Chap 9: Món tráng miệng làm từ...máu 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay ngược thời gian trở về buổi sáng, sau khi Luka tự nhốt mình trong phòng không lâu.

Đôi đồng tử nâu sậm của người con gái Nga vẫn hướng về cánh cửa gỗ im lìm, lo lắng. Đối với mọi người, thái độ này của Alice cũng không có gì là đáng ngạc nhiên. Cô luôn lo lắng, quan tâm cho mọi người mà quên đi bản thân mình, dẫu cho người đó chỉ mới quen cô tầm...một vài ngày.

Đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn về người con trai tóc xanh dương sẫm vừa cứu mình, cả vết thương chạy dài làm rách toạc cả phần tay áo anh ta, Alice bỗng giật mình bởi cái khều rất khẽ sau lưng.

- X-Xin lỗi bạn, Alice...-Julie lí nhí, mặt thì cứ cúi gằm gằm xuống, phần hồn nào đó trong đôi mắt xanh sẫm rõ ràng vẫn chưa về kịp.

Cô suýt giết chết cô bạn mình. Còn gì ghê gớm hơn như vậy nữa không? Nếu không có Luka ở đấy, chỉ trong tích tắc thôi, cô sẽ phải hối hận suốt cả quãng đời còn lại.

Cô gái tóc bạch kim bất giác cảm thấy mình như kẻ tội đồ, lặng lẽ đứng chết trân trước vành móng ngựa chờ nghe lời phán quyết.

Đôi mắt chocolate to tròn ngây thơ chớp nhẹ, Alice khẽ lắc đầu. Hai bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đôi gò má cô bạn đối diện mình, lau đi hàng nước mắt long lanh chực trào trong khoảnh khắc.

- Không phải lỗi của bạn đâu Julie.

Cô gái tóc cam lại nở nụ cười, thật hiền. Đoạn, cô quàng tay ôm chầm lấy Julie.

Im lặng.

Một vài tiếng nấc cất lên, phá vỡ không gian im ắng.

Bật khóc.

Các cô gái xung quanh bắt đầu vây đến dỗ dành Julie. Không ai, ngoại trừ Alice, hay biết rằng đằng sau cánh cửa nhà bếp: một cánh tay đang thả lỏng dần, từng chút một.

Buông một cái thở dài thật nhẹ, cậu thanh niên tóc vàng dựng bỏ đi. Mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, anh tự cảm thấy mình không nên nán lại thêm làm gì.

Bạn có biết?

Sau lưng một thiên thần luôn có cái bóng của một ác quỷ...

Chờ đợi. Bảo vệ. Che chở.

Và thậm chí...

Xóa sổ những ai dám nhuộm đen đôi cánh trắng tinh khôi của thiên thần.

________________________________________________________________________________

Không thể tin được rằng: chỉ vài giây trước đây thôi, tinh thần cô bé da ngăm còn trong vòng ngổn ngang, hỗn loạn bao nhiêu thì bây giờ cô lại cảm thấy bình yên bấy nhiêu.

Thậm chí còn hơn thế nữa. 

Mùi hương thoang thoảng từ mái tóc cam mềm mượt của Alice khiến tâm hồn Julie như lắng lại, trong veo. Mùi hương rất nhẹ, rất dịu của loài bách hợp thuần khiết.

Thanh thản vô cùng.

- Nào, chúng mình còn những món tráng miệng cần hoàn tất đấy!

Lại một lần nữa, cô gái tóc cam nhỏ nhắn đưa mọi người hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Một Alice thật dịu dàng, chính chắn và mạnh mẽ, khác hẳn cô bé nhút nhát trước đây họ từng biết.

Mà thôi bỏ đi. Vì dù gì sự thay đổi của Alice vẫn là thay đổi tích cực, không có gì đáng nói.

- Ưm...Alice? Không làm phiền bạn chứ?

Cô gái tóc cam dài ngước lên, lắc đầu rồi mỉm cười. Hiếm khi nào cô thấy cô bạn tóc xanh sôi nổi và dễ thương của mình trở nên e dè như vậy. Trong trường hợp này, ắt là chỉ có một lí do duy nhất.

- Bạn...-Runo tiếp với vẻ nhát gừng, đôi gò má ửng hồng làm tăng thêm phần trăm thuyết phục trong suy đoán của cô gái tóc cam- Bạn có thể...chỉ mình cách làm bánh kem dâu không?

- Cho Dan?-Alice hỏi lại, hoàn toàn không có ý muốn chọc ghẹo cô bạn thân.

Tuy là không có ý, nhưng ai có tật khắc sẽ giật mình. Ngay lập tức, Runo trở nên lúng túng, miệng ấp a ấp úng như gà mắc...dây thun. Mọi người trong nhóm Brawler xưa nay thừa biết tình cảm của Runo và Dan dành cho nhau. Ấy vậy mà mỗi khi hỏi tới, hai đương sự lại chối bay chối biến.

Vòng qua ngoảnh lại một hồi lâu, Alice đành giải vây cho Runo bằng cách chủ động lấy nguyên liệu. Nói chung là lo hết phần chuẩn bị cho cô nàng tóc hai chùm-giờ hồn vẫn còn lạc đâu đâu trên trời.

Về phần Fabia: Cô đã mạnh dạn...ra lệnh cho Ren chỉ mình cách làm bánh. Và dĩ nhiên, bản mặt cậu chàng da ngăm...không thể nào nhăn nhó hơn.

Gần 1h trưa.

Các cô nàng gần như đã hoàn tất món tráng miệng của mình, mặt người nào người nấy đờ ra vì mệt. 

________________________________________________________________________________

Khuya... 

Lại một buổi tối yên bình nữa phủ lên nền trời thủ đô Moscow. Mảnh trăng bạc vắt vẻo trên trời tuy chưa được tròn đầy, nhưng ánh sáng phản chiếu từ nó cũng đủ soi rọi xuống bóng người con gái tóc xanh nhạt đang cặm cụi trong nhà bếp.

Do quá vội và cũng không muốn làm mọi người thức giấc, Runo cứ để y nguyên bộ pijama trên người, bên ngoài mặc thêm cái tạp dề cho khỏi bẩn. Mái tóc xanh nhạt cột thành hai chùm được nới lỏng gần về phía đuôi đung đưa nhè nhẹ theo từng chuyển động của cô.

Quả thật lúc này trông cô bé khác hẳn với thường ngày. Nói thế nào nhỉ? Duyên dáng hơn chăng?

- Để xem nào...-Cô bé đưa một ngón tay đặt hờ lên má, cố nhớ lại lời chỉ dẫn của Alice lúc sáng- Dâu thái xong trộn chung với đường...

Đặt tô thủy tinh đựng đầy những quả dâu chín mọng trên bàn, Runo hít một hơi dài trước khi bắt tay vào làm. Thái dâu không có gì là khó đối với cô bé, nhưng không hiểu hấp tấp thế nào, cô lại để lưỡi dao vô cớ đi một đường, cắt phạm vào ngón trỏ.

- Í da! Thôi chết rồi-Runo khẽ rên.

Máu nhanh chóng chảy ra ngoài, đọng thành giọt lớn trên đầu ngón tay. Gác lại công việc còn dang dở, cô bé tóc xanh cuống cuồng lục tủ tìm băng cá nhân.

Đầu ngón tay đang xót lên vì vết thương của cô bé đột ngột ấm lên và dịu đi hẳn. Runo giật mình quay lại, đôi đồng tử màu lục bảo mở to khi trông thấy mái tóc nâu xù quen thuộc.

Là Dan. Và cậu chàng đang...ngậm đầu ngón tay bị thương của cô trước khi dán nó lại cẩn thận bằng băng keo cá nhân. 

Gương mặt xinh xắn của cô bé nhanh chóng bị nung nóng đến thang nhiệt hàng nghìn độ C. Cậu ta có biết là mình đang làm gì không thế? Và quan trọng hơn hết...: sao cậu ta lại xuất hiện vào lúc này cơ chứ?

- L-Làm gì vậy?-Phải cố lắm, Runo mới mở miệng ra được. Mặc dù câu từ chả có chủ ngữ vị ngữ gì sất. Tóm lại là một câu hỏi cộc lốc, không đầu, cũng chẳng có đuôi.

Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của cô bạn, Dan nhe răng cười, đáp lại bằng một câu...huề trớt:

- Không ngủ được. Đi uống nước.

Runo ngây người. Bao nhiêu nhiệt trên mặt cô ban nãy phút chốc bốc hơi đi đâu mất. Gì vậy chứ?! Không có lấy một câu quan tâm nữa...Cứ như vậy không khéo cô lại dỗi mất thôi.

Cậu bạn tóc nâu xù gãi gãi đầu, hết đưa mắt nhìn cô bạn gái rồi lại quay sang nhìn những thứ nguyên liệu linh tinh trên bàn. Không muốn tiếp tục làm phiền cô bé, cậu quay đi. Trước khi bước chân ra khỏi cửa, cậu lên tiếng:

- Anh chờ món bánh của em đấy nhá!

Và cứ như thế, cậu bước đi, quay trở lại phòng mình, để lại cô bé tóc xanh nhạt với đôi má đang ửng hồng và nụ cười thật dễ thương trên môi.

- Tất nhiên rồi!-Runo trả lời, thật khẽ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakugan