[4] Trader's Keep

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng ta đang đi đâu vậy?"

Cả hai rời khỏi một phòng, có vẻ nó thuộc quyền của Ender ở đây. Tôi thắc mắc như thường lệ và đi theo như một cách cần thiết để học hỏi, nhìn quần áo mượn tạm trên người và quần áo của cậu ấy. Có vẻ tôi thật sự cần mua đồ để mặc, ít nhất là nếu nơi kì dị này có bán đồ như quần áo hay tôi phải lượm giẻ để mặc đây...Điều này thật đáng lo ngại, trông tôi sẽ như được trải nghiệm với việc vô gia cư theo một cách mới à?

"Đi với tôi một lúc, chúng ta sẽ nhặt thêm đồ tiếp tế ở nơi này trước khi đi trao đổi."

Bạn nghĩ chúng ta đang chơi cái gì, chế độ sinh tồn với phong cách loot đồ? Trải nghiệm 24 giờ làm người nhặt phế liệu để sinh tồn?

Oh, nghĩ về những thứ không theo logic, cảm thấy cũng có chút hứng thú khi điều này thật mới lạ và tự do theo một cách nào đó, như kiểu lần đầu người bình thường đến một nơi có những thứ kì diệu vậy. Ender đưa tôi một cái túi đeo mòn (vật thể #87) để đựng đồ một cách không giới hạn, tôi có thể nhét cả cánh tay vào trong, cảm thấy cũng thật kì diệu, điều này có thể giảm bớt gánh nặng mang vác nhiều đồ ở nơi này đi, vì.....ý tôi là, làm cách nào bạn sẽ mang nguyên một cái balo lớn đi xung quanh ở nơi này chứ?

<<Không gian bên trong túi đeo mòn (Worn Sack) là khoảng 700 mét khối. Trọng lượng sẽ luôn là 0,5 pound, bất kể có bao nhiêu được đựng bên trong bao tải.>>

[Hình ảnh Worn Sack làm bởi CoCo]

Mặc dù tôi không quen nắm tay cho lắm nhưng không có lựa chọn nào khác ngoài để Ender dẫn đi cả, một người dám dẫn thì tôi dám đi. 

Hãy tưởng tượng cảm giác bạn phải lang thang mà không có một ai xem? 

Chết tiệt.

Băng xuyên qua các nơi với tường bê tông cốt thép với sương mù giăng tầm thấp, tôi nhìn xung quanh cấp độ, nơi này có vẻ có nguồn điện và nguồn cung cấp nước mặc dù tôi không rõ nó đến từ đâu ra, tôi đi theo Ender đi đến cầu thang và loot xung quanh để lấy đồ tiếp tế hỗn hợp vương vãi trên nền sàn như thực phẩm, nước hạnh nhân (vật thể #1) đã được cậu ta kiểm tra,... Tôi thậm chí có thể nhìn thấy những con chuột và gián bò khắp nơi này, có vẻ vẫn có đủ những thứ bình thường ở đây.

"Trevil, nghe này, chúng tồn tại khắp các màn chơi, nếu cậu đói và cậu không có thực phẩm..." Ender để ý cách tôi nhìn chúng, những sinh vật bé nhỏ đó, cậu ta chỉ cười và nói.

Tôi xanh mặt ngắt lời ngay lúc đó, "Ew-- thật đấy à?"

Cậu ta vẫn giữ vẻ mặt cười đến điềm nhiên, "Thật, ghi nhớ điều đó đi."

"Oh, và chúng ăn sống cũng được--"

Tôi có ba giây để hối hận cho mọi thứ tiếp theo mà tôi nghe. Tôi cần nhiều hơn một cái túi giấy.

Được rồi, thật sự thì có chút kì quặc.

Phương pháp sinh tồn đôi lúc cũng quá khó khăn.

-----------------------------------

Đến một quãng, ở nơi lớn gọi sảnh trông như một khu phức hợp, nhưng theo cá nhân tôi thấy nó giống một thành phố hơn, tôi có thể nhìn thấy nhiều người khác, nhiều người lang thang khác với các hoạt động buôn bán hoặc làm gì đó. Nơi này có người, cậu ta bảo là một phần thuộc lớp ổn định mới có thể nhìn thấy nhiều người khác như thế này.

Nói là nhiều nhưng thực sự chỉ có vài người với những bộ trang phục có chút cũ mèm không quá sạch hoặc nhiều kiểu dáng chắp vá lại để bảo vệ bản thân, họ nhìn tôi với những ánh mắt mà tôi không thể xác định được, tôi như cảm thấy họ đang tiếc thương cho một nạn nhân rơi vào đây, thương cảm, không có gì nhiều hơn ngoài buồn bã và có chút tuyệt vọng.

Họ trao đổi xong vài thứ với nhau liền rời đi, những thứ họ đưa cho nhau trông như mấy chai nước và vài thứ.......tôi không biết nên cảm thấy thế nào đây, mừng vì tôi không ở một mình hay nên cảm thấy tồi tệ vì chúng ta đều sống trong cùng một địa ngục. Nhưng có thể nó cũng không quá tệ với vài người khác.

Tôi không biết nữa, bỗng ai đó nhẹ đẩy bên thái dương trên mặt tôi khiến tôi phải quay sang nhìn xem tôi đã ngó lơ sự hiện diện của ai, là Ender. Ender chỉ thấy tôi quá chăm chú nên đã gọi tâm trí lại chỉ với một cú đẩy nhẹ, tôi quay lại nhìn cậu ta một cách ngơ ngác khiên cậu ta cũng chỉ bật cười nhẹ.

"Trước khi tôi dẫn cậu đến level 2 chúng ta dạo một vòng Trader's Keep lấy một số thứ đã, theo tôi qua đây." Cậu ta nói, dắt tôi đi theo.

"Well, Level 2 có gì?"

"Một mớ thực thể và cậu....tân binh, sẽ có rất nhiều cơ hội để làm quen với chúng~"

"....hoặc tôi sẽ chết phải không?"

"Ya." Ender đáp một cách thản nhiên đến mức tôi cũng không lấy làm lạ nữa.

Điên rồ thật.

Bắt đầu thủ tục đăng kí và cấp thẻ ID tạm thời trước ở tiền đồn này, tôi nghĩ điều này sẽ được làm rất nhiều. Ender đưa tôi vài thỏi Babel Balm (vật thể #25), được giới thiệu nếu thoa lên hoặc gần môi, Babel Balm cho phép bất kỳ ai có thể nghe thấy giọng nói của tôi đều hiểu được tôi nói gì, bất kể rào cản ngôn ngữ. Người nghe sẽ nghe thấy ngôn ngữ mẹ đẻ của họ được tôi nói và chuyển động môi của tôi sẽ xuất hiện để khớp với ngôn ngữ mà người nghe cảm nhận được.

<<Babel Balm là một chất có thể được tìm thấy trong những viên nang nhỏ màu đỏ, không nhãn mác giống như những thỏi son dưỡng môi tiêu chuẩn. Công dụng đã được giới thiệu, cũng có thể dùng do các văn bản giấy in, không thể dùng cho thiết bị điện tử.>>

[Ba thỏi Babel Balm không có nắp đậy]

Mất một ít thời gian, họ cung cấp cho tôi một lượng đồ cần thiết trước. Có vẻ tôi đã may mắn....khi quyết định vào cậu bạn này...có thể nói là, người hướng dẫn của tôi đi.

"Hm, cậu có đội không Ender?" Tôi để ý một số thứ.

Có giấy thủ tục lập đội thám hiểm sao.

"Hm? À, đội chính thức thì tôi không lập, sao, muốn lập đội với tôi?"

"Tất nhiên" Tôi đáp, và cậu ấy đồng ý, như kiểu, không suy nghĩ luôn...

Xong vài thủ tục, chúng tôi đã là đội nhỏ hai người. Và .....

"Tôi có giấy bảo trợ cho cậu rồi. Hợp pháp nhé."

"Giấy gì cơ--?!" Sao nghe giống tôi đã rơi vào một cái bẫy giăng sẵn vậy?

------------------------------------------

Sau đó, tôi đi mua lấy cho bản thân vài thứ cùng cậu ta. Ở đây họ dùng cách trao đổi đồ vật, nước hạnh nhân,... là một loại tiền tệ phổ biến ở nơi này và chúng là thứ ai cũng phải cần và có. Bảo sao Ender bảo tôi thu thập chúng nhiều càng tốt.

"Hm, đây là danh sách...." Cậu ta mở sổ ra để xem, nắm theo tôi đi trao đổi một vài thứ hữu ích. "Cẩn thận, Level 1 bên ngoài này vẫn có các vụ đột kích và nhiều thứ diễn ra đấy, tập trung và tỉnh táo. Được chứ?"

"Được." Tôi đáp lại, nhìn những người xung quanh.

Thời gian trôi, mặc dù tôi đã có giật mình khi vài thực thể xuất hiện nhưng bị hạ nhanh chóng bởi một đám người có vũ trang. Đó thật sự là mấy trận khiếp vía, luôn phải để mắt đến những chỗ đột ngột tối tăm....không thì.....

"Đừng lo quá, ở đây vẫn còn an toàn lắm."

Cậu ấy vỗ vai tôi khi tôi bám chặt ống tay áo, đúng, vẻ mặt cậu ta như đang xem chương trình thường nhật vậy.

"Lát trên đường về phòng mới đáng lo ngại kìa"

"GÌ CHỨ--?!" Tôi lớn giọng, không dám nghĩ.

Nhưng ó chắc chắn rất đáng lo ngại!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro