Sương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi mơ màng. Ánh nắng từ một cửa sổ ở tầng trên thư viện rọi xuống. Ánh nắng của ngày cuối thu, vàng nhạt, hơi thở nhè nhẹ của tôi cuốn những hạt bụi vào trong nắng. Trong cái tĩnh lặng của thư viện cổ này, thời gian như ngưng lại vĩnh viễn, để người mãi ở trong giấc mơ này.

Sương ở khắp mọi nơi. Sương giăng trên những cành cây cổ thụ, màu xanh của cây cùng màu vàng nhạt dịu nhẹ của nắng thu mờ hơi sương tạo những màu sắc tinh tế mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể vẽ lại được. Sương bảng lảng trên mặt hồ, và nhẹ nhàng bao phủ tâm trí người. Sắc xanh mặt nước hồ như dịu nhẹ hơn, lòng người cũng bình yên hơn.

Không có tiếng xe cộ. Chạy trốn khỏi nơi xô bồ ồn ào. Xa những con người phiền phức. Chỉ có nơi này, với mặt hồ ấy, ngập tràn những màu sắc tự nhiên và sương. Tôi nhắm mắt lại, chìm vào giấc mộng. Yên bình, ấm áp, và tĩnh lặng. Vẫn cái cảm giác của ngày ấy, nhưng giờ đây có một chút hoài niệm.Tôi nhớ lại những ngày cũ, cái ngày mà tôi vẫn còn thuộc về nơi này.

Những ngọn cỏ lau trắng khẽ rung rinh, những bông lau đang kéo sương xuống mặt đất. Nắng ngày càng nhạt, sương rời cành cây xuống mặt đất, nhẹ nhàng ôm vạn vật vào lòng, vào trong giấc mộng vĩnh cửu.

Mặt hồ phủ lớp sương mờ ảo. Sắc xanh của nước, sắc vàng nhạt của nắng, tất cả đều nhạt nhoà bởi sương, hoà vào nhau rồi loang ra, như giọt màu nhạt loang trên trang giấy vẽ thấm đẫm nước. Khi ấy, như lúc này, mắt người không còn nhìn được bờ bên kia hồ, trong màn sương, hồ như một bờ biển dài với những con sóng vỗ nhẹ. Những cơn gió rít qua khe cửa tựa những tiếng thở dài đầy hoài niệm.

Tôi quệt những vệt màu cuối lên bức tranh. Màu sắc này, cảnh vật này, và sương, tất cả vẫn y như vậy. Tôi lại khác, tôi đã thay đổi. Duy chỉ tâm hồn vẫn bảng lảng sương khói, thứ sương vĩnh cửu mờ ảo. Ai đã và đang thuộc về nơi nào đều như vậy cả, với đôi mắt mơ màng còn vương hơi sương.

Còn tôi, tôi về đây, dù biết rằng mình đã vĩnh viễn không còn thuộc về nơi này nữa, nhưng tôi vẫn về. Trái tim tôi muốn về. Về để được ôm ấp bởi thứ màn mờ ảo này, và để tìm lại cảm giác yên bình ngày ấy.

Tôi. Kẻ ăn mày quá khứ.

.

Hôm nay, tôi lại về nơi quen thuộc này.

Tôi thường xuyên quên. Có lẽ tôi mắc chứng suy giảm trí nhớ. Nhưng trái tim tôi vẫn cảm nhận được nhiều thứ. Những mảnh ký ức vụn vỡ. Những trái tim mệt mỏi của bao người khác, và nỗi buồn vô tận che khuất ánh nắng hạnh phúc.

Con người là sinh vật kì lạ nhất trên thế gian. Họ luôn lao về phía trước với tốc độ chóng mặt, đuổi bắt thứ gọi là hạnh phúc. Một cuộc đua bất tận. Hạnh phúc, thứ đó vô hình với người. Mắt không thể nhìn được nó, tai không thể nghe thấy nó, và người chẳng cảm thấy gì khi nó lướt qua. Duy chỉ có trái tim và những sóng não cảm nhận được, nhưng đó lại là những gì họ không bao giờ để ý tới. Hạnh phúc, giống như sầu muộn, luôn vô hình, nhưng con người lại cảm nhận được sự hiện diện của nỗi buồn vô cùng rõ ràng. Họ sợ nỗi buồn, bởi nó như làm con người chậm lại trong cuộc đua tới hạnh phúc.

Có thể vì điều này mà những người kia vội vã tới như vậy. Những người đang đội mũ, bóp còi xe inh ỏi, vài người vượt luôn đèn đỏ. Họ tận dụng từng giây từng phút chỉ để tiến lên thêm một chút. Họ vẫn vậy, chỉ chực lao về phía trước mà không hề biết rằng họ ngày càng xa rời thứ muốn nắm lấy.

Tôi ghét tiếng xe cộ. Nó làm tôi nhức đầu. Có thể đó cũng là một trong những nguyên nhân làm tôi hay quên. Tiếng còi xe quá lớn át đi những âm thanh tuyệt diệu của cuộc sống. Những âm thanh của tự nhiên. Tiếng thở nhè nhẹ của người giữa một ngày đầu đông yên tĩnh. Tiếng dương cầm từ một căn nhà cổ. Gió thổi từ hồ qua những khe cửa, rít lên từng hồi như tiếng than đầy ai oán những kẻ mãi nằm lại dưới đáy hồ. Và những tiếng chày trầm đục từ phía bờ bên kia văng vẳng mãi trong sương.

Tôi thấy thật sự thoải mái khi ở nơi này. Dù tôi không còn nhớ được những tháng ngày tuyệt vời ấy một cách rõ ràng, nhưng tôi vẫn cảm nhận được chúng ngay lúc này. Khi sương xuống, thời gian ngưng lại vĩnh viễn. Màu sắc biến đổi, mờ lại, hoà quyện vào nhau. Tôi chợt nhớ lại những chuyện ma truyền miện của đám học sinh về nơi này. Những câu chuyện kì bí về những bóng người lấp ló trong sương, về ông hiệu trưởng treo cổ tự tử, về xác của người con gái đã chết đuối với đôi môi còn đỏ son. Một thời trẻ, hồn nhiên, tinh nghịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro