KinnPorsche Chương 02: Cái Đồng Hồ Chết Tiệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện "KinnPorsche Story Novel/ Ân Oán Gia Tc Mafia_Mc Anh dch" có yếu tố tình dục và ngôn từ bạo lực, các bạn vui lòng cân nhắc trước khi đọc.


#Porsche

"Đừng có nói là mày li vt tao trm xăng hôm qua nhé?" Vẫn là giọng nói trầm khàn của người ngồi phía sau. Tình trạng hiện tại của hắn ổn hơn nhiều so với tối hôm qua mặc dù vẫn còn mấy vết bầm tím trên mặt. Cũng không biết là vết thương cũ hay mới do cuộc ẩu đả mới vừa nãy nữa.
"Arrrrhhhh. Bn nó li ti!" Tôi không nói chuyện với hắn mà đang hạ giọng nhắc nhở chính mình khi liếc qua gương chiếu hậu thấy một gã áo đen phóng xe máy đuổi theo phía sau. Chết tiệt! Hôm nay tôi phải ra tay lần nữa sao... dù biết rõ chúng nó đã gài bẫy và cho người đuổi theo phía sau? Chiếc xe máy phía sau đang cố gắng bắt kịp tốc độ của tôi trên đường cao tốc nhưng vẫn chậm hơn tôi một nhịp. Tôi tiếp tục tăng tốc, tính toán tìm cách rời khỏi tuyến đường lớn và rẽ vào một con hẻm nhỏ hẹp chi chít 'ổ voi ổ gà'. Không cần phải nghi ngờ về kỹ năng 'lái lụa' của tôi đâu, hơn nữa con cưng của tôi vốn là một chiếc mô tô địa hình với tính năng mạnh mẽ có thể thoải mái 'bay nhảy' trên mọi địa hình.

"Chm chút đi." Cái giọng khàn khàn cất lên lại bị gió thổi bật ra phía sau. Một tay hắn bám chặt vào eo tôi, còn tay kia thì giữ chặt yên xe để làm điểm tựa.

"Gi chc vào." Tôi nói ngay trước khi rồ ga nhanh hơn nữa. Lúc này cả hai bàn tay to lớn của hắn đều đang siết chặt lấy eo tôi. Hắn ngả đầu vào lưng tôi để tránh bị gió tạt vào mặt.

...

"Ha, tao vn chưa chết này?" – Hắn cất giọng khàn khàn như đang tự nói với chính mình trước khi đảo mắt nhìn xung quanh.

Tôi tắt máy sau khi chắc chắn rằng không còn ai bám theo mình nữa vì con đường này khá ngoằn ngoèo và khó đi đối với mấy loại xe bình thường, nhờ thế mà mới cắt đuôi được bọn chúng. Khi chiếc xe máy của tôi dừng ngay trước cổng nhà, tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

"Đây là đâu?"

"Nhà tao." - Tôi thật sự không muốn mạo hiểm đưa tên rắc rối này về nhà mình. Nhưng vào cái giây phút ngàn cân treo sợi tóc lúc nãy, nơi đầu tiên mà tôi nghĩ được chính là con đường này, bởi cũng chỉ có khu vực này là tôi thông thạo nhất. Và khi tôi kịp nhận ra lần nữa thì tôi đã dừng xe ngay trước cổng nhà mình rồi.

"Vào nhà ra mt thôi." Hắn ta thở một hơi vô cùng nhẹ nhõm như kiểu mới vừa từ một tua du lịch địa ngục trở về.

"Khoan đã."

Tôi đuổi theo và đứng chắn ngay trước cửa nhà. Ung dung rút điếu thuốc trong túi quần và châm lửa. Tên ngốc đó không nói gì nhưng lại nhướng mày nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Năm mươi nghìn." – Tôi nói trong khi vẫn ngậm điếu thuốc trong miệng. { Mae Sam: Porsche con yêu, tham thì thâm đó nha con...}

"Huh?..." – Hắn cười khẩy một cái rồi lại giương mắt nhìn tôi đầy nghi hoặc.

"Hôm qua, đng h ca tao..."

"Hôm qua là hôm qua..." - Tôi nuốt nước bọt và nhanh chóng ngắt lời hắn.
Tôi có chút hoảng trong lòng vì sợ hắn sẽ đòi lại chiếc đồng hồ đó. Dẫu thế tôi vẫn tỏ ra bố láo một tí để câu giờ được chút nào hay chút đó. Dù cho tôi có muốn trả lắm thì chiếc đồng hồ đó cũng không còn trong tay tôi nữa. Số tiền đó tôi phải dùng để đóng học phí cho thằng Ché, sửa máy lạnh trong phòng ngủ, lại còn phải trả nợ nữa, hết sạch rồi còn đâu.

"Hôm qua mày đòi 50.000, hôm nay li thêm 50.000. Tng hết 100.000 Baht. Nhưng mày có biết cái đng h đó giá bao nhiêu không? Nếu mày không đ khôn thì bèo lm cũng bán được hơn 400 nghìn. Nói thng ra, tao tr trước cho mày luôn ri." – Hắn ta nói với một nụ cười nhếch mép, nghiêng đầu như thể đang mỉa mai tôi.

Đó là lần đầu tiên tôi đường đường chính chính nhìn kỹ khuôn mặt của hắn ta, ánh mắt sắc bén khiến cho người ta khiếp sợ như kiểu muốn nói với tôi rằng ông đây không phải người bình thường.

Không thể che giấu đi nguồn gốc lai Âu với màu mắt bên trái hơi ngả xanh và chất giọng líu lo của hắn ta, cả người hắn toát ra vẻ quý tộc vô cùng cao sang quý phái.

"Được thôi. Cứu cũng đã cứu rồi, nếu không mun thì quay li ch cũ đi."

"Huh... Tao cũng chng trông mong gì nhiều, nhưng nhìn v ngoài 'khá bnh' ca mày... hóa ra cũng chỉ là mt thng ăn cướp à? " – Nhìn vẻ mặt tự phụ cười cười nói nói của hắn ta khiến cho tôi nóng máu, tôi thật sự rất muốn cho hắn ta một đạp.

"Sao, câm như hến rồi à?"

"Ai làm n ngoài đó vy?" – Kèm theo giọng nói đó là thằng em tôi đang mặc đồ ngủ mở cửa bước ra ngoài. Mặt Ché hơi sượng khi thấy có người lạ đang ở cùng tôi, thằng bé ngượng ngùng chào hỏi.

"... Chào anh ."

Tên khốn đó nhìn em trai tôi và khẽ gật đầu.

"Vào nhà đi." Tôi nói với Ché.

"Anh đang làm cái quái gì ngoài này vy? Mun gi c xóm dy ri nghe chi hay gì? Vào trong mà nói chuyn." Ché sau một hồi rụt rè, giờ mới lên tiếng.

"Vậy thì làm phin em chút nhé."

Bóng dáng cao lớn trước mặt vừa nói vừa tiến về phía trước như kiểu thằng em tôi đang mời hắn vào nhà, nhưng rất nhanh lại bị tôi nắm cổ áo lôi ra ngoài.

"Tao mi là người đi vào trong. Còn mày, cút v xó xnh ca mày đi."

Tôi tức giận nói vào mặt tên khốn đẹp trai đó khiến hắn ta cau mày buông tay tôi ra rồi vuốt lại cổ áo của hắn.

"Sao mày dám làm vy vi tao?" - Hắn đột nhiên gằn giọng tỏ vẻ nguy hiểm nhưng tôi đếch quan tâm và xoay người bước vào nhà.

"Đứng lại. Chưa ai dám làm vy vi tao c." - Thằng khốn đó siết chặt lấy cổ tay tôi.
Tôi giật mạnh tay ra rồi đẩy hắn vào tường.

"Thì sao? Mày là thằng nào? Tao thậm chí có thể còn làm hơn thế nữa đó." – Tôi cũng không chịu nhân nhượng mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn.

"Mày mà còn không biến đi thì đng trách tao."

"Này! Này!" Thằng Ché tưởng nãy giờ đã vào nhà thì đột nhiên lại chạy ra nắm lấy bả vai tôi.

"Vào trong đi." Tôi một lần nữa đẩy thằng bé vào trong nhà và nhanh chân theo sau, tất nhiên là không quên đóng sầm cửa lại ngay trước mặt thằng Kinn.

Hừ! Không phải tôi sợ hắn. Thằng khốn chết bằm đó, hắn đang nghĩ hắn là ai chứ? Hắn giàu nứt đố đổ vách thì đã làm sao? Mẹ nó, tôi chỉ ngại hắn đòi lại cái đồng hồ chết tiệt kia thôi, sao phải căng?

...

Vào nhà, tôi nhanh chóng gọi điện thoại cho Jay Yok vì sợ cô ấy sẽ phải đến bệnh viện nhưng cũng may là không sao. Sau khi bọn tôi rời đi thì đám xã hội đen cũng tản ra đuổi theo và đúng lúc đó cảnh sát cũng vào cuộc. Chế Jay chửi tôi như hát tới mức tai tôi gần như sắp điếc đến nơi rồi. Những gì tôi đọng lại được là, ngày mai phải đến dọn dẹp hộp đêm, cứu vãn bất cứ thứ gì còn lại và cầu nguyện cho thiệt hại của quán ít nhất có thể.

...

"Bn mày đã chy đi đâu đy?" - Chế Jay vừa thấy mặt tôi vào ngày hôm sau liền hỏi thăm ngay.

Tôi cười trừ không nói gì để bả không hiểu lầm này nọ. Tôi chỉ là đã đưa một thằng nhóc về nhà mình, đại loại vậy thôi.

"Em xin li nha, Jay." - Tôi chân thành cúi đầu xin lỗi bà chủ Jay để tạ lỗi với bả về cái đống thiệt hại của hộp đêm. Jay thở dài nhìn tôi đầy bất lực.

Tôi biết là tôi có lỗi nhưng những thứ này không phải là do tôi làm. Tất cả, đều là lỗi của thằng Kinn, tôi chỉ là người bị hắn lôi vào đống rắc rối này thôi. Nếu biết sẽ thành ra kết cục thảm hại như vậy thì không đời nào tôi chịu nhúng mũi vào chuyện của hắn.

"Thôi được ri, mau thu dn đi, đ mi sp v ti ri đy." - Chế Jay nói và vỗ vai tôi.

"Bao-Bao nhiêu?" Tôi hỏi, cố tỏ ra nhẹ nhàng mặc dù tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để nghe bả nói tổng số tiền thiệt hại.

"Nhiêu cái gì?"

"Tng thit hi đó chế..."

"Ôi, gì vậy trời? Cưng nhm là cưng có tin bi thường cho cái đng này hông?" Jay vuốt mặt hỏi.

"Em còn mt ít..."

Tôi nói rồi, mặc dù tôi không phải kẻ đầu sỏ của cuộc chiến này nhưng tôi vẫn thấy mình nên chịu trách nhiệm.

"Haiz... may cho cưng đó. Cu Kinn đã đến đây thanh toán hết mi thit hi cho chế ri. Nếu không á, cưng có làm đến hết đi vn c n nn ngp m nha."

"Kinn?" - Một khuôn mặt điển trai với nụ cười kiêu ngạo thoáng qua trong tâm trí tôi.

"Phi, Cu Kinn nói bn nó vn là k thù ca cu y, còn cưng ch đó đ giúp cu y nên đã giúp cưng thanh toán hết. Cưng biết hông, lúc my ông cm va bước vào là cái đám khn nn đó chy tán lon hết." - Jay cười nói.

"Chế nghĩ Cu Kinn là người có máu mt đy. My con m nhiu chuyn quanh đây sáng nay t nhiên im phăng phc, như kiu chuyn ti qua chưa h xy ra vậy. Chế thy cn cn nên xem li CCTV (1), ôi má ơi, chế ni da gà khp người luôn đó."

"Sao vy chế?" Tôi thắc mắc hỏi.

"Má nó! Anh y đp phát điên mày ơi! Người gì mà đp thy s luôn! Ln này cưng đng phi th d à nhen. Ch 'CHNG' to t b được dán trên trán ca nh luôn kìa trời."

Tôi thực sự nghẹn ngào trước những lời nói không chút xấu hổ của Jay.

...

Tôi gạt hết mấy thứ linh tinh trong đầu và chuyên tâm giúp mọi người làm sạch các vết máu bắn ra khắp nơi.

Đêm qua, cũng may là không ai bị thương nặng. Một số người bị bầm tím, một người bị cứa nhẹ trên tay, một số thì bị đấm xanh mắt nhưng nhìn chung cũng chỉ là những vết thương ngoài da. Về phần tôi, tôi thậm chí không có một vết xước dù chỉ bằng sợi tóc. Mọi người cứ trêu chọc tôi rằng họ đã là lá chắn che chở cho tôi. Lúc này tôi thật sự cảm thấy rất biết ơn bọn họ, cho nên tôi đã mời bọn họ đi ăn tối thay cho lời xin lỗi.

...

Tôi bước vào khu vực hút thuốc bên ngoài lối thoát hiểm hỏa hoạn của quán. Bây giờ là chín giờ tối và mọi thứ gần như đều đã đâu vào đấy.

Hôm nay hộp đêm đóng cửa nhưng tất cả nhân viên đều có mặt để cùng nhau dọn dẹp và sắp xếp mọi thứ. Giờ này mọi người đều đã về hết, chỉ có tôi ở lại để khóa cửa quán.

Tôi ngả người vào một cái xô nhựa lật úp bên cạnh cửa, rít một hơi rồi thư thả nhả khói dày đặc vào không khí.

Đột nhiên tôi nghe thấy có tiếng ai đó đang đến gần, chính xác là tôi thấy bóng dáng ai đó đang bước lại gần mình.

"Chào đng y." - Người mới đến dừng lại cách tôi vài bước chân, toàn thân mặc bộ đồ đen.

"Ln này mày li mun gì na?" - Tôi bực bội hỏi, ném điếu thuốc xuống đất rồi đạp nát, tay tôi chống eo nhìn thẳng vào hắn.

Kinn từ từ đi về phía tôi, ánh mắt hắn quét xung quanh như thể thận trọng đề phòng xem có người nào khác đang ở đây hay không. Bộ đồ của hắn hôm nay trông có vẻ chiến đấy.

"Mày li làm sao? Mun chết hay gì?" - Tôi khẩn trương nói với hắn, chỉ sợ ai đó lại mò đến và phá nát hộp đêm một lần nữa. Jay chắn chắn sẽ giết tôi mất.

Tên khốn dừng lại trước mặt tôi mà không nói gì.

"Tao đến đ thương lượng vi mày mt chuyn." - Mặc dù lời nói của hắn nhẹ nhàng lắm nhưng tim tôi cứ đập thình thịch vì tôi sợ sẽ có chuyện không hay xảy ra.

"Chuyn gì?" – Tôi cố tỏ ra lạnh lùng để che đi cảm xúc sâu thẳm trong lòng mình.

"Đi vi tao." – " Đi đâu?"

"Chúng ta sẽ nói hơi lâu đy." - Tên khốn vừa nói vừa nhìn thẳng vào tôi, tay đút túi quần.

"Tao không đi." - Tôi nói rồi quay ngoắt đi vào quán, tim vẫn nhảy loạn xạ.

Thế nhưng hắn bất ngờ nắm lấy cánh tay của tôi và siết chặt.

"Nhưng mà tao có vài điu cn nói."

"Còn tao thì không! B tao ra!"

Tôi vung tay hất mạnh cánh tay đang nắm chặt lấy tay mình rồi đẩy hắn ra xa, tiện tay vớ lấy cái bàn bị vỡ gần đó ném thẳng về phía hắn. Nhưng khốn nạn thật, lính của hắn nhảy vào hất cái bàn sang một bên và lao vào tấn công tôi. Tôi không khách khí tung vài cú đấm vào đám thuộc hạ đang đi tới.

Cho đến khi Kinn không thể chịu đựng được cái cảnh người của mình lần lượt từng tên bị tôi hạ đo ván thì mới chạy đến giữa đám thuộc hạ đang chuẩn bị ăn đạp của tôi. Khi nắm đấm của tôi đang chuẩn bị đáp vào mặt Kinn lại bị nắm chặt lơ lửng giữa không trung. Trong phút lơ là, tôi bị gã nào đó nắm chặt lấy chân không tài nào nhúc nhích nổi, tay này vừa đưa lên cũng bị Kinn chụp lấy, hắn vặn cổ tay tôi rồi đẩy tôi vào tường. Ảo thật đấy, mới hôm qua nhìn hắn không khác gì thằng bệnh mới xuất viện, vậy mà bây giờ thần thái và sức mạnh lại hoàn toàn thay đổi. So với những gì mà tôi nghĩ thì hắn ta có vẻ mạnh hơn nhiều.

"B tao ra." - Tôi giận dữ nói.

Hắn giữ chặt hai tay tôi ở trên đỉnh đầu, siết chặt mấy ngón tay vào tóc tôi rồi dí sát mặt lại gần như kiểu sắp hôn tôi đến nơi rồi vậy. Con mẹ nó cái thằng điên này. 

{Mae Sam: giãy đành đạch vì thói tình thú của các con tui😙😙}

"No, babe... tao đây đ tha hip vi mày."

Cái quần què gì vậy?

Đôi môi hình dẻ quạt của hắn thì thầm nhẹ nhàng gần đến mức tôi có thể cảm nhận hơi thở của hắn đang phả vào mặt tôi.

"Tao không mun nói." - Tôi cố gắng quay mặt đi vì cảm thấy nổi hết cả da gà.

"Ha, tưởng mày mnh hơn thế này ch... mày đang c tình làm khó tao đy à?"

"" – Dứt lời, tôi liền nhào vào hắn, dùng hết sức bình sinh nhắm thẳng vào cái cổ trắng ngần của hắn mà cắn. Tên khốn đó bị sốc và đau đớn gào lên một tiếng, nhân cơ hội đó tôi đẩy mạnh hắn ta ra xa và nhanh chóng thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn.

Tôi chạy thẳng vào hộp đêm, đóng sầm cửa lại và khóa chặt luôn, sau đó nhanh chóng vào kho để lấy đồ của mình.

Chết tiệt! Hắn mò đến đây để lấy lại cái đồng hồ sao?

Thoát chết một phen, tôi lật đật vặn chìa khóa phóng xe về nhà với tốc độ bàn thờ. Đầu óc tôi bây giờ chỉ toàn suy nghĩ về cái đồng hồ đó. Nếu thằng Kinn tìm đến và còn bảo là muốn nói chuyện, thì con mẹ nó chỉ có chuyện cái đồng hồ chứ chuyện đéo gì nữa?

Hời, thằng nào mà lại không muốn cái đồng hồ đó chứ? Những hơn sáu trăm nghìn cơ mà! À không, là bảy trăm nghìn mới đúng.

...

Sáu giờ sáng, tôi dậy sớm đi chợ mua ít đồ cho bữa sáng. Tôi không đánh thức Ché vì tối qua tôi không tài nào ngủ nổi, tất cả đều tại thằng khốn Kinn.

"Ô h, ba nay giàu quá ha!" - Ché vừa nói vừa nhìn thức ăn nóng hổi trên bàn.

"Tao mua thêm cho c ba trưa đy. Ăn nhanh lên, ko mun hc bây gi."

Bữa sáng hôm nay có vẻ thịnh soạn hơn mọi lần, có bánh mì, mứt, sữa với cả nước cam trong khi ngày thường chỉ có cơm và trứng luộc, hoặc có hôm là thịt heo luộc với cơm thôi.

"Cho em ít tin tiêu vt nha." - Che hỏi Với đôi mắt cún con.

Tôi với lấy ví và đưa cho thằng bé 1000 Baht.

"Gì dậy trời..." Ché mở to mắt kinh ngạc và ngơ ngác nhìn tôi.

"Nhiêu đây đ xài cho c tháng. Đừng có hoang phí nghe chưa." – Tôi nói với Ché. Bởi tôi nghĩ tốt nhất mình nên rải tiền ra trước khi thằng Kinn và đám lâu la của hắn mò đến đây.

"Sao nay anh giàu thế? Anh kiếm đâu ra vy?"

"Tin tiết kim ca anh mày."

Dù nói vậy nhưng thằng em tôi vẫn không thể tin được điều đó, nó trố mắt nhìn tôi như một người ngoài hành tinh vậy.

"Nhanh chuẩn bị đi học đi. Giữ cho cẩn thận đấy." Nhìn thằng bé trong bộ đồng phục học sinh Cấp ba màu xanh lam, tôi thở phào nhẹ nhõm đôi chút, ít nhất với số tiền hiện tại tôi đang có cũng đủ để trang trải cho nó cả học kỳ.

Chắc hẳn mọi người đều thắc mắc tại sao tôi lại cho em trai mình học một trường đắt đỏ như vậy mặc dù chúng tôi đều khốn khổ như nhau. Đó là vì tôi không muốn thằng bé phải cảm thấy thiếu thốn.

Ché đã học ở trường đó từ mẫu giáo, cũng là trường cũ của tôi. Tôi không muốn chuyển nó đi đâu hết cho đến khi nó tốt nghiệp, tôi không muốn nó cảm thấy thua kém người anh này. Cũng có mấy lần thằng bé nói với tôi rằng nó muốn chuyển đến một trường rẻ hơn, nhưng tôi không muốn. Tôi chỉ muốn nó cảm thấy đầy đủ và an toàn như trước đây khi mà ba mẹ chúng tôi vẫn còn sống.

Mặc kệ là khó khăn gian khổ đến đâu, tôi nhất định phải chăm sóc tốt cho em trai mình, cho thằng bé một cuộc sống vô lo vô nghĩ.
Tôi khóa cửa và chuẩn bị nhảy lên chiếc mô tô để đến trường thì một ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu tôi. Mẹ kiếp, thằng Kinn biết chỗ ở của tôi. Ngộ nhỡ hắn tìm đến đây thì làm sao?

"Dì Aoi!" - Tôi hét lên gọi với vào nhà cô hàng xóm tốt bụng.

"Nếu có ai đến hi thì dì nói là nhà con đã chuyn đi ri nhé."

"Ai sẽ đến tìm con vy?" – Dì Aoi nhìn tôi thắc mắc nói vọng ra.

"Dì ch cn nói vi h là con đã chuyn đi nước ngoài ri. Vy nha dì!"

Dì Aoi gật đầu thay cho câu trả lời.

Sau đó, tôi nhanh chóng quay lại thu dọn mọi thứ bên ngoài ngôi nhà, kể cả giày dép, ô dù, vài cái nón bảo hiểm hay cả mấy cái lốp xe dự phòng, tôi đều mang hết vào trong nhà. "May mắn" là tôi không có nhiều tiền để sắm sửa nhà cửa, cho nên chỉ loáng một cái sau khi tôi gom hết tất cả đồ đạc ngoài cửa đưa vào nhà trong thì bây giờ nhìn nhà tôi chả khác gì ngôi nhà không có người ở.

----

"Chết tit, Porsche! Mày cn thn coi." – Hết giờ học, chúng tôi đi ăn ở căn tin. Hai thằng bạn nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu trước khi tôi đáp lại.

"Sao-làm sao???"

"Mày c liếc ngang liếc dc như s bn khn đó quay li kiếm mày vy?" - Thằng Jom nói.

"Ôi, trông mày lơ tơ mơ lm nha. Đừng có lo, ln này tao không đú theo giúp mày na đâu.

"Ngày hôm qua quán, hai đa tao xém tí na là chết m ri." - Tem nhìn tôi sắc lẻm. Lúc đó hai đứa nó ba chân bốn cẳng chạy thoát ra ngoài kịp thời và không bị thương tích gì.

"Ai mà không chy? Đù má, chúng nó đông như quân Nguyên. Thng ch* kia thm chí còn túm ly tay tao, tao s ti mc ná th luôn á." - Jom lớn tiếng chửi thề.

"Ê, Jom! Có ai đang tìm mày kìa." – P'Aom, đột nhiên anh họ của nó chạy đến nói.

"Gì dzy? Ai vy anh?"

"Tao không biết, đang đi mày cng trước đó."

"Người đó trông như nào vy anh?"

"Ù thì  đp trai. My đa bn tao nói là nó khá ni trường, nó mc áo ca khoa Qun Tr đó. Mà tt nht là mày đng có đ nó đi lâu."

Tôi chợt nhớ ra tôi từng nói với thằng khốn Kinn, rằng tên tôi là Jom.

Đậu mé, hắn đến tận đây tìm tôi sao?

"Mày... mày đi ra đó h? C ra trước đi, tao đến sau ha... hehe." - Tôi giả bộ bình thản nhưng thật lòng tôi đang lo lắng đến vỡ tim rồi đây. Tôi không sợ bị đánh, chỉ sợ là hắn ta qua đây để đòi lại cái đồng hồ chết tiệt đó thôi.

"Mày li b làm sao đy Porsche?" - Tem hỏi tôi khi thấy trên trán tôi lấm tấm mồ hôi.

"À, không có gì. Hai đa mày đi nhanh lên. Đi đi." - Tôi nói to hơn để họ nhanh chóng rời đi và tôi thì ngồi lại đó thầm cầu nguyện cho hai đứa nó được an toàn. Kinn, chắc hắn sẽ không làm hại bạn của tôi đâu, đúng không?

----

"Chết tit! Hình như P'Aom chơi khăm tao hay sao y."- Jom kêu lên khi trở lại bàn.

"Sao ri?" – Tôi tò mò hỏi lại.

"Bn tao ra cng đng mt lúc nhưng có thy ai đâu."

"Đến tiếp cn tao đây mà. Tao chc chn là P'Aom đã chơi khăm bn mình. Tao sẽ giết ng!" – Tem giận dữ nói.

Hai người bọn họ châm một điếu thuốc rồi lái xe đến trung tâm thương mại gần đó, còn tôi thì phóng vội về nhà trong sự lo lắng.

"Dì ơi, có ai đến nhà tìm con không dì?" - Vừa đến nơi, tôi gọi dì Aoi hỏi ngay.

", có. Mà bn h là ai đy mà trông như dân xã hi đen vPorsche? Anh ta còn hi ch nhà tên Jom có đây không mà dì nói là không biết ai như vậy hết. Dì cũng nói là nhà ca con b b hoang khá lâu ri. Bn h mi va đi đy."

"Bn h đến lúc nào vy dì?"

"Gia trưa."

Ah..lạy hồn, may là chúng nó đến khi tôi không có nhà.

"Dì ơi, cho con đ ké xe máy bên nhà dì được không?"

"Được chứ. Mang qua đây... Porsche, con cn thn đy nhé."

"Vâng. Cm ơn dì rt nhiu."

Tôi cảm thấy bồn chồn không yên khi nghĩ về nó.

Tôi sợ là thằng Kinn sẽ đưa tôi 50.000 Baht để đòi lại chiếc đồng hồ chết tiệt của hắn.
Chậc chậc, tiếc thật chứ, 700.000 so với 50.000? Ai trong hoàn cảnh của tôi mà chả làm như vậy chứ. Tôi cũng đâu có ngu.

*** HT CHƯƠNG***

Sam Mc Anh dch. Mt chương dài hơi quá, Sam phi đi hít ke chút đây, quá đ ri, quá mt ri!

(1) CCTV: Camera giám sát Camera quan sát hay camera giám sát, camera an ninh (Closed-circuit television - CCTV) thuật ngữ này thường được áp dụng cho những máy ảnh được sử dụng để giám sát trong các khu vực yêu cầu bảo mật bổ sung hoặc giám sát liên tục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro