Chap 14: Tuyết đầu xuân 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Ngày tuyết rơi...là ngày anh trở lại với em..."

Sau bữa tối ấm cúng, bóng dáng anh chàng thanh niên tóc vàng và cô bạn có mái tóc xanh màu biển vẫn bặt tăm. Cơn lo lắng ban đầu của cô gái Nga bắt đầu lan tỏa dần đến mọi người. Kể từ vài ngày trước, thái độ khác lạ của ông anh Alice đã khiến cho mọi người cảm thấy nghi ngờ. Và bây giờ lại là sự mất tích đột ngột của anh cùng Mizuo. Đúng là chẳng có gì khiến cho cả nhóm phải lo lắng đến như vậy...nếu như...

________________________________________________________________________________

- À, quên nữa...Anh cháu đâu rồi? Ta cần gặp nó. 

- Cháu không biết ạ. Anh ấy rời bàn tiệc ngay từ lúc đầu...

Vẻ mặt ông tiến sĩ phút chốc chuyển sang tái nhợt, không nói không rằng, ông vội bỏ đi, hình như là về phòng thí nghiệm. Trong lúc quá vội, ông đánh rơi xấp giấy dày cộp trông như tài liệu nghiên cứu.

- Đưa tôi xem thử!-Luka đề nghị ngay khi thấy Alice nhặt chúng lên.

Tuy sống với tiến sĩ Michel đã lâu, những bài nghiên cứu của ông vẫn vượt quá khả năng hiểu biết của cô gái tóc cam. Nghĩ rằng nội dung trong xấp giấy không nằm ngoài tầm của Luka, cô đưa nó cho cậu mà không hề do dự. Cậu bạn thiên tài đó nhận lấy tập giấy, đọc một cách cẩn thận. Đôi đồng tử mang màu như hai viên ruby mở to.

- Masquerade gặp chuyện rồi...-Đó là tất cả những gì cô gái Nga và những người đứng gần Luka có thể nghe được từ khóe miệng anh chàng tóc xanh đen.

________________________________________________________________________________

- Masquerade ơi là Masquerade. Anh ta có thể đi đâu được cơ chứ!-Dan mất hết kiên nhẫn sau khi tìm kiếm như muốn lục tung cả căn nhà mà chả có dấu hiệu gì của người thanh niên tóc vàng. Ý nghĩ mình sắp mất đi một người bạn khi vừa chỉ mới gặp lại không lâu làm cái đầu ít suy nghĩ của Dan muốn nổ tung. 

Thấy cậu bạn bắt đầu nổi khùng, Shun gằn giọng nhắc khéo:

- Bình tĩnh đi Dan!

- LÀM SAO MÀ B...

- KHÔNG PHẢI CHỈ CÓ MÌNH CẬU LO ĐÂU!!!-Và giờ lại đến Shun mất bình tĩnh.

Đến đó, Dan cứng họng, cặp mắt nâu đỏ hướng về cậu bạn ninja-lúc này đang đỡ cô gái tóc cam ngồi thẫn thờ trên sàn gỗ. Ừ thì đúng vậy. Người lo cho Mas nhất không phải chính là Alice sao? Cô ấy mới tìm được một người thân bên mình thôi đã phải đối mặt với mất mát. So với cô ấy, nỗi buồn mất đi một người bạn không thể nào sánh bằng. Cậu nổi điên lúc này không khác nào xát muối thêm vào nỗi đau ấy cả.

- Nhận ra rồi hả?! Dan baka!!!-Runo liếc xéo cậu trong lúc cùng Shun đỡ bạn mình lên ghế ngồi.

Vừa ngồi xuống ghế, Alice hít một hơi thật sâu. Tinh thần cô đã dần ổn định trở lại. Cô ngồi yên đấy, hướng mắt về bình hoa thủy tiên trên bàn ăn rồi chắp tay lên ngực. Sâu trong tâm trí cô gái trẻ vang vọng từng lời của Luka, rõ mồn một: "Nếu ước tính không sai...thì ngay đêm hôm nay là thời điểm cậu ấy biến mất".

Trong lúc này...nếu có hy vọng, mặc cho nó nhỏ nhoi đến chừng nào đi chăng nữa, cô nhất quyết nắm lấy hy vọng ấy cho kì được...

- Cậu ta không sao...

Chất giọng nữ trầm bất ngờ bật lên, nhẹ nhàng giữa bầu không khí căng thẳng. Tức thì, mọi cặp mắt đổ dồn về phía cô gái có mái tóc đen hai tầng. Dara quay lại, mỉm cười, đôi mắt xám hắt lên ánh bạc đầy huyễn hoặc.

Không ai dám chắc vào lời nói ban nãy của cô chị Ren có phải là thật hay chỉ là một lời an ủi, nhưng dù sao nó cũng cho họ cái để mà hy vọng.

Ngoài trời, những bông tuyết trắng xóa lại bắt đầu rơi.

________________________________________________________________________________

"Ngày tuyết rơi...là ngày có một ai đó đến bên em...

...làm bạn với em...

...kéo em ra khỏi bóng tối đơn độc...

Ngày tuyết rơi...là ngày có một ai đó rời bỏ em...

...làm kẻ thù em...

...đẩy em trở ngược vào nỗi cô đơn...

Bên ngoài, tuyết rơi nhẹ, từng bông, từng bông hình lục giác đặc trưng với những hoa văn cầu kì tinh xảo. Những bông hoa tuyết trong suốt cứ như thế rơi, rơi, phản chiếu bóng hình người con trai với quả đầu vàng cùng người con gái có mái tóc xanh biển đang tiến dần về phía căn nhà gỗ. Họ bước đi trong thinh lặng, không nhìn nhau, không trò chuyện với nhau đến nửa lời. Đằng sau, những dấu chân đều đều in hằn lên tuyết sự mỏi mệt, trống trải.

- Họ về rồi kìa! Và Masquerade vẫn ở đó!-Julie thốt lên sau một hồi căng muốn...lồi hai con mắt để tìm kiếm họ trong bức màn đông trắng toát.

Ngay lập tức, cô nàng tóc bạch kim bị kéo giật ngược vào trong nhà. Alice, với gương mặt thiên thần như chưa từng chịu đựng bất cứ nỗi buồn nào, mỉm cười:

- Hãy giả vờ như không hề biết gì về tình trạng của anh Mas, được chứ?

Mọi người không ai bảo ai, đồng thanh cất lên câu hỏi: "Tại sao?". Nhưng trước khi cô gái Nga kịp giải thích, cậu thanh niên tóc đen đã ở ngay bên cạnh cô, lên tiếng thay:

- Nếu Alice muốn như vậy...thì xin mọi người cứ giả vờ như vậy đi.

Ngày tuyết rơi...

là ngày có một ai đó quay trở lại với em...

...làm người bảo vệ cho em...

...khôi phục nụ cười mà ai đó đã làm em quên mất...

- Masquerade nii-san...Anh đi đâu lâu vậy? 

Ngay khi vừa bước chân vào nhà, Mas đụng ngay đôi mắt đầy lo lắng của cô em gái tóc cam. Mọi người có mặt trong nhà nhìn anh với vẻ mặt bình thản nhất có thể, dường như không một gương mặt nào có thể khiến cho Mas và Mizuo nghi ngờ dù chỉ một chút.

- Hay thật! Đáng lẽ chúng ta nên đi đóng phim. Có khi còn được vinh danh vào hạng mục "diễn viên xuất sắc" không chừng-Ace lầm bầm, miệng cố nhếch lên cười nhưng mồ hôi mẹ mồ hôi con trên mặt đã chảy xuống đến tận cằm.

Thấy Mas nhìn về phía Ace, Mira đứng cạnh đạp cho anh bạn người Vestal một phát thật...nhẹ nhàng và lặng lẽ. Một phát đạp đủ để làm Ace điếng người.

- À! Anh trai quý hóa của bạn đi cua gái ấy mà!-Mizuo buông một câu tỉnh rụi. Trông thấy cục tức to chình ình trên đầu Mas, cô nàng nhếch môi.

Toàn bộ nhân sự trong nhà đang trong tình trạng căng thẳng liền chuyển sang ngạc nhiên.

"Masquerade?"

"Cua gái?"

"Không thể nào?!!!"

Bất ngờ, cậu bạn tóc xanh đen lên tiếng hỏi với gương mặt đậm chất gian tà:

- Cua ai? Rõ ràng tôi thấy hai người đi chung cơ mà?

- Ế!!! Không phải ý đó!!!!

Đại tiểu thư Marukura vội vàng phân bua nhưng có lẽ đã quá muộn. Với câu hỏi bâng quơ đó, ngay cả Dan còn mò được đến ý nghĩa "sâu cay" của câu nói giả ngu có tính chất "gài" kia.

Cho đến khi những tiếng "Àh!" đồng loạt được ngân dài, bầu không khí căng thẳng tràn ngập trong lòng mọi người phút chốc như được xóa tan hết thảy. Họ bắt đầu bàn tán xôn xao, không ai để ý có tiếng thở dài nhẹ nhõm sau lưng mình.

- Có vẻ như phép màu đã xảy ra với anh ta đấy!-Cô gái tóc đen đi xuống bếp, không quên để lại lời nói kì lạ lúc lướt ngang qua Alice và Shun.

- Xiên xỏ à?-Shun nhíu mày khó chịu nhìn theo bóng Dara khuất dần rồi biến mất sau cánh cửa nhà bếp. Đoạn, cậu quay lại nhìn cô gái tóc cam bên cạnh mình, giờ đang nở nụ cười hạnh phúc.

Mặc kệ, Alice sẽ không bận tâm đến lời nói đó, bởi vì cả hai người cô quý mến đều đã ở đây, quay trở về bên cô cả rồi.

Arigatou! Yukinofuru-bi... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakugan