Chap 10: Friend...or Foe?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một buổi sáng tinh sương mang hơi lạnh nhè nhẹ quen thuộc đón chào cô gái Nga. Như mọi ngày, Alice vẫn là người dậy sớm nhất. Cô gái tóc cam đứng trước nhà, tay vịn hờ vào ban công, hít một hơi dài đón chào ánh ban mai đầu tiên ló dạng phía bên kia đồi.

"Bụp!"

"Chát!"

Alice giật mình, hướng mắt về phía âm thanh lạ. Một nụ cười nhẹ nhàng vẽ trên môi.

Hóa ra hôm nay cô không phải là người dậy sớm nhất...

Đằng xa, bên cạnh gốc thông to khổng lồ, hai cậu thanh niên đang tập võ cùng nhau. Những cú đá thoăn thoắt, tư thế đỡ không thể chuẩn vào đâu được, đỉnh nhất là những pha né đòn, nhào lộn đẹp mắt. Thoạt nhìn cứ ngỡ như có đoàn quay phim võ thuật nào vừa ghé qua.

- Khá đấy chứ!-Cậu thanh niên tóc đen lầm bầm, đưa tay chặn kịp thời cú đá móc cực hiểm từ anh bạn đối diện, vẻ mặt hứng thú thấy rõ.

Cùng lúc đó, cậu thanh niên tóc xanh dương sẫm hạ chân xuống, cười nhẹ. Anh dừng tập ngay khi tia nắng đầu tiên chiếu về phía mình.

Cũng giống như anh, cậu ninja đối diện buông thõng hai tay.

Chỉ nhìn vào làn khói trắng toát phả ra liên tục từ miệng họ cũng đủ thấy cả hai xuống sức đến mức nào.

Gió lạnh trờ tới, hong khô những giọt mồ hôi trên người họ. Mà có lẽ là...tệ hơn. Nhiệt độ ở Nga quá thấp so với dân Nhật Bản chính gốc như Shun. Trong khi cậu cố gồng mình, mong nhiệt độ cơ thể quay trở lại, Luka lại trông có vẻ như chẳng hề hấn gì.

"Hừm...phải rồi. Luka từng nói rằng anh ta là người Nga..."-Cậu ninja nghĩ thầm, trong khi quay người bước vào nhà.

Đôi mắt hổ phách còn đang trong vòng nghĩ ngợi chợt ngước lên. Cô gái tóc cam đã đứng đó tự khi nào, vừa vỗ tay vừa tặng cậu một nụ cười không tài nào dịu dàng hơn:

- Phục thật! Hai cậu đấu hay quá!

Shun gật đầu, mỉm cười đáp trả. Lâu rồi, kể từ khi Alice rời nhóm, cậu đã ước mình còn có thể tận mắt nhìn thấy nụ cười này-nụ cười quen thuộc đón chào cậu và Dan sau những chiến thắng của một, hoặc cả hai người.

Tiếng khởi động máy móc vang lên đều đều giữa không gian tĩnh lặng. Cả ba đồng loạt hướng mắt về chiếc phi cơ gần đó. Lại có thêm một người nữa thức giấc.

Mái tóc vàng nhạt đưa nhè nhẹ theo từng thao tác máy tính thoăn thoắt. Nhanh đến mức, không cần nhìn vào bàn phím và những hình ảnh vừa hiện lên, anh vẫn có thể khởi động chính xác mà không mắc phải bất kì lỗi nhỏ nào. Việc xác lập và kiểm tra dữ liệu hàng ngày dường như đã trở thành thói quen không thể bỏ được của Keith. Anh lấy nó làm thú vui cho mình. Có thể...nó hơi ngược đời so với người bình thường, nhưng chí ít là không ngược đời với anh và cô em gái.

Đứng một mình giữa sân nhà trắng toát toàn tuyết là tuyết, Luka lặng lẽ mỉm cười. Buổi sáng của anh ở thế giới song song cũng tương tự như vậy. Mà có thể là hơi khác một chút...: Ngày nào cũng như ngày nào, anh tập một mình trước sân, âm thanh duy nhất có thể nghe được lúc bấy giờ chỉ là tiếng máy móc chạy đều đều phát ra từ phòng nghiên cứu của ông. À...còn hình ảnh hối hả của người con gái với mái tóc bạch kim dài, được cột gọn bằng chiếc nơ đỏ to to nữa chứ. Nhắc lại mới nhớ, đã biết bao lần anh không khỏi bật cười bởi sự lúng túng của cô gái này bên chồng tài liệu-mà đáng lẽ nó là công việc của anh cơ đấy.

Nếu có thể quay trở về, anh vẫn muốn cuộc sống mình tiếp tục trôi qua êm đềm như vậy. Mãi mãi.

________________________________________________________________________________

Cậu bạn ninja cùng cô gái tóc cam dài đã vào nhà từ lâu, Luka cũng không buồn chú ý đến. Anh muốn tận hưởng cảm giác bình yên này thêm một lát, một lát nữa đã...

Gió lại thổi, luồn nhẹ vào mớ tóc xanh dương sẫm, đẩy cho chúng đung đưa trong không khí. Cái mát lạnh rười rượi trong hơi gió không hiểu sao lại khiến anh có đôi chút khó chịu. Đưa tay bắt một vật gì vừa mới được gió đem tới, anh chau mày...

"Sao mùa này lại có..." 

"Cộp!"

"Phịch!"

Âm thanh của thứ gì đó vừa mới rơi xuống cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu thanh niên tóc xanh. Cùng lúc đó, tiếng vận hành máy móc của chiếc phi cơ cũng đột nhiên dừng hẳn. Keith đã ra đứng trước cửa từ khi nào, đôi đồng tử xanh lơ mở to, ngạc nhiên không kém gì Luka.

Trước mặt hai người, một cô gái lạ nằm bất tỉnh giữa cái lạnh buổi sớm. Mái tóc hai tầng và chiếc áo choàng có cùng một màu đen nổi bật giữa nền tuyết phủ trắng tinh.

- Ai...thế này?-Không ai hỏi ai, cả hai cậu thanh niên đều thốt lên trong vô thức. 

________________________________________________________________________________

- Vậy là...cậu không quen cô ấy?-Keith đính chính lại thông tin với Luka. Điều này cũng không có gì là lạ khi anh ta từng nói: hai người bạn bị lạc cùng lúc với anh có một người là nữ.

Người thanh niên tóc xanh dương sẫm thở dài, lắc đầu. Đoạn, đôi đồng tử đỏ của anh lại hướng về cô gái tóc đen đang nằm trên ghế sofa với hơi thở đều đều. Chí ít là bây giờ họ không còn lo lắng về sức khỏe cô ta nữa, nhất là khi người đích thân chăm sóc cô lại chính là Alice.

Không thể phủ nhận một điều rằng: cô gái này rất đẹp. Vẻ sắc sảo toát lên từ những đường nét dứt khoát trên gương mặt, ngay cả khi cô đang ngủ. Và có lẽ, điều này là một trong các nguyên nhân khiến cậu thanh niên tóc vàng nhạt sững người, ngay từ cái nhìn đầu tiên.

________________________________________________________________________________

"Xoạch!" 

Tiếng mở cửa bất ngờ khiến các nhân sự có mặt trong phòng giật mình quay lại. Ren đứng đực ra trước cửa, đôi đồng tử vàng đồng mở to.

- Dara nee!-Cậu thanh niên da ngăm thốt lên, lao nhanh vào phòng quỳ sụp xuống bên cạnh người mà cậu gọi là chị.

"N-nee?"

Các đương sự có mặt ở đấy cũng ngạc nhiên không kém. Họ hết nhìn vào Dara, lại quay sang săm soi Ren.

Kì lạ. Nhìn kiểu gì cũng chẳng thấy hai người bọn họ giống nhau ở điểm nào cả. Trên hết là...cô gái tóc đen lại có làn da trắng tựa sản phẩm bông Bạch Tuyết ấy!

- Mọi người...làm gì nhìn ghê vậy?-Chính Ren cũng nhận ra không khí bất thường xung quanh, trên đầu cậu nhanh chóng xuất hiện hột mồ hôi to tướng.

- Chị ruột cậu à?

Fabia vừa nói vừa hất nhẹ đầu về phía Dara. Ngay cả cô còn không biết cậu bạn này có một người chị đẹp...nghiêng nước đổ thùng như thế này.

Ren im lặng. Cậu gật đầu, rồi sau đó lại lắc: 

- Có thể. Đối với tôi...Dara giống như người thân duy nhất...

Vài tiếng ồ rất khẽ vang lên. Sau đó, mọi thứ lại chìm vào im lặng. Mọi người ai nấy đều chú tâm theo dõi cô gái tóc đen, ngoại trừ Luka. Anh đứng lặng lẽ đằng sau, mắt nhìn đăm đăm vào hạt hoa bồ công anh trên tay. Xoay. Xoay.

Năm nay...loài hoa tiên tri này nở sớm độ vài tháng chăng? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakugan