Chap 3: Con người trầm lặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhóm Brawlers đã tề tựu đầy đủ bên bàn ăn, tiếng nói cười và không khí đầm ấm của mọi người ở đây dư sức xóa đi cái lạnh bởi thời tiết khắc nghiệt bên ngoài. Các món ăn lần lượt được dọn lên, những đề tài sôi nổi được đem ra thảo luận rôm rả. Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng làm con người đang đứng sau cánh cửa gỗ nặng nề chìm trong suy tư.

Phải, anh chàng lạ mặt kia đã tỉnh từ lâu, khi bọn con gái đi mua sắm về, nhưng do quá bận rộn nên không ai để ý canh chừng anh. 

Anh ta đứng lặng bên cửa sổ, nét trầm tư hiện rõ trên đôi đồng tử màu hồng ngọc-giống như Mas, anh có một màu mắt thật lạnh lùng, hiếm thấy.

Trăng đêm nay cũng sáng như đêm đầu anh bừng tỉnh khỏi cơn mê, ánh sáng dịu dàng xuyên qua lớp cửa kính dày, đi từng đường nét thật hoàn mỹ trên gương mặt thanh tú, gương mặt đã làm gò má đám con gái nhóm Brawler thoáng ửng hồng vào cái ngày đầu tiên đến Nga. 

Dưới ánh trăng huyền ảo, vẻ đẹp của đóa cẩm tú lạnh lùng ngày càng trở nên nổi bật, một màu tím phớt xanh nhàn nhạt, đơn giản đến cô độc, đó cũng phần nào là nguyên nhân gián tiếp tách nó ra xa khỏi đồng loại mình. Loài hoa đại diện cho sự cô đơn, lạnh lẽo và chỉ bừng nở vào mùa đông-mùa mang tính chất đặc trưng giống như nó và có thể...cũng là người bạn duy nhất của nó. 

Thiết bị liên lạc trông như cái đồng hồ tím thẫm trên tay anh bất chợt rung, nhẹ, yếu ớt. Không chần chừ, anh lập tức bật lên, vẻ mặt từ trầm tư chuyển sang sốt sắng.

"Luka...Luka! Anh nghe tôi nói chứ....?"-Giọng người gọi đến cho cậu ngập ngừng, đứt quãng bởi âm thanh rè rè nhiễu sóng.

- Tôi nghe. Anh hiện giờ đang ở đâu vậy, Ryu?-Người thanh niên tóc xanh dương sẫm nhanh chóng trả lời.

"...Tôi không biết. Một thành phố trông giống như quê nhà tôi...nhưng..."

"Khác hoàn toàn đúng không..."-Anh chàng tên Luka lẩm bẩm trong vô thức, đôi mắt đỏ chùn xuống, ưu tư. Anh một mặt muốn nhận được sự đồng tình từ người bạn mình, mặt khác lại không muốn thừa nhận sự thực này.

Im lặng.

Thật lâu. 

- Tôi xác định được vị trí của anh rồi. Nhưng hãy cho tôi thời gian, tôi sẽ tìm cách đưa chúng ta quay trở về. Trong khi đó, anh đi tìm Mai giúp tôi, được chứ?-Luka lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, giọng nói lạnh lùng nhưng đầy chắc chắn, khác hoàn toàn với thái độ sốt sắng vài phút trước đây.

"Ừ!..."

Tiếng tít tít vang lên đều đặn từ đầu dây bên kia đánh vào anh chàng tóc xanh sẫm cái cảm giác đơn độc đến rợn người. Một mình trong căn phòng tối, bị vây bởi bốn bức tường lạnh toát, Luka bật cười, nụ cười cũng nhạt nhẽo hệt như không gian anh đang đứng. Tìm cách à? Sao lúc nãy anh lại chắc chắn đến vậy chứ?

Thở hắt ra một tiếng thật mạnh, người thanh niên tóc xanh dương sẫm dần lấy lại sự bình tĩnh vốn có trong con người mình. Khẽ vặn tay nắm cửa, anh nhẹ nhàng bước ra trước con mắt ngạc nhiên của mọi người.

- Anh tỉnh rồi à?-Alice bước tới cùng với nụ cười nhẹ thuần khiết trên môi.

Luka khựng lại, hướng đôi đồng tử đỏ của mình về phía cô gái tóc cam. Thoáng trông qua thì anh không có vẻ gì là thân thiện cho lắm....đến khi...bàn tay anh bất chợt đưa lên vuốt tóc Alice cùng ánh nhìn trìu mến lạ lùng.

Toàn bộ nhân sự có mặt trong phòng tròn mắt nhìn, không nói nên lời. Phải thừa nhận rằng, hai người họ khi đứng cùng nhau trông cứ như một cặp tình nhân trẻ vậy.

- Cô làm tôi nhớ đến Morgana-Luka lên tiếng, giọng trầm buồn 

- Morgana?

- Bakugan của tôi...

Nói rồi anh bỏ ra ngoài, cũng nhẹ nhàng như lúc bước ra từ trong căn phòng tối đen như mực kia. Tiếng đóng cửa vang lên chậm chạp, u uất. Mọi người đồng loạt chuyển từ trạng thái mắt chữ A sang mồm chữ O. Riêng nơi góc phòng còn có thêm hai bức tượng đá lạ mắt. 

- A, này! Mọi người muốn ăn thêm gì nữa không?-Đương sự tóc cam quay lại, nở nụ cười hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cả phòng sốc tập 2.

"Alice ơi là Alice! Làm ơn làm phước đừng cho tên đó tùy tiện muốn làm gì thì làm chứ!!!"-Lần này, tư tưởng lớn của cả bọn đã gặp nhau.

________________________________________________________________________________

23h đêm.

Đèn trong nhà đã tắt hết, chỉ còn duy nhất một cái ngoài hành lang đang làm việc hết công suất. Khung cảnh im lặng, tất cả dường như đã chìm vào bóng tối tĩnh lặng.

Két.

Một bóng người bước ra từ một trong những căn phòng trên lầu, lướt nhanh qua hành lang dài, ra đến phòng khách.

Kẹt.

Thêm một cái bóng nữa thập thò ngoài hành lang.

Kèn kẹt.

Thêm hai, ba cái bóng nữa...

Bốn, năm cái bóng lấp ló ngoài phòng khách. Nhìn qua, ngó lại.

Tách. 

Ace bất ngờ bật đèn pin, rọi lên cái bản mặt ngán ngẩm của cậu chàng, cất tiếng:

- Rồi! Cho hỏi danh tính vị nào hẹn cả đám ra đêm hôm khuya khoắt như vầy đây?

- UWAA!!...ư..ư...

Runo, vốn đã không ưa gì trò thập thò này, khi vừa trông thấy bản mặt Ace thì mặt mày tái mét. May cho cô bé, Keith đứng gần đó đã kịp bịt miệng cô nàng tóc xanh nhạt lại trước khi tiếng hét của cô làm mọi người tỉnh giấc.

- Vừa phải thôi, Ace!-Anh buông tay, quay lại nhắc khéo.

Cậu bạn tóc xanh ngọc lam gật gù, rọi đèn pin lên trần nhà. Ánh sáng từ chiếc đèn được phân tán ra, dù nhạt nhưng vẫn giúp mọi người nhận diện được những người khác có mặt trong phòng.

Ngay khi định thần lại, mọi con mắt lập tức dồn về cô nàng tóc bạch kim-nguyên nhân trực tiếp cho cơn mất ngủ của mọi người.

Julie từ tốn cất chiếc điện thoại di động của mình vào túi, cao giọng:

- Vậy là các thành phần phản động đã đầy đủ. Có thể thực hiện kế hoạch được rồi!

- Phản động là thế nào?-Fabia chau mày. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakugan