Chap 2: Buổi mua sắm phiền toái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi rắc rối về người thanh niên kì lạ xem ra đã tạm lắng xuống. Nguyên do chính bởi vì: sau khi gây ra cuộc náo loạn đêm hôm trước, anh ta lại hoàn toàn rơi vào trạng thái mê man bất tỉnh, thông tin khai thác được cũng chỉ vỏn vẹn ở: "Có lẽ anh ta lên rừng, không may bị kẹt trong trận bão tuyết."-Trích lời Mas.

Quay lại với nhóm Brawler, do quá háo hức về buổi tiệc sắp tới, họ quyết định đến trước dăm ba ngày. Theo ý họ, dù sao thì đây cũng là buổi tiệc gặp mặt, mỗi thành viên góp một chút công sức chuẩn bị xem ra sẽ có ý nghĩa hơn đặt làm sẵn.

Và không khí ấm cúng ở phòng khách đã minh chứng cho điều đó.

Ngay tại băng ghế sofa đối diện lò sưởi, đám con gái châu đầu vào cuốn catalog dày cộp của Julie. Đó là một quyển sách được trang trí khá bắt mắt, 1/3 trong đó chả có liên quan gì đến những thứ cần thiết cho buổi tiệc, cái chính là cô nương muốn trổ cái tài "thuyết minh thời trang" của mình ra mà thôi. Ấy vậy mà các cô gái vẫn gật gù ra chiều thán phục. 

Bọn con trai như Dan và Ace chả quan tâm mấy đến chuyện này, hai anh chàng quyết định ra góc bên phải-nơi có chiếc tivi to đùng, màn hình siêu mỏng, gần như là đời mới nhất-để xem đá banh, rồi...hú hét cùng trận bóng.

Vài giây sau...

Bốp.

- Giữ yên lặng giùm cái đi!-Mira vơ lấy quyển tạp chí trên bàn, đập một cú trời giáng lên đầu Ace khiến anh chàng đau không thốt nên lời.

Dan ngồi kế bên toát mồ hôi hột thay cho anh chàng mái tóc xanh ngọc lam. Tay chỉnh nhỏ volume tivi mà mắt cậu lại khẽ liếc về phía Runo. May cho Dan, cô bạn gái tóc xanh nhạt kia đã...đờ ra sau tràng quảng cáo không ngừng của Julie, nên không hơi đâu tính toán với cậu nữa.

Phía bên kia phòng khách lại là một nhóm con trai khác: Keith, Shun, Marucho và Ren. Dù cũng thích bóng đá, nhưng họ lại bị cuốn hút bởi những tấm bằng khen được lồng khung gỗ một cách khéo léo, treo thành dãy dài trên tường. Phần lớn trên đó là bằng công nhận các phát minh của tiến sĩ Michael, còn lại chính là bằng khen của Alice với thành tích học tập vô cùng đáng nể.

- Cả hai ông cháu đều tài giỏi như nhau nhỉ?-Ren thán phục, và nhanh chóng nhận được sự đồng tình từ 3 người còn lại. 

Nhắc tới Alice, hiện giờ ngay cả cô và Mas đều không có mặt trong phòng khách. Hai anh em bọn họ đang ở trên lầu, chuẩn bị phòng ngủ để Brawler có thể ở lại. Do trước đây nhà cô bé vốn là một đại gia đình nên giờ phòng ốc còn để trống rất nhiều, những tưởng sẽ không có dịp dùng tới.

Nhiệm vụ của Mas chỉ là đi theo vác hộ đống chăn mền cho cô em, nhưng đối với anh nó cũng đã là cực hình, chúng nặng hơn anh tưởng.

Quay sang Mas và nhìn thấy bộ dạng...không cách nào đau khổ hơn của ông anh, Alice nhỏ nhẹ:

- Anh để em bê phụ cho!

Mas mở miệng, định nói không sao thì cô em gái đã nhanh nhẹn kiễng chân lên, lấy bớt ¾ đống mền gối rồi đi một nước. Anh nhìn theo, cười nhẹ.

Có một đứa em gái dễ thương như vậy thì còn gì bằng nữa.

________________________________________________________________________________

Thoắt cái, cô gái tóc cam đã dọn xong gần hết các phòng, chỉ còn có căn phòng cuối dãy là chưa đụng đến. Đang chuẩn bị mở cửa bước vào, Julie-không biết từ đâu chui ra-bay tới ôm chầm lấy Alice, hồ hởi:

- Alice này! Tụi mình định ra ngoài mua ít đồ chuẩn bị cho buổi tiệc, nhưng đường xá Nga lại không rành. Bạn đi theo chỉ đường nha! Tiện thể ghé qua cửa hàng thời trang lựa đồ luôn. À đúng rồi! Nghe nói ở Nga có món Bnili, Tsipleonok Tabaka hay Cốt lết gà ngon lắm á! Mình muốn thử một lần cho biết...blah...blah.... 

Cứ như thế, cô nàng da ngăm tuôn một tràng, hết Đông rồi Tây, nhưng đại khái là muốn rủ Alice đi chung với mình. Chẳng mấy chốc, Alice thấy xây xẩm mặt mày, mắt hoa cả lên, không còn cách nào khác, cô đành ậm ừ nhận lời.

- Ơ...ư-ừ! N-nhưng mình còn phòng cuối chưa dọn xong. Hay...bạn...

- Thôi đi ngay đi. Để Mas ở đây dọn là được mà! Nhờ anh đó Mas yêu dấu!

Không đợi Alice nói gì thêm, Julie kéo cô xuống nhà dưới, để lại Mas với cục tức to chình ình trên đầu. Người gì mà vô duyên quá thể. Nếu như là Masquerade của lúc trước, nhất định anh sẽ không tha thứ cho hành động bất lịch sự vừa rồi. Cơ mà... 

Nhìn lại đống chăn mền trên tay, anh thở dài ngao ngán. "Thôi thì còn phòng cuối, vào dọn cho em gái nó mừng"-Mas tự an ủi mình như vậy. 

________________________________________________________________________________

Nói về các cô nàng của chúng ta, bắt xe bus đi một mạch đến Quảng trường Đỏ, được coi là trung tâm của cả nước Nga. Runo và Julie, tuy đã tới Nga vài lần, nhưng không lần nào hai cô nàng này được chính thức tham quan các danh lam thắng cảnh cả. Họ thích thú ngắm nhìn mọi thứ ở đây, từ Lăng Lenin nằm bề thế ngay chính giữa trung tâm quảng trường-với màu hung đỏ đặc trưng, cho đến cả nhà thờ chính tòa thánh Basil Blazhenny-các chóp của nhà thờ nổi bật với đủ các màu sắc, hoa văn sọc, ngang lộng lẫy, rồi đến cả điện Kremli-được biết đến như một tổ hợp pháo đài lịch sử nhìn ra Quảng trường Đỏ..và...abcxyz...Chuyến mua sắm này gần như đã biến thành chuyến tham quan du lịch của các cô nàng. 

- Ưm...không phải các bạn muốn đi mua đồ sao?-Alice nhắc khéo, cô không muốn làm cụt hứng những người bạn của mình, nhưng nghĩ đến các chàng trai ở nhà đang rên lên vì đói, cô đành phải lên tiếng.

- Ờ ha! Xin lỗi nha, Alice-chan!-Julie lè lưỡi tinh nghịch.

Cô gái tóc cam mỉm cười, dẫn cả bọn đến trung tâm mua sắm GUM nằm ở phía đông của quãng trường. Thoạt nhìn, nó trông giống một cung điện hơn là một trung tâm mua sắm, với kiến trúc nội thất trang nhã khiến cả đám không khỏi trầm trồ. Năm cô gái hẹn nhau, chừng nào xong sẽ tập trung tại đài phun nước gần đó rồi tản ra.

________________________________________________________________________________

- Lâu quá rồi mình không đi mua sắm cùng nhau nhỉ?

- Ừm! Cũng lâu quá còn gì.

Runo với Alice bắt cặp đi chung với nhau, đơn giản bởi vì họ không có máu shopping như các cô nàng kia. Hai cô bạn thân vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, không quên ghé qua các cửa hàng có bán vật phẩm trang trí để mua các thứ được liệt kê trong danh sách, đồng thời chọn một vài món mà họ cho là hợp với bữa tiệc. Sau đó, họ tạt qua siêu thị mua đồ nấu cho bữa ăn tối, và tất nhiên là nguyên liệu làm các món ăn mà Alice định sẵn sẽ đưa vào menu tiệc. Chuyến mua đồ của họ kết thúc nhanh gọn.

- Chắc bọn mình sẽ là người ra sớm nhất thôi~-Runo thở dài, cô quá hiểu cái tính la cà hết hàng này tới quán nọ của Julie. 

Đúng như những gì cô gái tóc xanh nhạt đoán. Alice và cô đứng chờ độ...nửa tiếng trước đài phun nước thì Julie mới lò đầu xuất hiện trong tình trạng...tay xách nách mang. Nhìn sơ vào những túi đồ thì chỉ thấy toàn thứ lỉnh kỉnh to nhỏ, phần lớn là quần áo, giày dép, túi xách,...v..v...

"Biết ngay mà!"-Runo nhìn cô gái tóc bạch kim bằng ánh mắt...không thể nào chán chường hơn.

- Ủa? Còn Fabia và Mira đâu? Họ không đi với bạn à, Julie?-Alice giật mình hỏi.

- Không!-Julie trả lời, mặt tỉnh rụi-Mình đi được một lúc, khi quay lại thì không thấy họ đâu nữa.

Đang lúc cuống lên vì sợ về nhà trễ, Runo nhận được cuộc gọi từ Mira. Té ra là do không theo kịp tốc độ của Julie, cộng với dòng người đông nghịt nên...họ đã đi lạc. Kết cục cả bọn lại phải mất thêm nửa tiếng để đi tìm. 

________________________________________________________________________________

Cả đám con gái quay về nhà Alice với bộ dạng mệt mỏi, duy chỉ có Julie là vẫn tươi rói như mặt trời. Trời trưa giờ đã gần như chuyển sang chiều. Những tưởng cánh con trai vừa thấy họ về sẽ gào lên vì đói, nhưng không, mặt ai nấy đều rất chi là...bình thường.

- Xin lỗi bọn mình về trễ. Các cậu đã ăn gì chưa?-Alice lên tiếng hỏi.

- Rồi!-Ace đáp, mắt vẫn đang dán chặt vào màn hình tivi.

Đang thắc mắc không biết đám con trai đã ăn gì trong khi cô vẫn chưa kịp nấu đồ ăn, Dan từ trong bếp tí tửng bê khay đồ ăn ra, trong đó là những bát súp vừa mới được hâm nóng, đưa cho các cô nàng.

Món súp được trang trí đơn giản với nhúm mùi tây cùng ít tiêu bên trên, thơm nhẹ mùi bơ sữa, hương vị và độ mịn thì khỏi phải chê.

- Ai làm vậy? Ngon quá!-Fabia hỏi, bởi cô đã kết món này ngay từ muỗng đầu tiên.

- Ngon đúng hông? Shun với Ren nấu đấy!-Dan cười-Chờ cả buổi không thấy mọi người về nên hai cậu ấy vào bếp tìm nguyên liệu rồi đi nấu bữa trưa.

Cả đám con gái được một phen kinh ngạc. Ai đời làm bạn với nhau đã lâu mà bây giờ mới phát hiện ra biệt tài của hai anh chàng này. Julie và Mira khen lấy khen để, còn Fabia và Runo lại đi trách móc, đại loại như: "Có tài mà giấu", "Hai cậu coi thường con gái bọn tôi chắc!"...vâng vâng và vâng vâng. Riêng Alice chỉ lặng nhìn cả hai rồi khẽ mỉm cười, nụ cười nhẹ nhưng dễ khiến người khác liên tưởng đến một đóa hoa bách hợp trắng thuần khiết.

Cô gái tóc cam ấy đâu biết, nụ cười ấy của cô đã làm một vệt hồng thoáng qua thật nhanh trên gương mặt chàng trai trẻ đối diện mình.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakugan