Chap 8: Món tráng miệng làm từ...máu 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ còn một ngày nữa là đến thời gian tổ chức tiệc, không khí trong căn nhà nhỏ trên ngọn đồi đã bắt đầu náo nhiệt từ tờ mờ sáng. Trong khi đám con trai cuống cả lên với mớ dây kim tuyến và vài vật dụng trang trí khác, đám con gái vùi đầu vào bếp chuẩn bị đồ ăn thức uống. Những món ăn nóng có thể để đến ngày hôm sau rồi làm, nhưng món tráng miệng phải được chuẩn bị từ trước may ra mới kịp.

Đáng lẽ ra họ không cần lo về khoản này, nhưng với ý tưởng lạ được thông qua của Mizuo thì đành chịu. Trong nhóm Brawlers có cả thảy 6 nữ, ít nhất mỗi người phải làm một món tráng miệng nho nhỏ dành tặng đám con trai. Rắc rối nằm ở đây: Fabia và Runo hầu như không biết nấu ăn. Thế có chết không cơ chứ~

Và, để rút thêm kinh nghiệm, hai cô nàng bắt đầu lượn vài vòng thám thính những món mà 4 người khác định làm.

Mira đang say sưa ở góc bàn với nhiều chai hương liệu đủ màu, phải gặng hỏi lắm cô nàng mới tiết lộ rằng mình đang làm kem. Các chai hương liệu sẽ giúp tạo nhiều mùi vị khác nhau. Bàn tay cô làm thoăn thoắt, nhanh nhẹn và rất sành sỏi. Bấy nhiêu thôi cũng khiến hai cô bạn tóc xanh hoa cả mắt. Đứng xem Mira làm một lát, Fabia và Runo quyết định chuyển sang chỗ Julie. Cho dù có thích kem đến mấy đi chăng nữa, họ cùng lắm chỉ làm được những ly kem thường với mùi vị chả thấm vào đâu so với "người trong nghề" như Mira.

Cô nàng da ngăm thì chọn bánh táo làm món tráng miệng riêng cho mình, hiện giờ cô cũng đã lo xong phần bột. Cầm quả táo chín mọng vừa mới mua, đôi đồng tử xanh dương sẫm tự tin đột ngột trở nên căng thẳng.

"Cạch!"

Julie nhắm mắt cắt lát đầu tiên, âm thanh thô cứng hệt như đang chẽ gỗ. Cô mở mắt. Thật may là chưa cắt trúng tay. Vài giây căng thẳng trôi qua, cô vẫn đứng im như phỗng, bàn tay cầm dao giơ lên cao, trân trân nhìn "địch thủ" không chớp mắt. "Âm thanh chẻ gỗ" cứ như vậy mà vang lên đều đều.

Khỏi nói cũng biết hai cô nàng tóc xanh đứng đằng sau ngạc nhiên như thế nào. Một suy nghĩ thoáng nhanh qua đầu họ: "Phải chăng...chúng ta có thêm đồng minh?".

- Này! Cô đang đốn củi đấy à?-Giọng điềm đạm, pha chút khó chịu của người con trai trong bộ đồ đen khiến Julie giật mình, suýt chút nữa...cắt bay luôn ngón tay cái.

- GIỎI QUÁ HA!!! CON TRAI NHƯ MẤY NGƯỜI THÌ BIẾT GÌ MÀ NÓI!!!

Rõ ràng là cô nàng tóc bạch kim đã bị chọc cho nổi điên. Dù không muốn xác nhận, nhưng trong thâm tâm, cô thừa biết mình vẫn là cô nhóc vụng về, lẽo đẽo theo gót Daisy-cô chị gái giỏi giang về nhiều mặt. Đưa mắt nhìn mớ hoa cúc tây với đủ màu sắc trên bàn, cô thở dài, vuốt nhẹ cánh của một bông cúc trắng. Cô có cảm giác: mình cũng chỉ là những đóa hoa lòe loẹt xung quanh nét tinh khôi của nó mà thôi.

Phải cố gắng lắm Julie mới hạ quyết tâm chứng minh cho mọi người thấy khả năng nấu nướng của cô cũng không đến nỗi tệ, ấy vậy mà tên Luka đó dám....

Và, cơn tức giận cao ngùn ngụt sau một hồi gián đoạn lại đột ngột tràn về, Julie vung tay định cho anh chàng trước mặt một đấm. Cô hoàn toàn quên mất rằng tay phải mình đang cầm...

"Viu!"-con dao trên tay cô vuột ra rồi cứ thế mà văng đi, lao như xé gió xuống đầu cô gái tóc cam dài đang mải mê nhào bột phía bên kia chiếc bàn lớn. 

________________________________________________________________________________

- CẨN THẬN, ALICE!!!

Tiếng hét thất thanh của Runo làm Alice bừng tỉnh, cô ngước lên và chỉ kịp nhìn thấy lưỡi dao sắc nhọn hướng về mình, trước khi...nó bị đẩy bật ra bởi bàn tay một ai đó.

Máu.

Thứ chất lỏng đục ngầu ấy rơi lên má Alice, vẽ một đường xuống cằm, nhỏ vào chiếc tạp dề trắng tinh cô đang mặc. Vết máu loang ra trên nền trắng như một đóa hoa đang nở rộ, khoe sắc đỏ tươi. Vẻ đẹp ma mị đầy tội lỗi.

Đôi đồng tử, cũng mang màu máu, của người con trai đứng trước mặt cô co giật. Hơi thở gấp gáp. Gương mặt lạnh lùng thường thấy ở anh phút chốc chuyển sang hoảng hốt cực độ, như thể...anh sắp mất đi thứ gì đó quan trọng nhất đời mình.

- Luka...

Dù có phần khiếp sợ trước anh ta, Alice vẫn cố hết sức để giữ bình tĩnh. Bàn tay trắng muốt giơ cao, đặt nhẹ lên má Luka, thật dịu dàng.

- Tôi ổn rồi...-Cô cất tiếng, giọng nói thanh và nhẹ như gió thoảng-Cám ơn anh...

Đôi đồng tử đang hoảng loạn trở nên dịu lại. Anh đứng dậy, loạng choạng. Từ chối mọi thiện ý giúp đỡ, Luka quay trở về phòng một cách nặng nề.

Vết thương trên tay không có gì là đáng nói. So với nó, vết thương lòng trong anh còn lớn hơn rất nhiều.

Một lần nữa, anh chứng kiến những người bản thân quý trọng lâm vào nguy hiểm. Gián tiếp...do anh.

________________________________________________________________________________

- Alô? Nhà Aleksandrov xin nghe! 

Người phụ nữ với mái tóc xanh dương sẫm búi cao đứng trả lời điện thoại, giọng bà thật trầm ấm, dịu dàng.

Chỉ vài giây sau khi nghe thông báo từ bên kia đầu dây điện thoại, bà sững người. Gương mặt xinh đẹp trở nên tối sầm, chiếc điện thoại trên tay rơi xuống đất. Âm thanh lộp cộp, chói tai.

Bà chạy nhanh xuống nhà, gọi một chiếc taxi.

- N-Như vậy nguy hiểm lắm thưa bà...Bây giờ...là giờ cao điểm...-Chú tài xế taxi cố gắng giải thích.

- Chú cứ đi nhanh hết mức có thể cho tôi!!!-Người phụ nữ gào lên trong tiếng nấc.

Chiếc xe lao vút đi. Màu đỏ của đèn xe mất hút vào bóng tối.

Tại một bệnh viện lớn trong thành phố, người đàn ông với đôi mắt đỏ đục ngầu đang nằm thở gấp trên chiếc băng ca trắng. Ông cố quay đầu lại nhìn đứa con trai mới lên 10 đang chạy theo, gương mặt ngây thơ đầm đìa nước mắt.

Chỉ vài phút trước đây thôi, ông còn cùng con đi dạo công viên, cùng chơi đá bóng. Ông là thủ môn, còn đứa con trai trong vai trò một tiền đạo nhí.

- Con sút đấy!-Cậu bé háo hức vung chân lên cao.

Chân cậu bé còn chưa kịp đụng vào trái bóng trước mặt....trời đất trong ông đã trở thành một màu đen kịt...

- Xin lỗi con...

Ông vươn tay xoa đầu cậu con trai bé bỏng của mình, nhưng bàn tay ông không thể nào chạm được tới cậu bé. Với ông bây giờ, một nửa cánh tay thôi cũng là khoảng không xa vời.

Hai cánh cửa xanh nặng chịch mở bung ra rồi nhanh chóng khép lại.

Cậu bé ngồi đợi ngoài phòng cấp cứu, thất thần. Trong cậu dâng lên niềm hối hận khôn xiết. Cậu tự trách: "Phải chi lúc đó mình đừng vòi bố đưa đi chơi...".

Lát sau, âm thanh ồn ào ngoài hành lang bỗng chốc thu hút sự chú ý của cậu.

- Nghe nói bên ngoài có người phụ nữ mới gặp tai nạn giao thông đấy!-Tiếng các bà y tá kháo nhau.

- Ừ! Hình như đi thăm chồng đang cấp cứu. Tội nghiệp...

Đôi đồng tử đỏ mở to, cậu bé đứng phắt dậy.

Một chiếc băng ca khác được đẩy tới, ngang qua mặt cậu. Trên băng ca là một người phụ nữ xinh đẹp, phúc hậu, hơi thở yếu ớt và khắp người toàn máu là máu.

________________________________________________________________________________

Tỉnh lại trong căn phòng tối đen như mực, Luka chống tay ngồi dậy.

Nhói. 

Phải rồi...tay anh đang bị thương. Ít ra thì trước lúc ngủ, anh cũng đã tự sơ cứu và băng bó cho mình.

Lặng lẽ nhìn vết máu lì lợm đã thấm ra ngoài lớp băng trắng, một hơi thở dài buồn bã trút vào đêm. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakugan