Chương 78: Ngọt (H hì hà hì hục~)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hiền lão sư, có dễ chịu không?"

"Ừm...... Ah dễ chịu ......"

"Dùng sức chút nha?"

"Ừm...... Ah a...... Hoan Hoan ...... Nhẹ...... Nhẹ......thôi......chị đau......"

"......" Vốn chỉ muốn đùa giỡn với Bùi Châu Hiền, kết quả nàng rên đến kịch liệt. Biến thành nàng đùa giỡn cô. Đến lúc này rồi, mà Bùi Châu Hiền còn không quên chọc cô.

"Em đọc mấy loại truyện ấy, không phải chị cũng rên như thế sao?" Bùi Châu Hiền ghé vào gối đầu, quay đầu nháy nháy mắt với Tôn Thừa Hoan. Cô đang mát xa cho Bùi Châu Hiền, vì nàng nói eo nàng đau. Cô còn chưa than đau eo, mà Bùi Châu Hiền đã dành than trước. Khi Tôn Thừa Hoan kháng nghị, Bùi Châu Hiền còn nói. "Người duy nhất hoạt động là chị, em nằm dưới, thì mỏi chỗ nào? Mỏi miệng sao? Vừa rồi em kêu đến......"

Vì không để Bùi Châu Hiền nói ra những lời nói càng dâm uế hơn, Tôn Thừa Hoan đành nhượng bộ. Mặc áo ngoài vào, mát xa cho bà hoàng Bùi Châu Hiền .

"Đồ lão sư già." Bị Bùi Châu Hiền thượng, còn bị Bùi Châu Hiền sai sử. Vì bản thân không còn tôn nghiêm, Tôn Thừa Hoan bổ sung một câu. Bùi Châu Hiền vốn cũng lớn tuổi hơn cô thật.

"Đúng là hơi già."

Theo ánh mắt Bùi Châu Hiền nhìn, Tôn Thừa Hoan cũng nhìn thấy ngực của mình. Cô chỉ khoác áo ngoài, cũng không mặc nội y. Cổ áo hơi thấp, phương hướng Bùi Châu Hiền dòm, vừa hay nhìn đến ngực Tôn Thừa Hoan. Theo tư thế cô mát xa, cặp ngực nhỏ cũng đang đong đưa theo. Tôn Thừa Hoan vội bưng kín cổ áo. "Lão sư, người không phải nói eo đau sao?"

Tôn Thừa Hoan rốt cuộc có thể phản kháng trước Bùi Châu Hiền "Nghiện quá lớn, thân thể sẽ kém lắm đó".

"Ừm, hơi đau." Bùi Châu Hiền vuốt ve hai lần mu bàn tay Tôn Thừa Hoan, kéo cô ngồi lên bụng nàng. Bùi Châu Hiền hôn một chút lên vành tai cô, rồi tắt ngọn đèn nơi đầu giường. Tôn Thừa Hoan hoàn toàn bị Bùi Châu Hiền mê hoặc, thế mà lại......

Trước khi lên đỉnh, Bùi Châu Hiền mới cong người, cắn lên vành taiTôn Thừa Hoan nói. "Tuổi trẻ thật tốt, eo đặc biệt linh hoạt."

Tư thế như vậy, được duy trì hơn nửa giờ. Lúc Tôn Thừa Hoan ngã xuống giường, phía dưới vừa đau vừa xót. Bùi Châu Hiền khẽ đảo người đè lên người cô, Tôn Thừa Hoan ôm lấy đầu nàng nói. "Phải rời giường rồi."

"Còn nửa giờ, đến hiện trường hẳn trang điểm ."

Là một nữ minh tinh, mà Bùi Châu Hiền dám bưng mặt mộc đi ra ngoài, quá cuồng vọng. Tôn Thừa Hoan hừ hai tiếng, rồi tùy ý để Bùi Châu Hiền gặm cổ cô.

=

Lúc hai người đến hiện trường thì đã muộn, nhưng các khách mời khác cũng không đúng giờ, cho nên Bùi Châu Hiền không bị chú ý đặc biệt. Khi Bùi Châu Hiền ở bên trong trang điểm, thì Tôn Thừa Hoan ở bên ngoài an bài công tác. Sau khi nói xong với đồng sự, đôi mắt cô bị một đôi tay mềm mại che lại.

"Phác Tú Anh?"

Tôn Thừa Hoan vừa nói, Phác Tú Anh cũng không chịu buông mắt cô ra. "Dễ dàng đoán ra như vậy à?"

Tú Anh ngửi ngửi mùi nước hoa trên người. "Hôm nay mình còn cố ý thay đổi nước hoa."

Tôn Thừa Hoan cười cười. "Thấy tên mấy người trên danh sách từ trước rồi."

"Thảo nào." Tú Anh đập một cái vào bả vai Tôn Thừa Hoan. "Tối hôm qua làm gì? Không thèm trả lời điện thoại."

Tối hôm qua cô không làm gì...... mà bị làm......

"Nghĩ gì thế? Mặt ửng hồng rồi." Tú Anh nói.

"Không có gì." Tôn Thừa Hoan sờ sờ gương mặt.

"Tôn Thừa Hoan." Bùi Châu Hiền vừa ra tới, đã bắt gặp Tôn Thừa Hoan cùng Tú Anh. Không biết hai người trò chuyện gì, mà Tôn Thừa Hoan có hơi ngượng ngùng. Bùi Châu Hiền kêu tên cô cả tên lẫn họ đầy đủ ba chữ, mới bao lâu? Nửa giây? Chuột con liền chạy đến thảo nguyên khác ăn cỏ.

"A...... Chị...... Hiền tiểu thư gọi tui, đợi lát nữa trò chuyện tiếp." Ở trước mặt Tú Anh, Tôn Thừa Hoan thiếu chút nữa lỡ miệng nói sai. Mấy ngày nay cô kêu Bùi Châu Hiền chị riết thành thói quen.

"Ừm, lát nữa trò chuyện." Tú Anh cười hì hì nói.

Sau khi Tôn Thừa Hoan rời đi, Phác Tú Anh vừa hay thấy được cổ cô. Tuy rằng cổ áo được dựng lên, nhưng Tú Anh vẫn nhìn thấy ấn ký trên cổ Tôn Thừa Hoan. Hình như là dấu hôn. Phác Tú Anh nhăn mày, quay đầu nhìn Bùi Châu Hiền cùng Tôn Thừa Hoan. Bùi Châu Hiền nhéo mặt cô, Tôn Thừa Hoan gãi ót, bộ dáng rất ngây ngô. Lúc trước thấy không có gì, bây giờ hình như...... Giống như...... ánh mắt Tôn Thừa Hoan có chút nghiêm túc. Tuy rằng vẫn còn hơi ngốc, nhưng cứ nhìn mãi Bùi Châu Hiền, trong ánh mắt ngân ngấn thủy quang. Bùi Châu Hiền còn cười cười đáp trả, vuốt ve mặt Tôn Thừa Hoan.

Hai người này...... Rất có vấn đề.

Giữa trưa lúc ăn cơm, Hứa Cách ngồi một bên cắn đũa, nghĩ nghĩ rồi tiến đến chỗ Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền. Tôn Thừa Hoan ngoài miệng tuy nói ghét bỏ, nhưng vẫn nhường chỗ cho nàng. Thoạt nhìn Bùi Châu Hiền rất nhu hòa, trên mặt còn có nụ cười nhàn nhạt, nhưng rõ ràng không còn vui vẻ như vừa rồi.

"Ca ca, em muốn ăn thức ăn của ca ca." Phác Tú Anh đưa đũa vào hộp cơm của Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan phản ứng rất nhanh, trực tiếp gạt đũa Tú Anh đi. "Đừng tưởng tui đui, đũa bị mấy người cắn rồi nha, toàn nước miếng."

"Mới bao lâu không gặp, ca ca đã ghét bỏ em rồi."

Tôn Thừa Hoan trợn trắng mắt, kẹp thức ăn trong hộp cơm cho Phác Tú Anh. "Đừng gọi ca ca nữa."

"Ca ca ~" Lúc Tú Anh kêu, còn liếc mắt nhìn Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền cúi đầu, nhai kỹ nuốt chậm nhưng nhìn không ra cảm xúc gì.

Chẳng lẽ do nàng suy nghĩ quá nhiều? Phác Tú Anh tiếp tục hỏi xin Tôn Thừa Hoan thức ăn, không đầy một phút đồng hồ, trợ lý bị Bùi Châu Hiền kêu qua. Bày toàn bộ hộp lớn hộp nhỏ trước mặt Tú Anh.

"Phác tiểu thư, cứ từ từ ăn." Bùi Châu Hiền mỉm cười, nói với Phác Tú Anh.

"......" Phác Tú Anh có một loại cảm giác như bị người liệt vào sổ đen.

Hãi đến hoảng. Bùi Châu Hiền càng cười, nàng càng hãi. Nàng muốn chạy, nhưng dưới cái nhìn soi mói của Bùi Châu Hiền, Phác Tú Anh có một loại cảm giác như bị người chế trụ.

"Hôm nay nhờ có mấy người mà có nhiều món ngon quá." Ăn một hồi, Tôn Thừa Hoan rốt cuộc cũng phản ứng lại, nói với Tú Anh.

"...... Vậy à?" Tú Anh vừa nói vừa nhìn Bùi Châu Hiền, vừa lúc đụng phải ánh mắt Bùi Châu Hiền, bị Bùi Châu Hiền nhìn như vậy, nàng vội vùi đầu đào cơm. Loại này lại là cảm giác sợ hãi khi bị người chi phối.

Nếu Tôn Thừa Hoan thích Bùi Châu Hiền, thì còn đỡ, chứ nếu Bùi Châu Hiền cũng thích Tôn Thừa Hoan, thì...... Lực chiến căn bản không cùng đẳng cấp. Chỉ với thời gian một bữa cơm, Tú Anh đã hoàn toàn từ bỏ. Sinh tồn mới là quan trọng nhất. Cho dù Bùi Châu Hiền có đưa Tôn Thừa Hoan cho Phác Tú Anh, Tú Anh cũng không dám nhận.

"Tui nghĩ kỹ rồi, không cần đáp án của mấy người nữa."

"Tui cảm thấy chúng ta thích hợp làm bạn bè hơn." Phác Tú Anh nói.

Tôn Thừa Hoan hơi sửng sốt. "Ừm cũng được."

"Gặp lại." Phác Tú Anh vẫy tay với Tôn Thừa Hoan.

"Gặp lại." Tôn Thừa Hoan bắt tay Tú Anh, nắm ba giây, khi muốn rút lại, thì bị Tú Anh gắt gao nắm thật chặt.

"Tui cũng không muốn từ bỏ nhanh như vậy." Phác Tú Anh nhỏ giọng nói. "Nhưng mấy người không thích tui."

"Thật xin lỗi......" Khi Tú Anh nói muốn từ bỏ, không biết vì sao, cảm xúc Tôn Thừa Hoan cũng có chút sa sút. "Vẫn phải cám ơn mấy người."

"Sao?"

"Mấy người là người đầu tiên tỏ tình." Tôn Thừa Hoan nghiêm túc mà nói.

Phác Tú Anh mỉm cười. "Không cần cảm ơn, thích mấy người cũng là một chuyện rất vui đối tới tui. Chẳng qua đã tới lúc phải kết thúc."

Sau khi Phác Tú Anh lên xe, Tôn Thừa Hoan còn vẫy vẫy tay với Tú Anh. Tuy rằng cho tới nay, đều chỉ có mình Tú Anh tỏ tình, Tú Anh chủ động, nhưng khi Phác Tú Anh nói muốn từ bỏ, Đinh Tư Sổ vẫn có một loại cảm giác như bị thất tình. Lời chào tạm biệt như vậy, cũng không giống như trên phim điện ảnh, "Tôi sẽ vẫn luôn chờ người".

Trên thế giới, phần lớn mọi chuyện đều không có "Vẫn luôn" "Vĩnh viễn". Trước đó khi Bùi Châu Hiền nói "Vẫn luôn" với cô, cô còn cảm thấy Bùi Châu Hiền đang đóng phim. Đến khi gặp phải trường hợp này, cô mới cảm thấy hơi sa sút. Loại cảm xúc sa sút này, kéo dài mãi cho đến khi nhìn thấy Bùi Châu Hiền, nàng còn đang ở trên sân khấu phát biểu, fan bên dưới ai cũng cuồng nhiệt. Tôn Thừa Hoan vừa về đến,Bùi Châu Hiền liền quay nhìn cô. Bùi Châu Hiền nháy mắt với cô, giơ dấu trái tim trên ngón tay về phía cô. Nghịch ngợm yêu thương thế này, khiến đám fan phía dưới càng thêm điên cuồng. "Bùi Châu Hiền! Bùi Châu Hiền!"

Tai Tôn Thừa Hoan hơi đỏ lên, vội quay mặt đi. Mất mát đối với Phác Tú Anh, bốc chốc hóa hư không.

"Thật sao??" Sau khi xuống đài, nghe Tôn Thừa Hoan nói xong, Bùi Châu Hiền cũng không vội. Hai người đang ở phòng nghỉ, Bùi Châu Hiền vươn tay, ngón tay sờ đến cổ áo Tôn Thừa Hoan. Rất nhanh trở thành vuốt ve da thịt dưới cổ áo. Đến khi Bùi Châu Hiền cởi bỏ nút áo, Tôn Thừa Hoan mới phản ứng lại. Chẳng lẽ trên cổ có dấu cắn, đã bị Phác Tú Anh đã thấy được? Bùi Châu Hiền ôm cổ cô, vươn đầu lưỡi, liếm một chút lên dấu cắn trên cổ . "good job."

"Hoan Hoan có phải rất mất mát hay không ?"

"Không......"

"'Thật không' hay là 'giả không'??"

"Một chút." Tôn Thừa Hoan căn bản nhịn không nổi.

Thấy Bùi Châu Hiền không nói lời nào, mặt Tôn Thừa Hoan hơi đỏ lên. "Không thể trách em, khi chị nhìn thấy Kim tổng, chẳng lẽ ngay cả một chút cảm xúc cũng không có sao ?"

Thế mà còn vòng một vòng để trách nàng. "Chí ít chị không nói ra."

"Vậy vì sao chị còn phải hỏi?" Tôn Thừa Hoan nói: "Chị không hỏi, thì em sẽ không nói."

"Chị là phụ nữ, đặt câu hỏi là quyền lợi của chị."

"Em cũng là phụ nữ."

"Vậy em hỏi đi."

"Chị còn thích Kim tổng không?"

"Không."

"Chị nói dối, trước đó chị còn nói cô ấy có tầm ảnh hưởng với chị. Chị cần thời gian."

Bùi Châu Hiền dừng một chút. "Chị là phụ nữ, không thành thật là đặc quyền của chị."

"Vậy chị còn thích không?"

"Chị nói không, em nói chị nói dối. Rốt cuộc em có muốn tin chị hay không?"

"Không nói với chị." Chuột con nổi giận rồi.

Tôn Thừa Hoan cảm thấy, cố tình gây sự cũng là đặc quyền của Bùi Châu Hiền. Tôn Thừa Hoan làm quá, không khí cũng trở nên trầm mặc. Bùi Châu Hiền kéo lấy vạt áo cô, cô cũng không thèm quay đầu.

Giọng điệu Bùi Châu Hiền hơi bất đắc dĩ. "Chị là phụ nữ, khẩu thị tâm phi cũng là đặc quyền của chị. Chị không thích cô ta, lại không muốn để em cảm thấy em ăn chị chắc rồi."

Bùi Châu Hiền nói ngắn gọn súc tích, chính là nàng không muốn bị Tôn Thừa Hoan ăn chắc rồi.

"Phụ nữ không phải đồ ăn." Tôn Thừa Hoan nói.

Tuy ngoài miệng cô nói cứng, những vẫn tùy ý để Bùi Châu Hiền ôm. Ở bên nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hai người cãi nhau. Tuy rằng cũng không giống cãi, nhưng trong nháy mắt vừa rồi, hai người đều rất tức giận.

"Bây giờ chưa phải." Bị Bùi Châu Hiền ôm, Tôn Thừa Hoan nói.

Phác Tú Anh nói muốn từ bỏ, cô quả thật có chút sa sút. Nhưng sau khi nhìn thấy Bùi Châu Hiền, thì đã hoàn toàn không còn, chớ nói chi là hiện tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro