vàng cho chúng ta, nói biết chúng ta có đường dây, muốn chúng ta làm mối, phu nhân nhà hắn sẵn lòng trả giá cao mua người bệnh nặng, già trẻ gì cũng được."

"Haiz, nếu không phải thấy người này phú quý thì chúng ta chỉ nghĩ hắn là kẻ điên, chưa nói đến việc chúng ta có muốn làm lại nghề cũ hay không, từ xưa đến nay có ai không chọn ngươi trẻ khỏe mà mua, hắn ngược đời như thế. Nhưng lúc đó chúng ta không muốn, vì thực sự không muốn làm việc này nữa. Dù ta cũng mê tiền nhưng cuối cùng vẫn trả lại cho hắn, nói phu thê chúng ta làm ăn chân chính, không biết hắn nói gì. Nhưng hắn không lấy lại vàng mà chỉ đọc rõ tên họ, quê quán của chúng ta, phạm tội gì, bị quan phủ nào truy nã, không sai một chữ, nói nếu chúng ta không muốn thì hắn không ép, chỉ là cuộc sống bình yên mà chúng ta mong muốn e rằng sẽ kết thúc, còn nói một khi đã bước vào con đường sai trái thì không dễ quay đầu, cái giá chúng ta ra vẫn chưa đủ."

"Chưa trả đủ giá?" Liễu công tử cười gằn: "Người này nói cũng đúng. Nửa đời của các ngươi chia lìa cốt nhục người ta, cái giá phải trả là đến quan phủ đầu thú nhận tội chứ không phải nhàn hạ mở quán cơm ở đây."

Chủ quán im lặng cả buổi trời, rồi đột nhiên tự tát vào mặt mình, mắng: "Lẽ ra ta phải biết chúng ta khó mà có kết cục tốt. Nhưng lúc đó chúng ta sợ lắm, nếu hắn thật sự giao chúng ta cho quan phủ thì ta và thê tử chắc chắn sẽ bị đánh chết. Ai mà chẳng sợ chết, lại còn chết đau đớn như thế. Ta cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn nhận vàng, nghĩ rằng nếu những người đó đã bệnh nặng rồi, dù ta không ra tay thì họ với người nhà cũng chẳng có nhiều thời gian bên nhau. Hơn nữa, ta và thê tử lần này không trực tiếp ra tay, chỉ tìm lại những mối cũ rồi lan truyền tin tức rằng nếu ai nhà có người bệnh nặng không nuôi nổi thì có thể mang đến đây, đảm bảo không thiệt thòi, mọi người đều vui vẻ."

Đào Yêu nhìn những người trong lồng sắt, đôi mắt như phủ một lớp băng mỏng, hỏi: "Làm ăn thế nào?"

"Năm trúng mùa thì ít, năm gặp thiên tai thì nhiều, dù sao cũng không bao giờ thiếu. Có khi tháng nào cũng có, có khi vài tháng mới có một vài người." Bà lão thật thà trả lời: "Mỗi khi gom đủ mười người thì chúng ta sẽ gửi tin cho Ôn gia, sau đó sẽ có người đến đón họ. Phần thưởng của chúng ta được tính theo đầu người, Ôn gia thực sự rất hào phóng. Ban đầu chúng ta cũng sợ hãi, nhưng dần dà cũng đã quen."

"Lý do khiến các người quen với điều đó làm ta rất tò mò." Đào Yêu nhìn bà: "Dù sao những người trong lồng là đồng loại của các người, không phải lợn, cũng không phải chó."

Sự sợ hãi trong mắt bà lão bị sự khinh thường làm mờ đi: "Chúng ta làm ăn tự do không ép buộc ai cả. Cô nương à, ngươi có biết rằng nhiều năm qua, những người mang người bệnh đến đây không chỉ là ngươi bị bắt cóc mà còn có không ít người được người thân mang đến. Họ nói rằng nhà nghèo, không đủ ăn, làm sao có tiền chữa bệnh, dù sao ở nhà cũng chết chi bằng mang đến đây đổi lấy chút tiền, để những người còn sống có thể sống tốt hơn. Chúng ta chấp nhận việc đó, không phải vì chúng ta không còn lương tâm, mà là vì người từ bỏ họ không phải chúng ta."

Nghe xong, Đào Yêu cười phá lên: "Thật khó mà phản bác lại nhỉ."

Thật sự không đoán được tính cách của tiểu cô nương này, nàng không cười thì thôi, càng cười họ càng thấy bất an. Hai người trao đổi ánh mắt rồi quỳ xuống trước mặt Đào Yêu. Chủ quán chắp tay nói: "Hôm nay chúng ta đã biết thế nào là anh hùng xuất thiếu niên, mong ngươi nể tình chúng ta đã lớn tuổi mà tha cho chúng ta một con đường sống."

Đào Yêu vẫn mỉm cười: "Tha thế nào?"

"Nếu ngươi muốn giết chúng ta thì chúng ta không có lời oán hận, đó là nợ của chúng ta, đáng ra phải trả. Nhưng nếu chúng ta chết thì Ôn gia vẫn có thể tìm người khác làm việc này. Nếu hôm nay ngươi không giết chúng ta, chúng ta cũng đã tiết lộ Ôn gia mới là kẻ đầu sỏ, ngươi không giết chúng ta thì họ cũng không để chúng ta sống. Năm xưa ta đã thề thốt với người áo đen, nếu tiết lộ nửa lời thì sẽ chết không toàn thây." Chủ quán nghiêm túc nói: "Nếu ngươi có thể triệt hạ Ôn gia thì cho chúng ta con đường sống."

Đào Yêu cười ha ha: "Chủ quán tính toán thật kỹ lưỡng. Vì sao các ngươi không nghĩ ta sẽ lấy mạng các người trước, rồi mới tìm Ôn gia tính sổ?"

Bà lão nước mắt đầm đìa ôm chân Đào Yêu: "Cô nương à, chúng ta muốn sống. Nửa đời trước sống không ra gì, vốn định cải tà quy chính, nào ngờ lại lầm đường lạc lối, thấy rằng chẳng còn sống được bao lâu nữa, chúng ta nguyện quyên toàn bộ tài sản kiếm được cho người nghèo, ngay cả lầu Thiên Tiên này cũng có thể bán đi, từ nay sống cuộc sống giản dị, ăn chay niệm Phật, chỉ mong giảm bớt tội lỗi, sau này xuống âm phủ cũng ít chịu khổ."

Đào Yêu nhướng mày, nhìn về phía Liễu công tử.

"Tùy ngươi thôi." Liễu công tử nói: "Ta không quan tâm hai lão già này."

"Thế à?" Đào Yêu ngẩng đầu, gãi cằm.

"Cô nương." Hai người run rẩy nói, chắc họ chưa bao giờ nghĩ rằng sinh tử của mình lại nằm trong tay một tiểu cô nương.

Suy nghĩ một lúc, Đào Yêu mới cúi đầu nhìn họ: "Muốn sống không khó, nhưng trước tiên các người phải giúp ta một việc đã."

Hai người sáng mắt lên, vội nói: "Ngươi cứ việc sai bảo."

Ánh mắt Đào Yêu lại nhìn qua hàng lồng sắt kia.

*

Người Ôn gia luôn đến rất đúng giờ, vào lúc trời tối nhất, không sớm một khắc cũng không muộn một khắc.

Xe ngựa vẫn dừng ở cửa sau lầu Thiên Tiên, khoang xe được che kín bằng vải đen lớn hơn nửa vòng so với xe ngựa bình thường, hai nam nhân đeo mặt nạ kiểm tra trước sau, xác nhận không sai sót rồi mới nhảy lên xe, sau đó một túi vải nặng nề từ trên xe bay vào tay chủ quán. Từ đầu đến cuối, người Ôn gia đều không nói một lời.

"Hai vị đi thong thả." Chủ quán và thê tử cúi đầu tiễn xe ngựa đi xa, khi ngẩng đầu lên, nét mặt cung kính đã biến mất, chỉ còn lại hai gương mặt già nua phức tạp.

Tiếng xe ngựa lao vút đi như muốn nghiền nát cả thế giới.

Chủ quán nói với người Ôn gia, lần này "hàng" ban đầu có chín người, trước khi họ đến lấy không lâu lại may mắn có thêm hai người nữa.

Trong xe ngựa có mười một người đang năm, đều đang ngủ, trong không khí ngoài tiếng thở nặng nề còn thoảng mùi thuốc mê.

Đào Yêu mở mắt ngồi dậy khỏi đống người, lặng lẽ nhìn xung quanh, dù trong xe không có ánh sáng nào nhưng nàng vẫn nhìn rất cẩn thận.

"Chưa đến đâu, ngủ thêm đi." Trong bóng tối vang lên giọng trầm trầm của Liễu công tử.

"Hơi ngột ngạt." Nàng nói khẽ: "Tối quá."

"Ta không nhớ là ngươi sợ tối." Liễu công tử trở mình, tiếp tục giả vờ ngủ.

"Những người này không hề phản kháng." Nàng nói.

"Bệnh nặng không có sức." Liễu công tử đáp.

"Thứ thật sự khiến người ta không có sức không phải bệnh tật, mà là cảm giác tuyệt vọng." Giọng nàng nhẹ bẫng như từ một giấc mơ xa xăm vọng lại: "Bị người mình tin tưởng nhất đưa vào lồng sắt, nhốt lại như súc vật."

Liễu công tử mở mắt: "Đợi đã, ngươi là Đào Yêu sao? Nghe không giống lời ngươi nói chút nào."

Đào Yêu chỉ cười, không phản bác.

Một lát sau, nàng nhìn về phía Liễu công tử: "Nhắc nhở ngươi một câu, trên đường đừng dùng yêu lực, tốt nhất giữ nguyên trạng thái này, làm một bệnh nhân không thể kháng cự."

"Tại sao?"

"Thuốc của ta có thể tạm thời ngăn cho ngươi thấy khó chịu, nhưng càng gần nguồn gốc của mùi hương thì hiệu quả thuốc càng yếu, mùi hương này để trừ yêu, ngươi không động thì nó không động, nếu không thì sẽ khó chịu đó."

"Đây là hương gì?"

"Nói ra ngươi cũng không biết. Ngủ đi, e rằng lát nữa chúng ta sẽ gặp phải một bà nhạc mẫu rất đáng sợ đó."

"Có phải nàng biết gì rồi không?"

"Ngủ đi."

Tiếng thì thầm trong xe ngựa dừng lại, trở về sự yên tĩnh chết chóc.

Một mảnh trăng khuyết vừa ló ra khỏi đám mây rồi lập tức lại rụt lại, tiếng xe ngựa vội vã xuyên qua các con phố, không biết đã trải qua bao nhiêu giấc mơ đẹp, chỉ thấy rằng Ôn gia đang cách ngày càng gần.

Liễu công tử đang nằm ngửa ngủ khì thì đột nhiên mở mắt, quay đầu lại nhìn, thấy trên cửa sổ bị bịt kín của xe ngựa, không biết từ lúc nào đã thò ra một nửa người, mặt trắng, tóc trắng, thân hình trắng toát, trắng như ánh trăng mùa đông. Người này chắp tay, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào họ, tóc trên đầu giống như những sợi khói trắng lơ lửng trong không trung.

Giữa đêm hôm khuya khoắt, cảnh tượng này thật đáng sợ.

Ngay cả Liễu công tử cũng hít sâu một hơi, đang định nổi đóa thì bên ngoài truyền đến vài tiếng ngựa hí. Sau đó xe ngựa dừng lại, người trắng toát kia cũng biến mất như khói bị thổi tan.

Phía bên Đào Yêu không có động tĩnh gì, vẫn nằm ngủ ngon lành.

Có người bước đến bên ngoài xe ngựa, Liễu công tử vội nằm xuống giả vờ chết. Sau đó thấy một tia sáng mờ mờ chiếu vào, cửa xe bị khóa chặt cuối cùng cũng mở ra.

Trong căn phòng được bố trí cầu kỳ, nam nhân mặc đồ đen vẫn đeo chiếc mặt nạ, đứng bên ngoài rèm châu, nói: "Phu nhân, được rồi ạ."

Mùi phấn son ngào ngạt, kèm theo ánh nến nhảy nhót tỏa ra từ rèm châu pha lê, một nữ nhân mặc áo đỏ bước ra từ trong bóng tối, từ từ đi vào cảnh tượng trong suốt trước mắt. Một bàn tay trắng nõn thanh nhã nhẹ nhàng vén rèm châu, để lộ ra khuôn mặt trang điểm tinh tế. Tóc đen như mực, eo thon như liễu, y phục trên người dùng vải cao cấp, thêu thùa tinh xảo, dải ngọc bội đeo bên hông cũng là ngọc bích thượng hạng. Áo đỏ ngọc xanh, trên người nàng không hề mang theo chút thô tục nào. Dù trong đêm tối mờ ảo thì nàng vẫn rực rỡ.

Nàng búi tóc kiểu của nữ nhân bốn, năm mươi tuổi, nhưng khuôn mặt lại trẻ trung hơn nhiều, chỉ trừ đôi mắt như đã nhìn thấu thế gian khiến người ta cảm thấy nàng không còn trẻ ra thì còn lại chẳng chỗ nào là già cả.

"Tần quản gia vất vả rồi." Giọng nàng nhẹ nhàng, lịch sự, như cơn gió lạnh thổi qua: "Ta đi xem thử đây."

"Phu nhân." Nam nhân được gọi là Tần quản gia gọi nàng lại: "Tiểu thư Sơn Hải thế nào rồi?"

Nàng hờ hững đáp: "Mọi thứ vẫn như thường."

"Tiểu hòa thượng thì sao?"

"Tần quản gia nên nghỉ ngơi rồi đó."

Nói xong, nàng từ từ bước ra khỏi cửa, để lại một mình hắn lặng lẽ trong ánh nến.

Lúc này, trời đã hửng sáng, một mình nàng băng qua hành lang quanh co, đến trước một căn phòng hoang vắng ở hậu viện, hai nam nhân mặc đồ đen canh giữ ngoài cửa thấy nàng đến thì cúi chào nói: "Chào phu nhân."

"Đều ở bên trong rồi ư?" nàng hỏi.

"Mười một người, đợi phu nhân đến xem xét." Nam nhân mặc đồ đen mở cửa cho nàng.

Nàng chậm rãi bước vào trong, căn phòng bên ngoài trông cũ kỹ nhưng bên trong lại sạch sẽ ngăn nắp. Không gian rộng rãi không có đồ đạc gì ngoài hai mươi, ba mươi cái giường xếp thành hàng, chăn gối đầy đủ. Trên đầu mỗi chiếc giường đều treo một tấm biển ghi số, lúc này trên mười một cái giường đều có người nằm.

Nàng tiến đến xem từng người một, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Số một không cần, số ba không cần, số bốn không cần..."

Đến giường thứ mười một, nàng nhìn thấy tiểu cô nương có tư thế ngủ rất khó coi, áo vải thô rộng đến nỗi có thể dìm chết tiểu cô nương, khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi môi đều trắng bệch, quầng mắt thì đen kịt, trông như sắp chết đến nơi.

Nàng dừng lại trước tiểu cô nương, nhìn kỹ một lúc lâu, không khỏi nhíu mày, suy nghĩ gì đó rồi cúi xuống, dụi mắt để nhìn rõ hơn khuôn mặt tiểu cô nương, nhưng cuối cùng lại càng nhíu chặt mày hơn, lẩm bẩm: "Sao lại không thấy gì thế?"

Đang lúc nàng ngẩn người thì tiểu cô nương đột nhiên nắm chặt cổ tay nàng, đôi mắt đang nhắm chặt cũng mở ra, cười toe toét: "Không thấy ta lúc nào sẽ chết à?"

Nàng kinh ngạc, theo phản xạ lui lại, nhưng tiểu cô nương không buông tay mà bật dậy khỏi giường, cười híp mắt nhìn nàng: "Bách Yêu Phổ" viết: "Ảo, trông giống cừu nhưng không phải cừu, trông giống lợn nhưng không phải lợn, ăn người chết, có thể đoán được tuổi thọ người. Yêu quái này nếu tu thành hình người đều có thân nữ, dáng vẻ xinh đẹp, được gọi là Ảo Cơ, là vật không may."

Nói dứt lời, nàng biến sắc hỏi: "Ngươi... ngươi là ai?"

Tiểu cô nương lúc này mới buông tay nàng ra, cởi áo khoác để lộ ra bộ quần áo đỏ như lửa, cười nói: "Ta đến từ Đào Đô."

Nàng ta hít sâu một hơi, khi ánh mắt nàng rơi vào chiếc chuông vàng trên cổ tay đối phương thì trong mắt chợt hiện lên sự thù địch và phòng bị không thể kiểm soát.

"Chuông vàng lướt qua, không còn mảnh giáp." Nàng nắm chặt tay, nghiến răng nói tám chữ này.

Bốn mắt nhìn nhau, một người căng thẳng như gặp kẻ thù, một người mặt mày rạng rỡ, thời gian và không khí giữa hai người dường như đều ngừng chảy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dị#linh