Chap 12: Khi nụ cười hóa giả tạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kì lạ. Sau cái chạm nhẹ của cô gái với đôi mắt bí ẩn ấy, Mas có cảm giác thời gian trong anh đang quay ngược. Anh đưa tay lên để nhìn cho kĩ những đường nét hồng hào đang trở lại trên da thịt mình.

Cô ta nói đúng. Anh đã không tan biến.

Như một người vừa được ban cho viên thuốc thần, Mas đứng bật dậy để nhìn thật rõ gương mặt "ân nhân cứu mạng". Nói là nhìn "ân nhân", nhưng thực tế khác xa với những gì mọi người đang tưởng tượng. Thẳm sâu trong đôi đồng tử tím thẫm đến tận cùng kia, chẳng hề có lấy một dấu hiệu của lòng biết ơn.

Cô gái lạ lùng ấy ngước lên nhìn anh, khóe môi khẽ nở nụ cười, thật nhẹ.

- Anh khỏe nhanh thật!-Giọng nói nhẹ nhàng lại cất lên-Yokatta...

- Cô...là ai?

Mỉm cười.

Lại mỉm cười! Cô gái này bị ấm đầu chắc?

Mas bắt đầu cảm thấy khó chịu. Rồi như chợt nhớ ra sự hiện diện của một thành viên nữa, anh bắt đầu đưa mắt nhìn quanh.

- Cảm ơn vì sự quan tâm muộn màng nhá!-Giọng cô gái tóc xanh biển pha lẫn thái độ bực dọc. Nhưng thẳm sâu trong cô, một niềm hạnh phúc khôn tả dâng trào: Người con trai tóc vàng đứng trước mặt cô đây...đã không biến mất.

________________________________________________________________________________

Mizuo, cũng có cùng vẻ tò mò như anh chàng tóc vàng, quay sang cô gái nhỏ nhắn trước mặt họ. Nhận được ánh mắt nghi hoặc từ cặp đôi, cô gái ấy chỉ cười. Mái tóc đen tuyền cột cao đung đưa bồng bềnh trong gió. Và đôi mắt nâu khói trong veo ấy thoảng chút gì đó xa xăm. Cô ta cười mà như không cười. Một chút thật pha lẫn vào cái nhếch môi giả tạo. Chỉ là một giây thoáng qua, nhưng Mas lại cảm thấy mình đang đứng trước một chiếc gương phản chiếu bóng hình chính bản thân anh. 

Anh không thích như vậy.

Im lặng được hồi lâu, cô gái lên tiếng:

- Tôi là người sẽ đến nhờ sự giúp đỡ của các bạn vào lần tới. Khi các bạn cần sự giúp đỡ của tôi.

Cả hai "nam thanh, nữ tú" mắt tròn mắt dẹt nhìn chằm chằm vào đương sự bí ẩn. Trước câu trả lời kì quặc ấy, dám cá cả Shun hay Luka còn không hiểu nữa là...

- Mà thôi!-Cô gái khẽ nghiêng đầu-Tôi xong việc hôm nay rồi...

Nói rồi cô tiến về phía Mas, lướt nhanh qua anh. Lúc cả hai kịp quay đầu lại, cô đã biến mất.

Ngay giây phút cô nàng bí hiểm đó mất tích, khóe môi Mas vẽ lên một nụ cười...không mấy dễ chịu.

Cô ta...đã thừa cơ cuỗm mất lá bài dịch chuyển của anh.

________________________________________________________________________________

- Masquerade nii-san...Anh đi đâu lâu vậy? 

Ngay khi vừa bước chân vào nhà, anh chàng đầu vào đụng ngay đôi mắt đầy lo lắng của cô em gái tóc cam. Tuy mang danh là một người lạnh lùng, Mas vẫn không tránh khỏi cảm giác bối rối. Đôi đồng tử tím sẫm khẽ liếc sang cô gái tóc xanh biển cạnh mình cầu cứu.

- À! Anh trai quý hóa của bạn đi cua gái ấy mà!-Mizuo buông một câu tỉnh rụi. Trông thấy cục tức to chình ình trên đầu Mas, cô nhếch môi, rõ ràng trò chơi khăm này của cô đã có tác dụng.

Khỏi nói cũng biết, toàn bộ nhân sự trong nhà ngạc nhiên đến mức nào. Không hiểu vô tình hay cố ý, Luka lên tiếng hỏi với gương mặt không-thể-nào-gian-tà-hơn:

- Cua ai? Rõ ràng tôi thấy hai người đi chung cơ mà?

- Ế!!! Không phải ý đó!!!!

Lời phân bua bây giờ của đại tiểu thư Marukura có lẽ đã quá muộn màng. Với câu hỏi bâng quơ từ anh chàng tóc xanh đen, mọi người dễ dàng được dẫn dắt theo đúng suy luận của anh: Trời đêm ở Nga rất tối và lạnh, hơn nữa, ngôi nhà này lại nằm tách biệt hẳn so với thành phố, có muốn đi...tán gái cũng phải lội bộ gần chục cây số chứ không ít. Từ đó suy ra...

Vài giây yên tĩnh trôi qua...

Những tiếng "Àh!" đồng loạt được ngân dài, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.

- Tôi...không được khỏe, mọi người ăn tiệc tiếp đi ha!-Nhận thấy không khí bất thường này không có lợi gì cho mình, Mas tìm đường thoái lui.

- Ế!~ Xì tốp~~Nam nhi đã làm thì phải nhận. Ai cho phép mà anh đã lựa đường trốn thế hả Mas?!

Nhìn cả hội con gái nhao nhao lên vẻ bất bình, chàng trai tóc vàng nuốt nước bọt đánh ực một tiếng. Ông bà ta xưa nay dạy quả không sai, làm gì thì làm chớ đừng dại mà đi gây sự với con gái.

Cố giữ vẻ bình tĩnh nhất có thể, Mas nheo mày, kèm theo đó là hiệu ứng luồn khí hắc ám tỏa ra xung quanh:

- Tôi không làm gì thì mắc mớ gì phải nhận?

- Chắc chứ?!!!-Cả bọn đồng thanh.

- Ừ!

- Thật không đó?!!!

- Ừ!!

- Anh không làm gì hết á?!!!

- Ừ!!!

- 100% là không làm gì?!!!

- Ừ!!!!

- Có đang nói dối không đó?!!!

- Ừ!!!!!

Vài giây ngơ ngác trôi qua..., khi đối tượng bị tra khảo của chúng ta nhận ra rằng mình đang bị hố thì đã quá muộn.

"Haizzzz......Đêm nay sẽ dài lắm đây..."-Chàng trai tóc vàng đưa tay lên trán, thở hắt một hơi dài đầy chán nản. Anh đành thừa nhận rằng...mình chịu thua "hiệp hội phụ nữ" ở đây rồi.

________________________________________________________________________________

11h đêm... 

Địa điểm: Phòng khách nhà ông Michael Gehabich.

Những người đang có mặt ở đó đang đứng vây quanh...thi thể một nạn nhân nằm bất động trên sàn gỗ. Mái tóc vàng của người con trai rũ xuống, lòa xòa che đi gương mặt trắng bệch và đôi đồng tử tím thẫm vô hồn. Dòng chất lỏng đỏ ngầu chảy tràn từ trong cuống họng, loang ra trên nền nhà tạo thành bông hoa máu đỏ tươi.

Không khí đang xôn xao bỗng chốc trở nên im lặng đến bất ngờ. Chỉ còn lại tiếng thở đều đều, tiếng chiếc đồng hồ quả lắc đánh nhịp thời gian.

Cho đến khi...

- 3...2...1...Hết giờ! Anh làm tốt lắm!-Giọng người thanh niên tóc xanh đen vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.

Luka vừa dứt lời, "tử thi" đang nằm sóng soài kia đột ngột bật dậy trước tiếng hét kinh hoàng của đám con gái xung quanh.

- Oi! Điếc tai quá!-Mas vừa lấy tay quệt vết máu còn sót trên miệng vừa cằn nhằn. Đoạn, anh đưa tay chỉnh lại mái tóc rũ bù xù, lầm bầm chửi rủa cậu thanh niên trong bộ võ phục đen.

- A-Anh...Không phải anh chết rồi sao?-Runo, mặt còn tái mét, lắp bắp hỏi.

Hai chàng trai "đã từng đeo mặt nạ" quay sang nhìn nhau rồi đột nhiên phá lên cười trước con mắt bàng hoàng của những đương sự xung quanh.

- Tôi đã chết đâu! Đấy là "Dare" (thử thách) của tên Luka này đấy chứ!-Mas thanh minh.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakugan