Chap 13: Tuyết đầu xuân 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngày tuyết rơi...là ngày anh đến bên em..."

{Alice} 

Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy, tôi quay lại nhìn chiếc đồng hồ quả lắc lớn đằng sau, 7h đúng. Và dường như tất cả thành viên nhóm Brawlers đã tập họp đông đủ ngoài phòng khách, chuẩn bị cho buổi tiệc họp mặt cuối mùa đông. Thật mừng khi ông tôi đã hoàn thành dự án ở trường đại học và về kịp giờ buổi tiệc bắt đầu. Như thường lệ, tôi chạy đến hỏi thăm vài câu rồi nhẹ nhàng cất áo khoác và nón giúp người ông kính mến. Móc thật cẩn thận cái áo dày vào chiếc kệ đặt ở góc phòng, sát cửa ra vào, tôi không khỏi khiến đôi mắt tò mò tọc mạch này khẽ liếc nhìn về hướng bàn tiệc

Bên bàn tiệc, mọi người đang mải lo bàn tán say sưa về mấy món ăn của nhóm con gái chúng tôi nấu, duy nhất chỉ có đôi mắt hổ phách ấy ngước nhìn tôi bằng ánh nhìn thật dịu dàng, phải nói là dịu dàng nhất mà tôi từng thấy từ cậu ấy. Trong giây phút, tôi có cảm giác như tim mình bị trễ một nhịp. Không gì xấu hổ bằng khi nhìn trộm người khác mà lại bị họ bắt gặp, và tôi đang ở trong cái tình cảnh ngớ ngẩn này đây. Tay tôi cũng bắt đầu phản chủ khi nó cứ run run bấu víu lấy vạt áo khoác của ông. Nhưng thật may là tôi đang đứng trong góc tối, nếu không, có lẽ cậu ấy đã trông thấy cái bản mặt tựa trái cà chua này mất rồi, có cá bao nhiêu cũng cá vì giờ tôi đang cảm thấy má mình rất nóng rồi đây...

Không còn biết gì hơn, tôi đáp trả ánh nhìn dịu dàng kia bằng một nụ cười tươi nhất có thể. Khi tôi còn nhỏ, ai đó đã dạy tôi không bao giờ được phụ lòng tốt, sự quan tâm của người khác đối với mình. Người đó đã dặn tôi thật kĩ, rằng những lúc như vậy trước tiên hãy đáp trả lại bằng nụ cười...

- Alice! Sao đứng bần thần ở đó vậy? Cất áo xong thì ra với bọn mình đi chớ!-Tiếng gọi í ới của Julie làm tôi giật mình.

Đặt nhẹ một tay lên má để biết chắc "nhiệt" ở đó đã hạ bớt, tôi vui vẻ trả lời:

- Đến ngay đây!

- Geez...Bộ trong áo có tiền sao mà săm soi kĩ...OÁI!!!!-Ace đang trên đà lảm nhảm thì bị tốp lại bằng cú cốc đau điếng từ...Runo-SAO CÔ ĐÁNH TÔI?!!!!!

Cô nàng tóc xanh da trời phủi phủi tay rồi tặng ngay cho Ace một cú liếc xéo rợn người.

- Vầy là nhẹ đó! Cho cậu một bài học về phép lịch sự thì không hề rẻ chút nào đâu-Mira ôn tồn, cô phát muỗng nĩa cho mọi người rồi tiện tay dí một cái nĩa vào sát mặt Ace-Cảnh báo đấy!

Ngay lập tức, tôi trông thấy một giọt mồ hôi xuất hiện, lăn dài trên mặt anh bạn đến từ Vestal. Bên cạnh cậu ấy, Dan cũng đang...nuốt nước bọt đánh ực một tiếng.

- Thôi nào mọi người! Ta bắt đầu buổi tiệc đi chứ!-Nghĩ là cần có ai đó ngăn cuộc "chiến tranh lạnh" này lại, tôi tiến đến, hồ hởi kéo ghế đẩy từng người vào chỗ. Dường như hiểu ý, Fabia cũng đến giúp tôi một tay.

Sau khi đã điểm mặt từng người, một cảm giác lạ dâng trào trong tôi, dường như...tôi đã quên mất một ai đó. Đảo mắt nhìn quanh từng gương mặt một lần nữa, tôi dừng lại trước bình hoa thủy tiên trắng mà mình trang trí và đặt lên bàn không lâu...rồi bỗng giật mình khi nhận ra sự biến mất đột ngột của người anh tôi chỉ vừa nhận cách đây vài tháng-Masquerade.

- Sao vậy, Alice?-Shun ngước lên nhìn tôi-Cậu không ngồi xuống đi?

- Onii-san...Cậu có thấy anh ấy đâu không?-Dẫu biết chuyện này không có gì đáng để lo lắng, tôi vẫn không ngăn mình khỏi cơn hoảng loạn đang chuẩn bị ập tới. Tôi linh cảm có gì đó không hay sắp xảy ra, nhất là khi những ngày gần đây anh ấy cứ liên tục tìm cách tránh mặt tôi.

- Cậu ấy nói đi lấy nước, để tôi vào kêu cho!-Ở bàn đối diện, cô gái mang mái tóc xanh màu đại dương lên tiếng rồi đứng dậy, hướng vào trong bếp.

Biết mình đã lo lắng thái quá, tôi khẽ thở dài, ngồi xuống bàn nhập tiệc cùng mọi người. Tạm gác nỗi lo về ông anh, một nỗi lo khác tràn tới khi tôi định hình được mình đang ngồi cạnh ai. Thật ra ban đầu tôi định sẽ ngồi kế Runo cho dễ nói chuyện, dù sao cô ấy cũng là người bạn thân hiểu tôi nhiều nhất. Nhưng...không hiểu xô đẩy thế nào mà tôi lại...

- Ổn chứ?-Shun đánh tiếng hỏi.

- Ơ..ưm...

Thay vì gật đầu và mỉm cười như những gì mình từng hay làm, tôi lại cúi gằm mặt xuống sàn như thể có cái gì ở đó thu hút tôi hơn những món ăn được bày trí trên bàn, và...còn hai đầu ngón tay cứ nhịp nhịp vào nhau liên tục này nữa chứ.

"Khó chịu quá đi mất!"

Cảm giác này không phải là lần đầu, tôi biết là như vậy, rất rất lâu rồi...khi mà nó cứ xuất hiện mỗi khi tôi ở gần Shun.Có lẽ là từ cái hồi cả bọn còn là mấy đứa nhóc mê mẩn vào trò chơi Bakugan ở trái đất. Nó bật lên mãnh liệt vào khoảnh khắc cậu ấy khép tội danh tôi cùng với Masquerade, rồi nhạt dần và gần như không còn nữa từ lúc tôi mất liên lạc với nhóm. Vậy mà...đã có lúc tôi nghĩ rằng mình có thể quên nó...

Một giọt nước không hiểu từ lúc nào xuất hiện nơi khóe mắt tôi, lăn dài cho tới khi nó chạm đến môi.

- A-Alice?-Runo hoảng hồn nhìn tôi, sau đó vội lục túi như đang tìm khăn giấy.

Tôi mở miệng định bảo cô ấy rằng mình ổn thì bất ngờ, dòng nước mắt của đứa mít ướt như tôi đã được lau khô. Tôi quay sang nhìn người con trai tóc đen đang ngồi cạnh mình. Shun, vẫn cái dáng vẻ im lặng không hề thay đổi, lau khô bên má rồi dúi hẳn chiếc khăn đang cầm vào tay tôi. Cúi xuống nhìn chiếc khăn trên tay, tôi tròn mắt khi nhận ra nét chữ nguệch ngoạc trên đường chỉ thêu màu đỏ: Arisu. Bất giác, tôi lại mỉm cười khi nhớ về phần kí ức đã bị bỏ quên của mìmh...

Ôi...kỉ niệm...

________________________________________________________________________________

Vào một đêm giáng sinh lạnh giá ở Nga, khi tuyết bắt đầu rơi ngày một dày đặc. Một cô bé xinh xắn cỡ chừng 7-8 tuổi, với mái tóc cam óng ả được cột gọn hai bên đang ngồi bần thần trước chiếc máy tính cũ. Bàn tay nhỏ nhắn vật lộn với con chuột và bàn phím có vẻ hơi to quá khổ so với cô nhóc. Nhớ lại những thao tác đơn giản ông đã chỉ, cộng thêm tờ hướng dẫn mà ông đã cẩn thận để lại trước lúc rời khỏi nhà, cô bé thao tác máy tính một cách thành thạo. Còn điều gì mong đợi hơn ở cô cháu gái nhà khoa học nổi tiếng này chứ?

Sau cái click chuột cuối cùng, cửa sổ khung chat hiện lên. Ngay lập tức, những dòng chữ lạ dần xuất hiện trên màn hình, từng nét chậm rãi như thể kẻ bên kia cũng chỉ mới tập tành học đánh chữ.

"Daredesuka?" 

Vâng, thay vì bắt chuyện một người mang quốc tịch Nga, cô đã nhấp nhầm sang...Nhật. Nhưng, với vẻ mặt ngây thơ pha chút tò mò, thay vì tắt máy, cô nhóc trả lời kẻ đó...bằng tiếng Nga cùng chút vốn ngoại ngữ được ông dạy phòng hờ có đối tác nước ngoài đến tìm mà ông không có nhà.

"Не понимаю. Are you a Japanese? Can you speak English?"

Vài giây yên lặng trôi qua, nghĩ rằng họ không hiểu, cô bé định tắt máy thì có tín hiệu nhấp nháy từ bên kia.

"Yeah...Maybe..."

"Oh, hi! I am Alice"

"Arisu?"

"No. Alice!"

"I cannot spell that word"

"What is your name?"

"Shun" ...

________________________________________________________________________________

- Dòng chữ này...là những nét đầu tiên bằng tiếng Nhật mà mình đã học được từ cậu-Tay tôi lần nhẹ lên từng đường thêu trên chiếc khăn, tủm tỉm cười. 

- Ừ. Tớ cũng hơi ngạc nhiên khi vào sinh nhật lại nhận được gói bưu kiện là chiếc khăn này-Shun vừa trả lời vừa với tay lấy vài lát bánh mì. Đoạn, bỏ chúng vào đĩa của tôi-Ăn đi! Không thôi tên Dan ăn hết thì cậu đói đấy.

Không hiểu ý cậu bạn ninja muốn nói gì, tôi ngước lên. Các đĩa thức ăn đầy ắp đang vơi dần với tốc độ chóng mặt, và ở bên kia bàn, Dan đang hăng hái cho tất tần tật những món ăn vào mồm.

- Anh DAN! Đủ-rồi!!!

Runo-ngồi ngay cạnh Dan-gằn giọng một cách tức tối. Dường như tôi có thể thấy cả cục tức to đùng trên đầu cô ấy nữa kìa. Sau đó thì...các bạn cũng biết rồi đấy, cậu ấy lãnh ngay vài cú đập thần sầu không thương tiếc của...hầu hết các chị em phụ nữ có mặt xung quanh. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakugan