Chap 11: Giới hạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc lõng giữa đường phố Nga, một cô gái với mái tóc đen tuyền, cột cao lướt nhẹ qua dòng người đông nghịt giờ cao điểm. Bước thật nhẹ nhàng, như thể, trước mặt cô chẳng có ai.

Cũng nhẹ nhàng như lúc vượt qua dòng người ở quảng trường, cô hướng về căn nhà của giáo sư Gehabich phía trên đồi.

Gió lại thổi, thốc nhẹ một vài bông tuyết vào mặt cô. Mặc cho cái lạnh buổi đêm đang thấm dần vào da thịt, đôi đồng tử nâu sậm màu chocolate mở to, nhìn đăm đăm vào chiếc cửa sổ lớn đang sáng đèn.

Phía bên trong cửa sổ, những cái bóng lớn nhỏ của người này người khác cứ liên tục lướt qua. Tiếng nói cười vang vọng ra cả bên ngoài.

Dường như...bọn họ đang tổ chức tiệc.

- Về thôi!-Cô lẩm bẩm như thể đang trò chuyện cùng một người nào đó ngay bên cạnh mình.

Có tiếng đáp lại, thật khẽ trong khoảng không gian mù mịt:

- Vâng. 

________________________________________________________________________________

Trong khi mọi người đang còn bận chuẩn bị cho buổi tiệc, tại một căn phòng với cửa sổ được bố trí hướng ra bên ngoài.

"Vậy là cô ta đã đến đây..."- Cô gái với mái tóc đen hai tầng đưa tay vịn hờ vào khung cửa sổ, cặp mắt màu xám ánh bạc hướng về nơi nào đó xa xăm phía sau màn sương đêm.

- Cô đang lo cô gái ấy sẽ phá hỏng kế hoạch của mình à?

Giọng nói lạnh lùng quen thuộc cất lên. Trong cái ánh sáng mờ mờ, ảo ảo hắt vào từ bên ngoài, đôi đồi tử đỏ ngầu đột ngột mở to. Nếu chỉ mới gặp lần đầu-đặc biệt là trong điều kiện ánh sáng leo lắt như thế này-ai cũng sẽ nghĩ mình vừa trông thấy...một con ma cà rồng.

- Thôi cái trò thoắt ẩn thoắt hiện đó đi.-Dara quay lại nhìn cậu thanh niên trẻ một cách không mấy thân thiện.

Dừng bước ngay chính giữa phòng, khóe môi cậu khẽ nhếch lên nụ cười bí ẩn.

"Tách!"

Sau cái búng tay bất ngờ từ Luka, đèn trong phòng đột ngột mở sáng trưng. Cô gái tóc đen lập tức đưa tay lên che mặt, cho đến khi quen dần với ánh sáng trong phòng.

- Sao vậy?-Cậu cười khẩy-Đèn neon thôi mà.

Ngay lập tức, anh chàng tóc xanh dương sậm nhận được "cái nhìn hắc ám" từ đối phương. Cặp mắt sắc sảo có thể giết chết biết bao người con trai ấy càng se lại khi nhận ra xấp giấy Luka đang cầm. 

- Trả tập tài liệu cho tôi!-Giọng cô đanh lại trong phút chốc.

Nụ cười trên gương mặt điển trai được thể càng nở rộng ra như chọc tức đối phương. Biết không thể nói nhiều với loại người như cậu, cô lao tới giằng lại, tốc độ nhanh không thua gì một sát thủ chuyên nghiệp. Một tốc độ đáng nể bắt buộc chàng trai phải sử dụng đến lá bài dịch chuyển. Luka vung tay lên cao, ném đi một cách thản nhiên.

Không hiểu vô tình hay cố ý, tập tài liệu hạ cánh an toàn trên tay Keith đúng lúc anh có việc đi ngang qua.

- Cái gì thế này?

Với cái đầu tò mò sẵn có của một nhà bác học, Keith không thể không liếc sơ qua...vật thể lạ vừa rơi vào tay mình. Đôi đồng tử màu đại dương mở to. Ngay lập tức, anh ngước lên, hướng ánh nhìn xoáy sâu vào người con gái tóc đen đang đứng lặng im trong căn phòng tối.

Nhận thấy cái nhìn đầy nghi hoặc từ một trong hai người con trai đã cứu cô, Dara thở dài. Thật chậm rãi, cô bước đến bên Keith, nhẹ nhàng lấy lại tập tài liệu trên tay anh rồi lướt nhanh qua.

- Xin anh đấy...Đừng tiết lộ bí mật này cho Ren.

Đoạn, cô quay đầu nhìn về phía cậu con trai tóc xanh dương sậm:

- Cả cậu nữa Luka. À không,...Blackjack!

"Cũng lâu rồi không được nghe lại cái tên này..."-Luka cười khẩy, nụ cười của một kẻ không muốn chấp nhận chính bản thân mình. 

________________________________________________________________________________

- Tôi nói anh 5, 7 lần rồi. Bộ điếc hả? Cái bình hoa sao lại đặt ở đó!!!-Cô nàng tóc xanh biển hướng cái nhìn cau có về phía ông anh của Alice.

- Giỏi thì tự làm đi! Tưởng là đại tiểu thư rồi lấy cớ sai vặt người khác à?

Mas cũng không vừa. Những câu đáp lạnh tanh của anh khiến Mizuo phát bực. Tuy nhiên, có điều gì đó khiến cuộc cãi vã này không...máu lửa như thường ngày. Cứ chốc chốc, họ lại khẽ liếc qua nơi cô gái tóc đen đang đứng. Ngờ vực.

Nhận ra thái độ kì lạ của chàng trai tóc vàng dựng cạnh mình, đại tiểu thư nhà Marukura buông một câu thở dài. Cô cố tình nói to:

- Tạm đình chiến. Dù sao hôm nay cũng là ngày tổ chức tiệc họp mặt mà.

Mas ậm ừ. Đôi đồng tử tím sậm nhắm lại rồi nhanh chóng hướng về nơi khác.

"Hy vọng linh cảm của mình là sai..."

Phía sau nhà bếp, Alice đang cùng các cô gái trang trí và xem xét các món ăn lần cuối trước khi đem ra. Tiếng nói cười vui vẻ của họ phút chốc xóa tan bầu không khí căng thẳng. Nụ cười một lần nữa hé nở trên môi mọi người.

- Shun! Cậu cũng ra ngoài cùng mọi người đi!-Lời đề nghị nhẹ nhàng từ cô gái tóc cam phút chốc kéo cậu chàng ninja về thực tại.

- Ơ...ừ...

Dù biết rằng câu trả lời ngập ngừng của mình chỉ tổ khiến cho cô bạn Nga thêm lo, Shun cũng không cách nào mà gượng cười cho được. Kể từ hôm Luka và Keith phát hiện Dara, cảm giác bất an đột ngột chảy tràn trong tâm trí anh bạn ninja trẻ. Dẫu cho Ren đã xác nhận người con gái tóc đen ấy chính là chị mình, Shun vẫn thấy ở cô gái ấy có cái gì đó không rõ ràng.

- Ren! Cái này để ở đâu đây?

Giọng nói trầm nhưng nhẹ nhàng, ấm áp của cô gái đó cất lên. Dara chỉ vừa mới tỉnh lại không lâu mà đã hồ hởi đến phụ giúp các cô gái khác...Nhìn cách nào đi chăng nữa thì cô ấy rõ ràng chỉ là một cô gái bình thường...

Cậu...đa nghi quá rồi chăng?

- Shun?

Cậu thanh niên tóc đen giật mình quay lại sau cái khều thật khẽ từ cô gái Nga. Nhận thấy ánh mắt lo lắng của cô bạn thân, cậu cười, thật hiền. Lần này thì cậu đã cười được rồi...

Alice nở nụ cười đáp trả, một nụ cười cũng rạng rỡ không kém. Cô nắm lấy tay cậu bạn ninja rồi lôi cậu ra ngoài phòng khách, nơi có sẵn cái bàn tiệc to lù lù đã được chuẩn bị đâu vào đấy.

Thấy chủ nhà cùng anh bạn thân "tay trong tay", Dan chớp ngay thời cơ để chọc ghẹo:

- À há! Hóa ra "ai đó" ra sau vì mải mê tâm tình đây mà~

Dù cho không hiểu mô tê gì, nhưng cái giọng điệu ngân dài bỡn cợt cùng nụ cười rộng ngoác của cậu chàng tóc nâu xù khiến Shun nổi nóng. Cậu mở miệng định phàn nàn gì đó, nhưng đột nhiên khựng lại.

Mọi con mắt trong phòng lũ lượt đổ dồn về phía Shun. Cái cảm giác khó chịu trong cậu gia tăng khi nét biểu cảm trên hết thảy những bộ mặt kia đều...gian không tưởng.

"Cái quái gì thế? Bọn họ trúng tà hết rồi chắc?!"

Cậu nhíu mày nhìn mọi người một cách khó hiểu. Tay Shun siết chặt lại. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cậu nhìn xuống.

"Tách!"

Thật đáng tiếc, âm thanh từ chiếc máy ảnh mini trong tay Mizuo đã chậm hơn Shun một nhịp. Cậu chàng ninja đã kịp rút tay lại, phá hỏng "cảnh tượng hoàn hảo" trong pô hình cô nàng sắp sửa nhận được.

- Mou!!!~Sao lúc nào cậu cũng phi tang chứng cứ thế!!!-Đại tiểu thư nổi cáu. Cô thực sự cảm thấy ức chế với hai con người rụt rè đối diện.

- Thôi! Vào ăn đi cô nương!

Mas lên tiếng giải nguy cho em gái. Với lợi thế về chiều cao, anh "thỉnh" luôn chiếc máy ảnh trong tay Mizuo vào sọt rác. Biết cơn áp thấp nhiệt đới trước mặt mình sắp sửa chuyển hóa thành bão, Mas kéo vội chiếc ghế gần đấy, đẩy cô ngồi vào chỗ rồi đi lấy nước.

Trước động thái...bất bình thường của anh chàng nổi tiếng là lạnh lùng, thô lỗ, cô gái tóc xanh biển chưng hửng. Mizuo, tuy còn ấm ức do chưa kịp nổi cơn đã bị tạt ngay một gáo nước lạnh vào người, nhưng cô cảm thấy mình không nên châm thêm dầu vào lửa nữa. Đôi đồng tử tím đặc của người con trai đó lúc nhìn cô...đã chất đầy đau thương rồi...

"Masquerade, chuyện gì xảy ra với cậu ta vậy?"

________________________________________________________________________________

Cậu thanh niên tóc vàng dựng đi lấy nước đã được gần...cả tiếng đồng hồ. Buổi tiệc đã bắt đầu từ lâu, anh biết là do tiếng la hét, cãi nhau chí chóe vì đồ ăn của Dan bên trong nhà.

Mas bất giác thở dài. Phải! Lại thở dài. 

Đây không phải lần đầu anh trốn ra khoảng sân phía sau nhà. Hầu như tối nào anh cũng ra đây, bần thần nhìn lại đôi bàn tay và cơ thể bằng xương bằng thịt mà anh nhận được bởi một phép màu-một sự cố thần kì đã đem anh quay về thế giới thực, sống cuộc sống tự do của một con người.

Nhưng...

Phép màu...không tồn tại mãi mãi...

Bàn tay anh giờ trong suốt, hòa lẫn vào màn tuyết trắng mênh mông. Anh đã tới giới hạn của mình. Một cơ thể không cha, không mẹ, không do bất cứ ai tạo ra. Một thứ lai lịch bất minh như anh...vốn dĩ đã bị loại bỏ khỏi thế giới này từ rất lâu, rất lâu rồi mới phải. Vậy thì bây giờ ra đi muộn một chút có sao đâu.

Vậy thì tại sao lồng ngực này lại đau thắt. Đau quá. Nhói quá.

Mas ngồi thụp xuống làn tuyết lạnh giá, bất lực nhìn cơ thể mình dần trở nên trong suốt. Anh cười, điệu cười khô khốc không thành tiếng. Nếu biết đến kết cục như thế này, anh đã không ở lại nhà tiến sĩ Michael, đã không đồng ý làm anh trai Alice, không làm bạn với Brawlers và...anh đã không gặp người con gái đó.

Giá như...

- Masquerade?!

Nghe tiếng người gọi tên mình, đôi đồng tử tím thẫm đã nhắm chặt bất giác mở to. Người thanh niên tóc vàng dựng dồn hết sức đứng dậy rồi chạy thật nhanh đến khu rừng phía trước.

Chạy rồi lại chạy như không có ngày mai. Mas không muốn ai chứng kiến việc này. Anh chỉ muốn họ nghĩ rằng mình-một kẻ vô tình-đột nhiên mất tích sau bữa tiệc...Chỉ vậy thôi...

- CÔ QUAY VỀ ĐI!!! -Mas gào lên làm người đằng sau anh giật mình.

Cô gái mang mái tóc xanh màu biển ấy bước tới, từng bước một, thật chậm rãi. Đôi đồng tử hình oliu nhìn anh vẻ bàng hoàng. Mizuo đưa tay định chạm vào bàn tay trong suốt kia nhưng đã vội rụt lại. Cô sợ làm đau anh.

Mas ngồi dựa vào thân cây, thở dốc. Vì mệt do đuối sức, hay vì anh sắp phải biến mất đây? Chắc là cả hai.

- Cô...không được nói cho những người khác,...kể cả Alice...

Nhận được cái gật đầu ngần ngại của đại tiểu thư, Mas mỉm cười. Mi mắt anh nặng dần, trĩu xuống.

Trong bóng tối mịt mờ xung quanh mình, chàng trai tóc vàng cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng đưa ra, vịn vào vai anh. Mas hé mắt. Trước mặt anh là một cô gái cũng trạc tuổi các cô gái nhóm Brawlers, mái tóc đen tuyền tiệp màu với đêm cột cao, để hai lọn dài hai bên, cùng đôi mắt nâu khói trong veo. Mas mở miệng định nói gì đó nhưng đã bị ngón tay cô gái lạ chặn lại.

- Chỉ cần anh nghĩ mình sống. Nhất định anh sẽ không biến mất...-Giọng cô thanh thoát tựa làn gió thoảng qua.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakugan