Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuê Giới thật sự đã làm theo những gì cậu muốn, hắn sang nhà Ông Lớn nói chuyện của cô Thư. Chấp nhận theo ý nhà lão về việc lấy cô Thư làm vợ với điều kiện cô dâu phải tự sang nhà chồng và phải vào nhà bằng cửa nhỏ sau nhà, lấy lí do chính là cô đã mất trinh tiết trước khi cưới. Đây coi như cũng là sự nhượng bộ của hắn đối với nhà ông ta lắm rồi, vì với hắn cửa lớn chỉ có thể giành cho một người. Một người nhỏ hơn hắn tận 8 tuổi mà còn biết hiểu chuyện rất nhiều so với đám người trước mặt này, lòng dạ khó lường.

Ông Lớn lúc đầu nghe hắn nói vậy thì liền không chịu, con gái ông ta dù sao thì là lá ngọc cành vàng, gia cảnh cũng chả thua ai trong cái huyện này thì tại sao lại phải đi cửa sau. Thế có khác nào là xỉ nhục nhà ông ta đâu, vội đập bàn đứng lên đôi co với hắn.

" Láo! Con ông đây mà phải đi cửa sau à!?"

" Đúng đấy! Thì sao!?"

" Cậu...."

" Này! Ông nghĩ coi chuyện này xảy ra là tại ai"

" Tôi đến nhà Ông dự tiệc thì tự dưng lại bị trúng thuốc...."

" Chưa kể là con gái ông tự xông vào phòng tôi cùng tôi làm chuyện đó, chứ tôi đâu có ép cô ta"

" Chuyện này mà bị đồn ra thì kẻ bẻ mặt chính là nhà ông đấy"

Ai mà chả biết gái không còn trinh thì khó mà lấy được chồng, chưa kể là những lời dị nghị của người ta về thứ con gái chưa chồng mà không biết giữ thân. Nhà ông ta sỉ diện như vậy, chắc gì chịu nổi những lời tai tiếng này. Không làm theo ý hắn thì nhất quyết hắn không cưới cái người đàn bà kia, cũng là do con gái ông ta tự hạ thấp bản thân mình thôi, đừng trách hắn.

Nhìn dáng vẻ cương quyết của hắn, Bà Lớn vội đứng lên ngăn chồng mình lại. Bà ta biết Khuê Giới là kẻ không dễ dàng để người khác đạp lên đầu mình, càng không thể là kẻ dễ bị người khác xỏ mũi. Hắn chịu đến đây để nói chuyện cô Thư đã bắt ép lắm rồi, nếu lần này để bị vuột mất thì sẽ không có cơ hội lần sau. Vội thì thầm vào tai chồng mình khuyên hãy coi như là vì con gái ta mà nhượng bộ đi, đến lúc đám cưới rồi Bà ta chắc chắn có cách cho con gái mình vào bằng cổng lớn.


Hôm qua cũng do tại cậu khóc quá nhiều nên hôm nay mắt sưng với đau rát cả lên, mà Thiên Đông nào có quan tâm chỉ nghĩ một lúc thì nó hết thôi. Đang quét ngoài sân lớn mà sao mắt cứ xốn hoài làm bản thân không chịu được, sáng giờ cứ thấy khó chịu mà phải đừng lại để dụi suốt làm cho mắt đỏ hết cả, càng dụi càng đau hơn. Bản thân không mấy tập trung để nhận ra rằng nảy giờ vẫn luôn có ánh mắt của ai người ngoài cửa lớn theo dõi mình, cho đến khi hai tay bị ai đó giữ lại.

" Em đừng có dụi mắt nữa, nó đỏ lên hết rồi"

" C-cậu hả!?"

Chuyện hôm qua Khuê Giới giận cậu lắm, cả người tự nhủ sẽ không quan tâm cậu nữa nhưng bản thân lại không kiềm nén được sự lo lắng khi thấy cậu như thế này. Nhìn xem, mắt cậu sưng húp đỏ hết lên cả rồi, mắt cũng mờ đi ít nhiều không nhìn rõ người trước mặt nữa. Thấy cậu không biết quan tâm bản thân gì hết, không cẩn thận là mù luôn đấy. Hắn có phần tức giận không khỏi tặc lưỡi cầm tay cậu kéo đi mất, mặc cho ai kia ngơ ngác.

" Cậu giận con lắm phải không ạ!?"

" Sao em nghĩ vậy!?"

" T-tại cảm giác ạ!"

" Ừ! Tôi giận lắm, giận em nhiều lắm"

Cậu rục rè ngồi trên ghế trong phòng hắn lên tiếng, mắt mở ra là lại đau nên cậu theo lời hắn cứ nhắm lại đợi hắn lấy thuốc nhỏ mắt của mình nhỏ cho cậu. Nghe được câu trả lời của hắn, cậu chỉ im lặng ngồi thẳng lưng lại, tay hơi không tự chủ mà cào cấu lên đùi mình bấu chặt, tự nở một nụ nhạt. Cả người tự nhủ với chính bản thân, là tại cậu không tốt, biết hắn không thích cô Thư ấy vậy mà còn khuyên hắn lấy người ta, bản thân đúng là nhiều chuyện. Nhưng nếu cô Thư không lấy hắn thì biết gả cho ai đây, đời con gái của cô bị hắn lấy mất rồi, thương cô phải vì vậy mà chịu thiệt.

Dáng người của hắn nhanh chóng xuất hiện trước mặt cậu cùng với chai thuốc nhỏ mắt, vẫn là sự diệu dàng như mọi khi. Hắn đỡ nhẹ đầu cậu để nó ngước lên, mình thì tự tay kĩ lưỡng dùng thuốc nhỏ cho cậu còn không quên xoa nhẹ mắt của Thiên Đông để nó dễ chịu hơn. Không quên nhỏ giọng hỏi han.

" Em thấy đỡ hơn chưa?"

" Rồi ạ!"

" Hôm qua em khóc đến nỗi sưng mắt luôn sao?"

" Vâng ạ!"

" Vì chuyện của tôi!?"

"...."

" Dạ!"

Không chút giấu diếm, cậu thành thật trả lời. Bản thân cũng không hiểu tại sao trước mặt hắn lại không thể nào giấu diếm được nỗi lòng của mình, mắt hiện tại không thể nhìn thấy biểu hiện của người trước mặt nên có phần hơi căng thẳng không biết hắn sẽ phản ứng thế nào. Gương mặt Khuê Giới không chút biến sắc làm người khác có phần khó đoán, đưa tay khẽ nâng nhẹ cầm người kia lên đối diện với mình. 

" Nếu đã sợ tôi giận như thế.....sao em không thử dùng thân mình làm tôi hài lòng đi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro