Chương 76: Thổ lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người đứng ở cạnh cửa, nơi xa còn có tiếng quảng bá trong hội trường. Một cơn gió của những ngày hè, thổi tung góc áo của Bùi Châu Hiền. Thấy Bùi Châu Hiền xinh đẹp như vậy, Tôn Thừa Hoan nuốt một chút nước miếng. Trên cổ còn có mồ hôi đang chảy xuống. Nên nói như thế nào? Tôn Thừa Hoan trước giờ chưa từng nói qua. Tại sao phải nói? Tôn Thừa Hoan cũng không biết. Hình như em thích chị mất rồi? Cái gì mà hình như? Em còn thích chị hơn cả trong tưởng tượng? Cho nên? Trái tim càng đập càng nhanh, nói một chữ cũng nghẹn nói không nên lời.

"Chị hiểu mà." Bùi Châu Hiền khẽ cong môi.

Bùi Châu Hiền hiểu cái gì? Cô còn chưa nói chữ nào.

Bùi Châu Hiền tiến lên một bước, Tôn Thừa Hoan móc lấy khe quần, rồi lui nửa bước. Bùi Châu Hiền kéo Tôn Thừa Hoan đến phía sau cửa, ngăn cách không khí vui sướng bên ngoài. Phải biết rằng,Bùi Châu Hiền bây giờ cũng khá vui sướng. Bùi Châu Hiền hôn lên trán Tôn Thừa Hoan , mang giày cao gót, cũng cao hơn so với Tôn Thừa Hoan rất nhiều. "Em không chờ đợi nổi, muốn lập tức trở thành bạn gái của chị."

"Không phải...... Em không có......"

Nào có ý tứ này? Tôn Thừa Hoan căn bản không có ý này.

"Vậy em có ý gì?"

Có ý gì Tôn Thừa Hoan cũng không nói nên lời. Bùi Châu Hiền rõ ràng ỷ vào việc cô nói không nên lời. "Chị đừng giỡn với em nữa mà."

"Vậy em có muốn đùa giỡn thành hiện thực hay không?"

"Thôi đừng." Ai muốn thành hiện thực? Tôn Thừa Hoan cảm thấy cô mới không phải ngốc tử.

"Nếu em chịu làm bạn gái của chị, hôm nay sẽ tính hoàn thành nhiệm vụ vượt mức."

"Ngày mai?"

"Ngày nào cũng tính."

"Vậy chẳng khác nào em bị chị bao nuôi?"

Bùi Châu Hiền cười cười. "Không phải sao?"

"Chị nói là." Bùi Châu Hiền ho khan một tiếng, nghiêm túc hơn rất nhiều. "Cho bạn gái tiền tiêu vặt là lẽ dĩ nhiên."

Mỗi ngày đều cho tiền tiêu vặt, giống như ôm cái cây rung tiền. Tôn Thừa Hoan cũng không ngờ rằng, bảy mươi đồng hôm ấy trả lại còn có thể đẻ ra nhiều tiền như ngày hôm nay.

"Hôm nay là ngày hai mươi."

"Cái gì?"

"Từ nay về sau là ngày kỷ niệm." Bùi Châu Hiền ôm lấy đầu Tôn Thừa Hoan .

Chờ đến khi đầu lưỡi Bùi Châu Hiền tiến vào, tai Tôn Thừa Hoan bắt đầu nóng lên. Cô không ngờ sẽ cùng Bùi Châu Hiền xác định quan hệ như vậy. Thế mà cô lại cùng đại minh tinh xác định quan hệ. Khi Bùi Châu Hiền vuốt ve cổ cô, cô cũng nhắm hai mắt lại.

=

"Hai ngày nay, tâm tình Hiền tiểu thư xem như không tệ, ngay cả bước đi cũng như bay." Khi giao ca, đồng sự lại cùng Tôn Thừa Hoan cảm khái.

Có thể không tệ sao? Gặm cổ cô thành cái dạng gì luôn rồi.

"Đội trưởng, chị không nóng sao?" Thấy cổ áo Tôn Thừa Hoan kín bưng, đồng sự hiếu kỳ nói.

"Cơm trưa hôm nay cay lắm sao? Đội trưởng sao môi chị hồng như vậy?" Đồng sự hỏi tiếp.

Đồng sự mở miệng cứ một tiếng "Đội trưởng" hai tiếng cũng "Đội trưởng", y như là Bảo Bảo[1] hiếu kỳ.

[1] Bảo Bảo: gọi em bé một cách thân thiết

"Đội trưởng, chị với Niên tiểu thư ở bên trong lâu như vậy, đã làm những gì vậy?"

"Cậu không muốn nghỉ ngơi đúng không? Tới phương hướng mười giờ thay ca đi."

"Không không, đội trưởng em đi trước." Tôn Thừa Hoan vừa nói như vậy, đồng sự đã tranh thủ thời gian chuồn mất. Sau khi đám đồng nghiệp đi, Tôn Thừa Hoan mới sờ soạng cổ một chút. Cô đã kêu Bùi Châu Hiền đừng gặm rồi, mà Bùi Châu Hiền căn bản không nghe. Đứng ở phương hướng mười giờ, vừa hay nhìn thấy Bùi Châu Hiền trên hội trường. Khó trách các đồng sự đều đã nhìn ra, bây giờ Bùi Châu Hiền còn không phải đang vui mừng ra mặt sao? Truyền thông phỏng vấn nàng, Bùi Châu Hiền còn cười đến thụ sủng nhược kinh. Gần đây trạng thái của Bùi Châu Hiền, trên mạng dưới mạng đều nói là do trở mình trong sự nghiệp. Sau khi xuống hội trường, đã tới giờ ăn cơm chiều.

"Cơm chiều muốn ăn cái gì?"

"Chị chọn đi."

Bùi Châu Hiền nghĩ nghĩ. "Ở nhà ăn đi, ngày mai không có việc gì."

"Chị muốn ăn cái gì?" Tôn Thừa Hoan hỏi.

"Chị muốn ăn cái gì, em đều sẽ nấu sao?"

"Bơi dưới nước, chạy trên bờ, bay trên trời. Em đều có thể nấu."

"Chị muốn ăn tiểu Hoan bơi dưới nước, Hoan Hoan chạy trên bờ, Tôn Thừa Hoan bay trên trời."

"......Cái này thì không biết." Tình lữ đều ghê tởm như vậy sao? Lời này vừa nói ra, còn đâu cái gì mà nữ thần cao ngạo lạnh lùng nữa.

"Em không biết, nhưng chị biết." Bùi Châu Hiền ôm lấy Tôn Thừa Hoan .

Nói xong, tay Bùi Châu Hiền lại sờ đến cổ cô, giúp cô nới lỏng cà-vạt, cởi nút áo. "Bơi trong nước không dễ bắt, trơn mượt."

"Chạy trên bờ, cơ bắp phát triển, chỗ này ngon nè." Bùi Châu Hiền nhéo mông cô.

"Bay trên trời, thì nên ăn chỗ này trước." Nói xong Bùi Châu Hiền lại ngậm lấy môi cô. Phía dưới của cô có chút tê dại do bị Bùi Châu Hiền chạm phải.

Hai chân Tôn Thừa Hoan bị tách ra, ngồi quỳ ở trên chân Bùi Châu Hiền. Hơn mười giây công phu, toàn bộ quần áo trên người Tôn Thừa Hoan đều rối loạn. Sau khi về tới nhà, Bùi Châu Hiền trực tiếp bế Tôn Thừa Hoan xuống xe. Lúc ném được Tôn Thừa Hoan lên giường, Bùi Châu Hiền phải thở hồng hộc. "Nhìn không nặng, mà sao em nặng quá vậy."

"Tại chị yếu quá thôi!" Vốn chính là, Tôn Thừa Hoan bế Bùi Châu Hiền cũng tuyệt đối không thành vấn đề. Bùi Châu Hiền cũng chưa từng được huấn luyện đặc biệt. "Đã nói với chị rồi, chị lại đòi một hai phải bế em."

"Rồi rồi, vậy em rèn luyện cho chị đi.'' Bùi Châu Hiền hôn lên môi Tôn Thừa Hoan . "Luyện cổ tay trước."

Tai Tôn Thừa Hoan có chút đỏ lên, Bùi Châu Hiền cắn đầu lưỡi Tôn Thừa Hoan . Vừa rồi ở trong xe, thiếu chút nữa hai người đã làm. Khi hôn đến cổ, bụng Tôn Thừa Hoan "ọt ọt" kêu lên. Bùi Châu Hiền ngẩng đầu, khiến Tôn Thừa Hoan nghẹn họng.

"Chưa ăn cơm chiều sao?"

Bùi Châu Hiền có thể không ăn cơm chiều, còn Tôn Thừa Hoan thì không thể. Hai giờ trước, Tôn Thừa Hoan đã đói bụng. Cùng Bùi Châu Hiền lên giường, cũng không phải rất đói bụng, cho rằng chỉ hơi đói. Bây giờ "ọt ọt" một tiếng, cảm giác đói khát thổi quét toàn thân Tôn Thừa Hoan . Chuột con mở to đôi mắt ngập nước, chị không thể ăn em đâu, bây giờ em là Hoan chít chít khô quắt.

"Ăn lẩu không? Hai ngày trước đã nói."

"Được đó." đôi mắt Tôn Thừa Hoan lập tức sáng lên. "Trong nhà còn có nguyên liệu nấu ăn."

Xào nguyên liệu nấu ăn hồi trước mua, tuy Bùi Châu Hiền nói muốn ăn. Nhưng Bùi Châu Hiền kỳ thật cũng không phải rất muốn ăn, chỉ nói như vậy mà thôi. Tôn Thừa Hoan mua không ít nguyên liệu nấu ăn, chỉ chờ ngày nào đó Bùi Châu Hiền lên tiếng. Tôn Thừa Hoan trong phòng bếp xào nấu, thì Bùi Châu Hiền ở ngoài phòng khách đọc kịch bản. Chỉ chốc lát sau, đã ngửi thấy mùi thơm của lẩu. Vô cùng thơm. Trước đó Tôn Thừa Hoan cũng đã nói qua, là do chiến hữu đến từ Tứ Xuyên chỉ cô. Bùi Châu Hiền nằm bò trên sô pha, nhìn Tôn Thừa Hoan bận rộn trong phòng bếp, miệng cô ngậm dưa chuột, không ngừng lật xào, thoạt nhìn mười phần thuần thục.

"Hoan ca ca, cởi áo ra đi." Bùi Châu Hiền nói.

"Ò." Tôn Thừa Hoan quả thật có chút nóng, trực tiếp cởi áo ra.

Bên trong cô mặc nội y thể thao, đường cong của lưng cùng vòng eo rất mê người. Trước đó Bùi Châu Hiền rất muốn nhìn thấy, bây giờ muốn nhìn lúc nào cũng được. Động tác Tôn Thừa Hoan rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã dọn nồi lẩu lên. Bùi Châu Hiền buông kịch bản xuống, cũng giúp đỡ cô rửa rau.

"Chị rửa như vậy, muốn rửa tới khi nào vậy?" Chờ Tôn Thừa Hoan chuẩn bị kỹ càng hết thảy, Bùi Châu Hiền còn ở một bên rửa rau.

"Sợ rửa không sạch."

"Thế này đủ rồi." Tôn Thừa Hoan giúp Bùi Châu Hiền rửa sạch một lần.

Mặc dù rửa khá chậm, nhưng quả thật Bùi Châu Hiền rửa rất sạch sẽ. Lá cải đều bị nàng chà rửa tới biến sắc. Tôn Thừa Hoan rửa không ít thịt, chờ thịt chín, thì đặc biệt gắp cho Bùi Châu Hiền trước. Bùi Châu Hiền đang ăn kiêng, hơi do dự nhìn miếng thịt. Thấy ánh mắt chờ mong của chuột con, Bùi Châu Hiền đành ăn một ngụm rồi lại một ngụm thịt.

Ánh mắt chuột con thực đơn thuần nói, xem đi, em cho chị hết thịt luôn đó. Phương thức chuột con biểu đạt tình yêu rất đơn giản.

Kỳ thật Bùi Châu Hiền rất vui mừng, tuy rằng trong một đêm, ăn không ít calories. Nhưng khi Tôn Thừa Hoan cùng Phác Tú Anh ăn lẩu, cô chỉ biết đoạt thịt của Tú Anh.

Tuy rằng cùng Bùi Châu Hiền ăn lẩu, không khí không giống những người khác, nhưng Tôn Thừa Hoan vẫn rất thích. Một mặt không ai cùng cô đoạt thịt, một mặt khác cũng là không ai cùng cô đoạt thịt. Trên cơ bản chỉ có mình cô tự nấu tự ăn. Không cần phải nhìn chằm chằm nồi lẩu. Sau khi chín, cũng không ai đoạt với cô. Quá sung sướng a~~. Ăn ăn xong, Tôn Thừa Hoan lại cùng Bùi Châu Hiền nổi hứng uống rượu. Bùi Châu Hiền uống không nhiều, còn Tôn Thừa Hoan thì uống không ít. Nàng khuyên hai câu, đừng uống nhiều như vậy, uống say thì còn làm ăn được gì nữa. Hai người ăn lẩu, ăn tới rạng sáng. Chiếc bàn bừa bộn cũng chưa kịp thu dọn. Sau khi tắm rửa nửa giờ, mới rửa sạch sẽ mùi lẩu trên người. Chuột con ăn đến rất no, lúc cô nằm lên giường, bụng nhỏ cũng nhô lên. Bùi Châu Hiền vuốt bụng cô, hôn lên mặt cô nói. "Đã kêu em đừng ăn nhiều như vậy."

Như thế này còn làm ăn được gì nữa? Làm làm một hồi, sợ sẽ làm Tôn Thừa Hoan nôn hết thức ăn ra ngoài.

"Ngồi thì không sao, đứng lên mới cảm thấy căng." Tôn Thừa Hoan hơi ngượng ngùng. "Bằng không, chúng ta trò chuyện đi?"

"Ừm, để em tiêu cơm một chút ." Bùi Châu Hiền chống đầu, vuốt tai cô.

Tôn Thừa Hoan quay đầu, nhìn Bùi Châu Hiền đang nằm bên cạnh. "Chị làm sao mà hay vậy? Nồi lẩu thơm như vậy, thế mà chị vẫn nhịn được."

"Tâm tư của chị không nằm trên nồi lẩu." Bùi Châu Hiền nói.

Tai Tôn Thừa Hoan khá nóng. "Thật sự phải làm bây giờ hả?"

"Em có ổn không? Bụng căng như cái trống." Bùi Châu Hiền nói.

"Ờh...... Nếu không đụng đến bụng."

"Huh?"

"Cũng...... không đụng đến bụng."

"Cũng đúng." Bùi Châu Hiền bèn nằm lên người Tôn Thừa Hoan . "Em cảm thấy......"

"Không được...... bụng căng quá. Nghiêng qua một chút."

"Được rồi." Bùi Châu Hiền vội leo xuống. "Em có cần uống thuốc tiêu hóa không?"

"Không cần." Tôn Thừa Hoan nói: "Sức tiêu hóa của em mạnh lắm."

"Bạn bè em đều nói em thẳng tính." Tôn Thừa Hoan nói.

"Chỗ nào trên người em cũng thẳng."

"Hở?"

Bùi Châu Hiền vuốt mặt Tôn Thừa Hoan . "Em cứ để bụng căng như vậy cũng không ngủ được."

Tôn Thừa Hoan dựa vào lòng Bùi Châu Hiền. "Chị......"

"Sao?"

"Chúng ta thật sự đang yêu đương?"

"Không phải sao?"

"Không có gì...... Chỉ chứng thực một chút." Sau khi được Bùi Châu Hiền xác nhận, trái tim đang nhảy nhót tung tăng trong lòng ngực Tôn Thừa Hoan từ từ trượt xuống bụng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro