[40] Sae.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"À, về phần tôi là thực thể nguy hiểm hay an toàn thì Latiah confirm rồi nha, là super an toàn đó!"

Cô ấy nói chuyện với giọng vui vẻ không khác lắm với mấy cô gái tuổi teen con người, chờ đã, Sea cũng biết cô ấy sao? Tôi để ý những thông tin mà cô ấy nói nhiều hơn để biết rõ vài điều có thể mang lại một chút cơ hội sinh tồn ở cái nơi này.

"Cậu biết Latiah?" Tôi thắc mắc, quan sát cô ấy một lúc.

Nếu nói là thực thể, thì Sae có vẻ....không giống lắm.  Cô ấy thật sự có gì đó thậm chí rất kì lạ hoặc do tôi chỉ ngạc nhiên nhiều quá vì Sae cứ như biết hết những thứ tôi biết, có cảm giác rất an tâm là đằng khác. Hoặc do từ đầu đến giờ tôi gặp nhiều thực thể gần giống con người quá nên sảng rồi. Cảm giác mọi thứ chỉ giống như...quá bất ổn với tôi.

"Ừm, tất nhiên là biết rồi!" Sae tính nói gì đó trước nhưng sau đó mỉm cười trả lời một điều khác, giống như nói một điều hiển nhiên hơn, "Cô ấy từng tới Level này mà~~"

Suy nghĩ một lúc, phải, nhà nghiên cứu thực thể mà nhỉ, cũng phải đi nghiên cứu bất cứ thực thể nào xuất hiện. Tôi ngầm hiểu là như thế, trong chốc lát tôi hướng mắt nhìn Sae rời khỏi bể nước.

"Dù gì thì nói chuyện ở đây cũng không phải cách.....chúng ta ra khỏi bể chứ?"

"À...vâng.."

Mặt nước gợn những đợt sóng của chính nó đến xung quanh, Sae rời khỏi bể nước một cách tự nhiên mà không làm những đợt nước có chút dao dộng nào, chúng bình yên và có một loại chuyển động mượt mà trên bề mặt theo sau đó, một số hạt nước li ti cô đọng lại và trôi nổi xung quanh cô ấy giống những viên bong bóng đầy nước đang bay bổng, hình ảnh và mọi thứ từ Sae hoàn toàn như nước tạo thành với một số ánh sáng phản chiếu đẹp đẽ hơn so với mọi thứ đồ trong thực tế, nó sáng hơn và có chút bóng dưới ánh sáng trắng từ những ô cửa sổ đang chiếu xuống xung quanh, giống như một cảnh tượng không thật...

"À ừm..." Tôi nhanh chóng quay mặt đi khi nhận ra bản thân nhìn Sae quá lâu, và hơn nữa, thực thể dù ở giới tính nào cũng phải nên được tôn trọng nhỉ?

Sae nhìn vậy thì cười khúc khích sau đó cùng đi xung quanh với tôi sau khi cả hai đã ra khỏi phần nước, đến khi tìm kiếm được một chỗ sàn gạch men bằng phẳng và khô thoáng hơn so với xung quanh, tôi nghĩ chỗ này sẽ thích hợp để nghỉ ngơi một chút nếu tôi muốn quyết định đi tiếp bất cứ đâu khác, cởi balo ra và đặt ở phía góc tường gạch men, tôi nghĩ chỉ cởi phần áo choàng ngoài và áo khoác của tôi và đặt bên cầu thang và hy vọng chúng khô trong khi trên người chỉ còn lại lớp áo đen tay dài có chút mỏng trên người, mặc dù Level này an toàn và chỉ có duy nhất thực thể Sea này ở đây nhưng tôi không thể mạo hiểm cởi luôn cái quả quần dài đâu...

Còn quả giày và vớ ướt.....kệ đi, cởi luôn vậy. Nó khó chịu kinh khủng ấy!!

"Cũng lâu khi có một vài wander lạc vào đây nên~ cậu có muốn chit chat gì đó một lúc chứ? Đừng vội đi đấy~~"

...Ở đây một lúc lâu cũng không tệ lắm, phải không?

____________________________________

Trong khi đó, ở Level 1:

"Ồ, có vẻ đây là những thùng đồ cuối cùng nhỉ?"

Chỉ huy vài người trong đội ôm những thùng hàng còn lại ra khỏi Safe Room của Ender và để mọi người quay về nhóm ở khu khác trước, Rebecca vẫn đứng ở đó, dựa vào tường với giọng điệu vui vẻ trong khi nhìn Ender chỉ đang chăm chú thử cái gì đó mới ở trong bếp của cậu ta, có thể là một thứ gì đó mới hơn được mang về từ một level khác có thể mới xuất hiện hay chỉ là một loại món ăn kì lạ khác từ thứ gì đó, Rebecca thậm chí có thể thấy mùi hương ngọt ngào tràn ra khỏi căn phòng.

Có thể là một loại bánh nữa sao?

"Nấu nướng vẫn là sở thích của cậu dạo gần đây nhỉ? Tại sao vậy?"

"Cô biết tôi mà Rebecca, thử những điều mới lạ..." Ender cười khúc khích nói khi đang đổ hỗn hợp vào khuôn và đợi nó nguội, khuôn mặt quay sang nhìn Rebecca đang đứng đó nhìn chăm chú, "Nó khiến tôi cảm thấy giống Thực thể số 1 vậy..."

"Ý cậu là con người." Cô ấy đưa ngón tay vuốt những lọn tóc đỏ ngắn của bản thân, sửa lại câu đó.

Danh sách thực thể trong tất cả các trang hồ sơ đều bắt đầu từ số 2, vậy còn số 1. Chính là con người, con người không phải một cư dân tồn tại sẵn trong Backrooms, họ ở đây chỉ sau những "sự cố". Chà, một giả thuyết thú vị nhỉ? 

Nhưng không có nghĩa là nó không thuyết phục.

Mùi khói trắng ngọt ngào tuôn ra thừ khối hỗn hợp đang được để trên bếp, có chút mùi hương giống như socola pha lẫn với vani vậy, nhưng chỉ nhiêu đó đã khiến ai đó lùi xa hai bước, Rebecca biết thứ mùi này là gì, mặc dù nó thật ngọt ngào đến mức mời gọi, nhưng nó hoàn toàn giống với thứ kia...

"Phải, con người." Tiếng khúc khích và giọng nói giống như hoàn toàn bình tĩnh trả lời đến từ phía Ender, cậu ta tựa vào thành bếp và tiếp tục với một giọng nói ngơ ngẩn và kì lạ hơn, "Thật thú vị nhỉ? Những kẻ xâm lấn vào Backrooms một cách tình cờ, hay là không phải đây, dù sao thì chuỗi thức ăn ở đây cũng đa dạng và phong phú thêm khi có họ đúng chứ?... Và, cả những thứ mới mẻ."

Rebecca hơi khẽ cười, trên mặt cũng chỉ có chút lo lắng, còn lại không có gì khác thường.

"Tôi hiểu ý cậu là gì. Nhưng nói những lời đó trước mặt một con người như tôi thì hơi đáng lo đấy."

"Oh, xin lỗi nhé." Ender trả lời sau khi lấy hỗn hợp trong khuôn kia đem đi bỏ vào lò nướng, chỉnh nhiệt độ và thời gian và chỉ chờ đợi một chút, cậu ta tiếp tục nói, "Nhưng sao phải lo chứ, tôi cũng chỉ giống cô thôi, một con người như cô nói."

"Không. Cậu thậm chí không phải là một sinh vật cacbon nếu tôi đoán đúng."

Rebecca nhìn chằm chằm cậu ta, Ender chỉ hơi quay người lại và mỉm cười, đáp.

"Thôi nào, y hệt cả mà."

".....Phải...y hệt cả."

Đinh. Bánh đã chín và sẵn sàng để ra lò, Ender có chút vui vẻ, nhanh chóng cẩn thân lấy chiếc bánh ra khỏi lò nướng, chiếc bánh tỏa khói nghi ngút với mùi hương vani hòa quyện socola đang thơm dậy mùi khắp căn phòng, như ánh sáng thu hút những kẻ đang tuyệt vọng dưới một vỏ bọc ngọt ngào và hoàn hảo đầy hạnh phúc như nơi này không có gì để sợ hãi hay tuyệt vọng, cậu ta để chiếc bánh trên bàn trong khi cắt một miếng để lên đĩa và cầm miếng bánh hướng qua phía cô ấy, nở một nụ cười chân thật thuần túy.

"Thử một miếng bánh Death Beries chứ Rebecca?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro