bạn gái cũ ngốc manh ngon miệng của vai ác 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51: Tin hay không tùy anh!

Chưa kịp trả lời thì đèn xanh phía trước đã bật sáng, đằng sau có tiếng xe bấm còi inh ỏi, Cố Uyên hơi ngẩn ra rồi chợt rời khỏi trước người Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược thở dài một hơi, bình tĩnh lại nhịp tim vừa mới vô thức tăng lên. Xe lại nổ máy, cô quay đầu nhìn Cố Uyên, cắn môi một cái, không phục nói: "Mặc kệ anh nghĩ như thế nào, sự thật là tôi đã xin chuyển công tác với tổng giám đốc Thẩm cách đây nửa tháng nhưng gần đây tổng giám đốc Thẩm mới đồng ý. Căn bản là tôi không biết công ty đã bị anh mua lại."
Cố Uyên nghe vậy, khóe miệng hơi cong lên một chút.
Thấy Cố Uyên rõ ràng là không tin, Đỗ Nhược trợn to hai mắt, thẳng thắn nói: "Không tin, anh cứ đi hỏi tổng giám đốc Thẩm thử đi."
"Cô cảm thấy tôi sẽ đặc biệt đi hỏi Thẩm Phú Tư về công việc của cô, tôi rất rảnh sao? Cố Uyên cười chế nhạo.
Nhìn thấy bộ dạng cao cao tại thượng của Cố Uyên, Đỗ Nhược vô cùng tức giận, cô không nhịn nổi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu:" Tin hay không tùy anh! "Sau một hồi suy nghĩ lại, dù sao mình cũng đã nói với Cố Uyên rồi, hay là cứ hỏi rõ ràng dứt khoát một lần xem:" Vì sao anh lại không cho tôi làm thiết kế mỹ thuật? Nếu hôm nay đổi lại là một người khác thì anh có quyết định như vậy không? "
Cố Uyên nhíu mày:" Cô vẫn cảm thấy là tôi đang trả thù cô hay sao? "Sau đó, anh nói nhỏ:" Hơn nữa, không có nếu, bởi vì tôi hiểu cô nên mới không cho cô vào bộ phận mỹ thuật. Lần này, công ty dự định tuyển nhân viên có kinh nghiệm làm việc từ ba năm trở lên. Cô hoàn toàn không có trình độ chuyên môn hay kinh nghiệm có liên quan, có thể nói là một tờ giấy trắng, chỉ với những kỹ năng vẽ truyện tranh nghiệp dư mà tùy tiện gia nhập vào đội làm việc chuyên nghiệp thì sẽ làm giảm hiệu suất của toàn nhóm. "
" Cũng bởi vì sợ tôi kìm chân nên mới đẩy tôi đến quầy lễ tân sao? "Đỗ Nhược vẫn không phục. Cố Uyên hiểu rõ nguyên chủ nhưng không hiểu rõ cô, cô sẽ không trở thành chướng ngại vật cho toàn đội.
Cố Uyên khẽ cười một tiếng:" Cô nghĩ rằng làm lễ tân sẽ làm giảm trình độ của cô hay sao? Sau này, công ty này sẽ phát triển kinh doanh ở nước ngoài, làm lễ tân mỗi ngày đều tiếp xúc với khách nước ngoài nên không phải ai cũng có thể làm được công việc đó. Hơn nữa, tiền lương cũng sẽ không thấp. Nguyên nhân chính là do cô tốt nghiệp chuyên ngành tiếng Anh nên tôi mới cho cô ngồi vị trí kia. Huống chi cũng không phải cô sẽ làm lễ tân mãi, khi đã thành thạo, cô sẽ còn rất nhiều cơ hội thăng tiến.
Đỗ Nhược cảm thấy không có cách nào để thuyết phục Cố Uyên. Cô cũng không thể đưa ra bằng chứng trực tiếp để chứng minh rằng mình xuất thân từ tầng lớp chính quy, bởi vì hiện giờ cô là nguyên chủ. Trong mắt người khác, nguyên chủ muốn tiến vào bộ phận mỹ thuật rõ ràng là suy nghĩ hão huyền. Cô hậm hực nghĩ: "Hiện giờ, mình đang trong giai đoạn túng thiếu, chỉ cần mình trả hết tiền nợ, kiếm được chỗ làm việc với tiền lương cố định, ai thèm từ từ thăng tiến chứ!"
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đỗ Nhược căng thẳng, còn dám nổi giận với anh. Cố Uyên cảm thấy vừa rồi thực sự không cần giải thích nhiều như vậy với cô. Giải thích nhiều cũng chỉ là đàn gảy tai trâu. "
" Đến chỗ rồi. Tôi muốn xuống. "Mấy lời này Đỗ Nhược nói ra một cách dứt khoát, không ngập ngừng.
Cố Uyên biết Đỗ Nhược đang giận. Anh nhìn mưa ngoài cửa sổ một chút, cũng không chấp nhận với cô, trực tiếp lái xe thẳng đến khu dân cư ao sen.
Đỗ Nhược thấy Cố Uyên phớt lờ cô, ngược lại quay đầu xe sang con đường mà cô thường đi, đến lúc này cô mới nhận ra là từ khi lên xe tới giờ, cô vẫn chưa nói với Cố Uyên rằng mình muốn đi chỗ nào. Đỗ Nhược quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi:" Sao anh biết tôi muốn đi đường này? "
Cố Uyên không trả lời, vẻ mặt có chút không được tự nhiên. Chắc chắn anh sẽ không nói rằng anh suy đoán từ bạn của cô.
Cố Uyên chỉ biết Đỗ Nhược sống ở khu chung cư ao sen nhưng không biết cụ thể cô ở chỗ nào. Biết Đỗ Nhược sẽ không nói cho mình nên anh đậu xe ở cổng tiểu khu, rồi lấy ra một chiếc ô từ trong hộp đựng đồ, đưa cho Đỗ Nhược. Thấy cô có chút do dự, anh trực tiếp nhét vào tay cô, trầm giọng nói:" Cầm lấy! "
Đỗ Nhược nói nhỏ:" Cảm ơn ", rồi đẩy cửa xe bước ra.
" Đừng nghĩ nhiều, cứ làm lễ tân cho tốt. "Cố Uyên ở sau lưng Đỗ Nhược dặn dò.
" Được, tạm biệt. "Lúc này, Đỗ Nhược không nghe thấy hai chữ" lễ tân "cũng không cần ô, cô xoay người ném lại cho Cố Uyên rồi đóng cửa xe, chạy đi trong mưa, không thèm quay đầu nhìn lại.
Cố Uyên nhìn bóng lưng của Đỗ Nhược, âm thầm lắc đầu. Cũng không biết từ lúc nào, cô trở nên bướng bỉnh như vậy, chẳng phải là tự mình chuốc khổ hay sao?
Về đến nhà, cô lấy quần áo rồi trực tiếp vào phòng tắm để tắm nước nóng. Sau khi đẩy lùi được cơn lạnh, Đỗ Nhược vừa lau tóc vừa đi đến phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha.
Đang giữa trưa, căn phòng rộng lớn rất im ắng. Cô nghĩ không có ai ở nhà nên hét lên để trút cơn phiền muộn.
Không ngờ vừa hét xong, cửa phòng trong cùng mở ra, một người đàn ông tóc tai như tổ chim bước ra. Anh ta ngơ ngác nhìn Đỗ Nhược một chút, không nói một lời, rồi trực tiếp đi vào phòng vệ sinh.
Chương 29_1: Tin hay không tùy anh!
Chưa kịp trả lời thì đèn xanh phía trước đã bật sáng, đằng sau có tiếng xe bấm còi inh ỏi, Cố Uyên hơi ngẩn ra rồi chợt rời khỏi trước người Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược thở dài một hơi, bình tĩnh lại nhịp tim vừa mới vô thức tăng lên. Xe lại nổ máy, cô quay đầu nhìn Cố Uyên, cắn môi một cái, không phục nói:" Mặc kệ anh nghĩ như thế nào, sự thật là tôi đã xin chuyển công tác với tổng giám đốc Thẩm cách đây nửa tháng nhưng gần đây tổng giám đốc Thẩm mới đồng ý. Căn bản là tôi không biết công ty đã bị anh mua lại. "
Cố Uyên nghe vậy, khóe miệng hơi cong lên một chút.
Thấy Cố Uyên rõ ràng là không tin, Đỗ Nhược trợn to hai mắt, thẳng thắn nói:" Không tin, anh cứ đi hỏi tổng giám đốc Thẩm thử đi. "
" Cô cảm thấy tôi sẽ đặc biệt đi hỏi Thẩm Phú Tư về công việc của cô, tôi rất rảnh sao? Cố Uyên cười chế nhạo.
Nhìn thấy bộ dạng cao cao tại thượng của Cố Uyên, Đỗ Nhược vô cùng tức giận, cô không nhịn nổi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Tin hay không tùy anh!" Sau một hồi suy nghĩ lại, dù sao mình cũng đã nói với Cố Uyên rồi, hay là cứ hỏi rõ ràng dứt khoát một lần xem: "Vì sao anh lại không cho tôi làm thiết kế mỹ thuật? Nếu hôm nay đổi lại là một người khác thì anh có quyết định như vậy không?"
Cố Uyên nhíu mày: "Cô vẫn cảm thấy là tôi đang trả thù cô hay sao?" Sau đó, anh nói nhỏ: "Hơn nữa, không có nếu, bởi vì tôi hiểu cô nên mới không cho cô vào bộ phận mỹ thuật. Lần này, công ty dự định tuyển nhân viên có kinh nghiệm làm việc từ ba năm trở lên. Cô hoàn toàn không có trình độ chuyên môn hay kinh nghiệm có liên quan, có thể nói là một tờ giấy trắng, chỉ với những kỹ năng vẽ truyện tranh nghiệp dư mà tùy tiện gia nhập vào đội làm việc chuyên nghiệp thì sẽ làm giảm hiệu suất của toàn nhóm."
"Cũng bởi vì sợ tôi kìm chân nên mới đẩy tôi đến quầy lễ tân sao?" Đỗ Nhược vẫn không phục. Cố Uyên hiểu rõ nguyên chủ nhưng không hiểu rõ cô, cô sẽ không trở thành chướng ngại vật cho toàn đội.
Cố Uyên khẽ cười một tiếng: "Cô nghĩ rằng làm lễ tân sẽ làm giảm trình độ của cô hay sao? Sau này, công ty này sẽ phát triển kinh doanh ở nước ngoài, làm lễ tân mỗi ngày đều tiếp xúc với khách nước ngoài nên không phải ai cũng có thể làm được công việc đó. Hơn nữa, tiền lương cũng sẽ không thấp. Nguyên nhân chính là do cô tốt nghiệp chuyên ngành tiếng Anh nên tôi mới cho cô ngồi vị trí kia. Huống chi cũng không phải cô sẽ làm lễ tân mãi, khi đã thành thạo, cô sẽ còn rất nhiều cơ hội thăng tiến.
Đỗ Nhược cảm thấy không có cách nào để thuyết phục Cố Uyên. Cô cũng không thể đưa ra bằng chứng trực tiếp để chứng minh rằng mình xuất thân từ tầng lớp chính quy, bởi vì hiện giờ cô là nguyên chủ. Trong mắt người khác, nguyên chủ muốn tiến vào bộ phận mỹ thuật rõ ràng là suy nghĩ hão huyền. Cô hậm hực nghĩ:" Hiện giờ, mình đang trong giai đoạn túng thiếu, chỉ cần mình trả hết tiền nợ, kiếm được chỗ làm việc với tiền lương cố định, ai thèm từ từ thăng tiến chứ! "
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đỗ Nhược căng thẳng, còn dám nổi giận với anh. Cố Uyên cảm thấy vừa rồi thực sự không cần giải thích nhiều như vậy với cô. Giải thích nhiều cũng chỉ là đàn gảy tai trâu."
"Đến chỗ rồi. Tôi muốn xuống." Mấy lời này Đỗ Nhược nói ra một cách dứt khoát, không ngập ngừng.
Cố Uyên biết Đỗ Nhược đang giận. Anh nhìn mưa ngoài cửa sổ một chút, cũng không chấp nhận với cô, trực tiếp lái xe thẳng đến khu dân cư ao sen.
Đỗ Nhược thấy Cố Uyên phớt lờ cô, ngược lại quay đầu xe sang con đường mà cô thường đi, đến lúc này cô mới nhận ra là từ khi lên xe tới giờ, cô vẫn chưa nói với Cố Uyên rằng mình muốn đi chỗ nào. Đỗ Nhược quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi: "Sao anh biết tôi muốn đi đường này?"
Cố Uyên không trả lời, vẻ mặt có chút không được tự nhiên. Chắc chắn anh sẽ không nói rằng anh suy đoán từ bạn của cô.
Cố Uyên chỉ biết Đỗ Nhược sống ở khu chung cư ao sen nhưng không biết cụ thể cô ở chỗ nào. Biết Đỗ Nhược sẽ không nói cho mình nên anh đậu xe ở cổng tiểu khu, rồi lấy ra một chiếc ô từ trong hộp đựng đồ, đưa cho Đỗ Nhược. Thấy cô có chút do dự, anh trực tiếp nhét vào tay cô, trầm giọng nói: "Cầm lấy!"
Đỗ Nhược nói nhỏ: "Cảm ơn", rồi đẩy cửa xe bước ra.
"Đừng nghĩ nhiều, cứ làm lễ tân cho tốt." Cố Uyên ở sau lưng Đỗ Nhược dặn dò.
"Được, tạm biệt." Lúc này, Đỗ Nhược không nghe thấy hai chữ "lễ tân" cũng không cần ô, cô xoay người ném lại cho Cố Uyên rồi đóng cửa xe, chạy đi trong mưa, không thèm quay đầu nhìn lại.
Cố Uyên nhìn bóng lưng của Đỗ Nhược, âm thầm lắc đầu. Cũng không biết từ lúc nào, cô trở nên bướng bỉnh như vậy, chẳng phải là tự mình chuốc khổ hay sao?
Về đến nhà, cô lấy quần áo rồi trực tiếp vào phòng tắm để tắm nước nóng. Sau khi đẩy lùi được cơn lạnh, Đỗ Nhược vừa lau tóc vừa đi đến phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Đang giữa trưa, căn phòng rộng lớn rất im ắng. Cô nghĩ không có ai ở nhà nên hét lên để trút cơn phiền muộn.
Không ngờ vừa hét xong, cửa phòng trong cùng mở ra, một người đàn ông tóc tai như tổ chim bước ra. Anh ta ngơ ngác nhìn Đỗ Nhược một chút, không nói một lời, rồi trực tiếp đi vào phòng vệ sinh.

Chương 52: Tin hay không tùy anh!

Đỗ Nhược vỗ vỗ ngực, dọa chết cô rồi. Tưởng rằng Hàn Mục đã sớm đi làm, không ngờ tới giờ này anh ta vẫn còn đang ở nhà.
Lúc trước, vào ở một tuần, cô cũng chưa từng gặp qua cái vị ngày ẩn thân đêm hành tẩu kia. Cho đến một buổi sáng chủ nhật nọ, trong lúc cô đang rảnh rỗi ngồi trong phòng khách xem tivi, lần đầu tiên cô nhìn thấy tài xế Hàn Mục với chiếc xe màu đen huyền thoại.
Tóc Hàn Mục hơi dài, gần như che đi một phần khuôn mặt. Đôi mắt như ẩn như hiện dưới mái tóc. Đỗ Nhược hoài nghi: "Anh ta dùng bộ dáng này để lái xe, liệu có phải sẽ thường xuyên không thấy rõ đường không?"
Hàn Mục khiến cho cô có cảm giác anh khá trầm mặc, ít nói. Cuộc sống dường như mang lại cho anh rất nhiều gánh nặng. Cô quan sát thấy anh cũng khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi nhưng trông như thể bất cần đời, thậm chí anh ta còn hơi khom người lúc bước đi.
Ngày đó, Hàn Mục thấy Đỗ Nhược ở phòng khách cũng không nói gì, chỉ gật đầu rồi cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Lộ Hành Chu nghe được tiếng động, vội vàng chạy ra khỏi phòng nói: "Anh Mục, đừng đi vội."
Hàn Mục dừng bước, nhìn về phía Lộ Hành Chu.
Lộ Hành Chu xoa xoa tay: "Anh Mục, anh có thể cho tôi và Đỗ Nhược đi nhờ đến Đường Viên một chuyến không?"
Hàn Mục lấy điện thoại di động ra, nhìn thời gian rồi nhàn nhạt nói: "Được."
Lộ Hành Chu vội vàng kéo Đỗ Nhược đứng dậy. Đỗ Nhược không hiểu hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Lộ Hành Chu trừng mắt: "Không phải cô đã hứa cuối tuần sẽ đi Đường Viên giúp tôi làm phát sóng trực tiếp à? Chúng ta đi bằng xe thì tiện lợi hơn chứ sao?"
Cứ như vậy, Đỗ Nhược bị Lộ Hành Chu dụ dỗ đi ra ngoài. Cô và anh ta đứng trước tòa nhà chung cư đợi Hàn Mục lái xe tới.
Lúc một chiếc xe Porsche đậu trước mặt, cô còn chưa kịp phản ứng, Lộ Hành Chu đã kéo cô lên xe.
Đánh giá từ trên xuống dưới, chiếc xe này đúng là to và vô cùng sang trọng. Sau đó, cô lại nhìn đến bộ dạng lôi thôi lếch thếch không chút nào thu hút của Hàn Mục đang ngồi ở vị trí lái xe. Cô kinh ngạc hỏi Lộ Hành Chu: "Ngày nào anh Mục cũng dùng chiếc xe này để đi làm hay sao?"
Hàn Mục ở phía trước nghe được nhưng không có phản ứng, Lộ Hành Chu ra vẻ bí ẩn, gật đầu với cô: "Thế nào, rất đẳng cấp đúng không?"
Thực ra, khi Đỗ Nhược chuyển đến ngày thứ hai, cô đã nhìn thấy chiếc xe này ở bãi đậu xe công cộng. Lúc ấy, trong lòng cô đã nghĩ "không ngờ lại có một người giàu có như vậy lại ẩn mình trong một khu dân cư bình thường thế này". Bây giờ, người giàu có trong tâm trí cô đang ở ngay trước mặt, lại là đang lái chiếc xe sang trọng đó nữa.
Đỗ Nhược há hốc mồm nửa ngày mới thốt ra được một câu: "Thế này thì quá phung phí của trời rồi."
Lộ Hành Chu phụ họa: "Cô cũng nghĩ vậy à? Nhớ lại trước đây, tôi có được một chiếc xe sang trọng, nhưng chỉ để ở trong kho, cũng không dám phung phí của trời giống như anh Mục đây. Vì vậy, tôi rất khâm phục anh ấy."
Đỗ Nhược thì thầm nói: "Nếu tôi là chủ nhân của chiếc xe, để kiếm sống, tôi sẽ trực tiếp đem bán chiếc xe này rồi thích làm cái gì thì sẽ làm cái đó."
Nghe thấy lời của Đỗ Nhược, Hàn Mục vốn đang trầm lặng ở phía trước, gương mặt không thay đổi bỗng xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược hoàn toàn không phát hiện ra nhưng Lộ Hành Chu lấy cánh tay đụng vào người cô, rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho cô im lặng.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Đỗ Nhược xuống xe, cô nhìn chiếc Porsche bắt đầu nhanh chóng chạy đi, vội hỏi Lộ Hành Chu: "Sao vậy? Vì sao hồi nãy anh không cho tôi nói chuyện?"
Lộ Hành Chu vừa dẫn cô đến Đường Viên vừa căn dặn: "Sau này trước mặt anh Mục, không được nói tới chuyện bán xe. Đó là" vảy ngược "của anh ấy." ( "vảy ngược": Giống như điểm yếu hay "vùng cấm")
"Tại sao vậy? Chiếc xe này rất quan trọng à? Nếu nó quan trọng như vậy thì sao anh ấy lại đành lòng dùng nó để kiếm sống?"
"Tôi không biết. Tôi cũng không dám hỏi."
"Anh sợ anh Mục như vậy sao?"
"Không thể nói là sợ. Cơ bản là cảm thấy tôi có hỏi anh ấy cũng sẽ không trả lời."
Đỗ Nhược tự nhủ trong lòng: "Xem ra là tôi đoán không sai, vị đại ca lái xe trái phép này cũng là một người kỳ lạ, nhưng cũng không tệ. So với thiếu nữ mặt lạnh Thành Duyệt Duyệt thích lừa người kia còn tốt hơn. Còn có Lộ Hành Chu, một người dẫn chương trình với đầy những ý tưởng kỳ lạ khiến cho người ta rất khó lòng để phòng thì Hàn Mục đã rất khá. Mặc dù có hơi đơn độc và cô lập nhưng điều đó không có hại đối với cô.
Đến giờ này, Hàn Mục vẫn chưa đi làm. Trong lòng Đỗ Nhược cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không muốn hỏi thêm. Sau khi cô dọn đến, tổng cộng cô cũng không nói được mấy câu với Hàn Mục.
Thừa dịp Hàn Mục đi vào phòng vệ sinh, Đỗ Nhược nhân cơ hội trốn vào phòng của mình.
Nghĩ đến sự cố hồi sáng, Đỗ Nhược thấy kỳ quái. Tại sao công ty truyền thông mới lại đột nhiên bị Cố Uyên mua lại. Cô vội gọi điện thoại cho Bạch Giai Vũ.
Hóa ra, Thẩm Phú Tư đột ngột về quê công tác là bởi vì mỏ quặng ở nhà đã cạn kiệt. Người nhà họ Thẩm muốn mua một mỏ quặng khác nhưng lại không có vốn. Lúc này, Cố Uyên đề xuất rằng hai bên có thể hùn vốn để mua quặng nhưng điều kiện tiên quyết là phải bán công ty truyền thông mới cho anh.
Sau khi cúp điện thoại của Bạch Giai Vũ, Đỗ Nhược thở dài. Cố Uyên thực đúng là nhè lúc cháy nhà mà đi hôi của, làm hại cô tưởng rằng công ty truyền thông mới đã được tài trợ thành công.
Đỗ Nhược lắc đầu, dẹp hết đống lộn xộn này qua một bên, bật máy tính xách tay của nguyên chủ lên, dự định buổi chiều rảnh rỗi sẽ vẽ hai bức tranh.
Vừa mở phần mềm vẽ và bản phác thảo ra thì phát hiện máy tính bị nổi màn hình xanh. Sau khi khởi động lại cũng y như vậy. Cô cảm thấy ngày hôm nay thực sự rất tồi tệ, muốn làm gì cũng không được. Không còn cách nào, cô bật dịch vụ định vị điện thoại để tìm xem gần đây có chỗ nào sửa máy tính không. Sau khi gọi điện nhờ tư vấn xong, cô cầm máy tính chuẩn bị đội mưa đi ra ngoài.
Vừa mới mở cửa phòng, cô đã nhìn thấy Hàn Mục đang ngồi trong phòng khách uống cái gì đó. Cô lúng túng lên tiếng chào hỏi: "Anh Mục."
Vốn cho rằng Hàn Mục sẽ không để ý tới cô, không ngờ anh ta lại hỏi: "Sao vậy? Máy tính xảy ra chuyện gì sao?"
Đỗ Nhược thầm nghĩ chắc là Hàn Mục nghe được tiếng cô gọi điện thoại vừa rồi: "Dạ, máy tính bị lỗi màn hình xanh, sau khởi động lại nhiều lần cũng không vào được màn hình nền."
Hàn Mục để chén xuống, lấy khăn giấy lau miệng: "Tôi giúp cô xem một chút."

Chương 53: Muốn chết, phải làm sao bây giờ?

Ánh mắt Đỗ Nhược hiện lên vẻ ngạc nhiên, cô thử dò xét hỏ: "Anh Mục, anh có thể sửa máy tính sao?"
Hàn Mục không có biểu cảm gì trên mặt, thờ ơ phát ra một tiếng: "Ừm."
Đỗ Nhược bán tính bán nghi đem máy tính trong tay đưa cho Hàn Mục.
Hàn Mục mở máy tính ra, nhìn lướt qua thông tin hiển thị trên màn hình xanh, nhíu mày nhìn Đỗ Nhược: "Có cần dùng gấp không?"
"Cái đó.. Tôi đang vội vẽ."
Lời chưa kịp nói xong, cô đã thấy Hàn Mục rủ mắt xuống, không thèm nhìn cô thêm nữa, đôi tay mảnh khảnh bắt đầu gõ nhanh trên bàn phím.
Đỗ Nhược mở to hai mắt, trong nháy mắt, cô cảm thấy dường như Hàn Mục biến thành một con người khác, một loại khí chất chưa từng có đột nhiên từ trong thân thể anh bật ra, quét tan sự chán chường phiền muộn trước đó khiến cả người anh trở nên tự tin và bình tĩnh. Trên đỉnh đầu anh dường như có một vầng hào quang chói lọi đang tỏa sáng.
Cô âm thầm kinh ngạc, cái người tên Hàn Mục lái xe trái phép này dường như không đơn giản.
Thực sự là không đơn giản, nếu những người lái xe ô tô trái phép bình thường liệu có thể dùng Porsche để kiếm sống không?
Trong khi Đỗ Nhược còn đang miên man suy nghĩ thì Hàn Mục đã đưa màn hình máy tính quay sang hướng cô.
Nhìn thấy màn hình nền quen thuộc, Đỗ Nhược đã kinh ngạc thốt lên: "Được rồi sao? Nhanh như vậy! Thật không ngờ anh Mục lại là một cao thủ máy tính giấu mặt."
Hàn Mục nghe vậy thất thần một hồi, lập tức có chút không được tự nhiên gải gải đầu, lạnh lùng nói: "Chỉ là chuyện nhỏ, máy tính của cô cấu hình thấp, lại cài rất nhiều phần mềm đồ họa nên quá tải mới xảy ra sự cố. Tôi chỉ tối ưu hóa nó giúp cô, trong thời gian ngắn, chuyện này sẽ không xảy ra nữa."
"Cảm ơn anh nhiều!" Đỗ Nhược cảm động muốn rơi nước mắt. Lúc đầu, cô đã dự định ra ngoài sửa máy tính, không ngờ vấn đề này lại được Hàn Mục giải quyết một cách dễ dàng.
"Tôi đã cài một phần mềm nhỏ trên máy tính của cô. Mỗi khi cô mở chương trình này và vận hành nó một chút thì máy tính sẽ trở nên sạch sẽ. Nó dọn dẹp triệt để hơn các phần mềm dọn rác trên thị trường và không có quảng cáo."
"Phần mềm nhỏ ư?" Đỗ Nhược bấm vào biểu tượng được thêm trên màn hình, cô nhìn thấy một chuỗi mã màu trắng trên tấm đáy tối tâm tự nhiên nhảy lên chuyển động: "Cái này là do anh tạo sao?"
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
"Ừm."
"Anh Mục lợi hại quá. Tôi mới phát hiện anh thế mà lại là một người đàn ông thiên tài." Đỗ Nhược cao hứng, không ngừng nói: "Anh lợi hại như vậy mà còn lái xe để làm gì? Cứ ứng tuyển làm lập trình viên chẳng phải tốt hơn sao?"
Giọng nói cứng nhắc và bình thản của Hàn Mục truyền đến: "Làm lập trình viên không phải là nghề nghiệp lý tưởng của tôi."
"Lẽ nào làm tài xế lại là lý tưởng nghề nghiệp của anh à?" Đỗ Nhược hùng hồn hỏi trong khi cảm nhận tốc độ máy tính được tối ưu hóa.
Đợi một hồi cũng không nghe Hàn Mục đáp lại, Đỗ Nhược ngẩng đầu nhìn lại mới phát hiện anh ta đã đi tới hành lang không biết từ lúc nào.
"Anh Mục, anh muốn đi ra ngoài sao?"
"Tôi đi làm." Hàn Mục để lại một câu trả lời buồn buồn trước khi đóng cửa.
Đỗ Nhược quay đầu liếc nhìn cơn mưa không ngớt ngoài cửa sổ, cô tiếc nuối lắc đầu, rồi trở về phòng cầm máy tính trong tay tự nhủ từ giờ trở đi, cô sẽ tranh thủ thời gian cố gắng sống tự lập, chờ cô kiếm đủ tiền sẽ tự do rời khỏi nơi này, để Cố Uyên tự chơi một mình, cô sẽ không hầu hạ anh ta đâu.
Suy nghĩ như vậy nên hiệu quả vẽ của Đỗ Nhược đã được cải thiện đáng kể, chiếc máy tính được tối ưu hóa bởi Hàn Mục giống như được dùng dầu bôi trơn đặc biệt, cho dù cô có giày vò thế nào thì nó cũng không xuất hiện bất kỳ trục trục gì cả.
Lại nói về sau khi Cố Uyên đưa Đỗ Nhược đến chung cư, anh vội quay về tập đoàn Hằng Á.
Trước khi xuống xe, anh thoáng nhìn thấy chiếc ô mà Đỗ Nhược ném lên ghế phụ một cách không thương tiếc. Bàn tay anh đang định rút chìa khóa thì dừng lại, xoay người hướng về chiếc ô.
Cố Uyên cầm ô lên, phát hiện dưới ô còn có một tờ giấy. Nó được gấp bừa bãi, nhàu nhĩ chẳng ra hình thù gì. Nhìn thoáng qua Cố Uyên đã kết luận đây nhất định là rác rưởi mà Đỗ Nhược vứt lại.
Cố Uyên cau mày nhặt lên, muốn ném vào thùng rác ô tô nhưng không biết nghĩ đến điều gì, anh lại lấy ra xem xét. Nhìn xong, trái tim bỗng hứng chịu một một đòn công kích nghiêm trọng.

Chương 54: Muốn chết, phải làm sao bây giờ?

Anh chỉ thấy trên giấy vẽ hai con khỉ, một lớn một nhỏ.
Khỉ con linh động đáng yêu, nhìn vô cùng dễ thương. Nó yếu ớt ngồi xổm bên chân chú khỉ lớn, vô tội ngước nhìn khỉ lớn. Khi lớn có một bộ mặt nham hiểm và xảo quyệt, bên môi kéo ra một nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn. Nó vô tình ném chiếc giày thêu bỏ túi vào khỉ con.
Sự khác biệt lớn nhất giữa hai con khỉ là khỉ con vốn là một con khỉ bình thường trong khi khỉ lớn thì có dáng một con chó hình người mặc bộ âu phục, đeo cà vạt, xài keo xịt tóc. Nó đứng thẳng, trông thật buồn cười, càng buồn cười hơn là vẽ ngoài của khỉ lớn rõ ràng là mang đặc điểm cá nhân độc đáo của Cố Uyên. Ngay cả bộ đồ trên người của nó cũng được vẽ logo Armani thật to, mà bộ đồ Cố Uyên mặc ngày hôm nay vừa đúng lại là kiểu mới của Armani.
Ngoài ra, còn có một chuỗi lời bộc bạch được viết dưới bức tranh: "Con người và động vật khác nhau ở chỗ động vật vẫn luôn là động vật còn con người đôi khi lại không phải là con người. Sau khi một con khỉ nào đó tiến hóa thành một con trưởng thành, nó thậm chí còn không bằng loài thú."
Cố Uyên nhìn chầm chầm hình vẽ trên tờ giấy với vẻ mặt nặng nề, ánh mắt tối sầm lại.
"Được lắm. Đây là buộc tội tôi làm khó làm dễ cô, nhân tiện còn gọi tôi không phải là người sao? Bây giờ lá gan của cô thật đúng là càng ngày càng lớn."
Cố Uyên đem tờ giấy vuốt phẳng, gấp đôi, đem bỏ vào ngăn chứa đồ của xe cùng với chiếc ô.
Tốt. Bây giờ, ngoài bức tranh trong phòng họp, trong tay anh còn có thêm một bằng chứng do Đỗ Nhược tự đưa tới tay.
Cố Uyên cười lạnh một tiếng, rút chìa khóa, đẩy cửa xe. Lúc đó, vô tình anh nhìn thấy hình ảnh của mình được phản chiếu qua cửa sổ xe. Đó là một khuôn mặt với tia cười lạnh lùng giống hệt với nụ cười đầy ác ý của khỉ lớn bên trong bức tranh. Cố Uyên cảm thấy trán giật giật hai lần, anh ép xuống một tia khô khốc trong lòng, nhanh chóng kéo khóe miệng xuống, khôi phục lại vẻ ngoài không rõ cảm xúc của mình.
Thư ký Trình Tâm là người nhạy cảm nhất với cảm xúc của sếp mình. Mặc dù Cố Uyên trông giống như thường lệ nhưng cô không thể giải thích được vì sao áp suất không khí lại đang tỏa ra từ Cố Uyên.
Trực giác nhạy bén khiến cho Trình Tâm không dám đuổi theo, cô trấn tĩnh, sau đó cầm điện thoại lên, ấn xuống máy nội bộ của Cố Uyên: "Tổng giám đốc Cố, giám đốc An của công ty truyền thông mới xin gặp anh vào nữa giờ trước."
"Gọi cô ấy tới đây đi."
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Giọng nói trong điện thoại nghe vô cùng bình thản, giống như không khác gì trước đây. Trình Tâm khẽ vuốt ngực, sau đó bấm gọi cho An Nhã.
"Tổng giám đốc Cố, tôi e rằng giám đốc của công ty truyền thông mới không thể đến nhậm chức theo đúng thời gian quy định được." An Nhã đứng trước bàn làm việc rộng lớn và nặng nề của Cố Uyên, cẩn thận từng li từng tí báo cáo các vấn đề của công ty mới.
Vừa rồi, Trình Tâm mới nói với cô cảm xúc của tổng giám đốc Cố có thể không được ổn định, khuyên cô hãy cẩn thận. Cô đã cân nhắc khi nói chuyện thế nhưng giám đốc của công ty mới không thể nhậm chức đúng hạn, điều này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát triển của dự án, cơ bản cũng không có cách nào để nói uyển chuyển khéo léo được.
"Lý do. Cố Uyên thờ ơ hỏi trong khi duyệt hồ sơ.
Đối phương nói công ty bên đó lật lọng, không để anh ấy từ chức vào thời điểm đã thỏa thuận nên anh ấy hy vọng chúng ta hãy thư thả cho anh ấy thêm một thời gian.
" Cô cho bao lâu? "
" Tôi cho một tuần. "
" Một tuần sao? "Cố Uyên đặt tập tài liệu trên tay xuống và nhìn An Nhã:" Cô có biết khái niệm thời gian trên internet không? Một tuần sau, chúng ta có thể có thêm hàng chục, thậm chí hàng trăm đối thủ cạnh tranh. "
" Thế nhưng trên thị trường bây giờ đang khan hiếm nhân tài, đặc biệt là nhân tài cao cấp. Có rất ít người thực sự đáp ứng được yêu cầu của công ty chúng ta, hơn nữa, về cơ bản họ cũng đang làm việc ở công ty khác. "An Nhã giải thích.
" Được rồi. Về vấn đề giám đốc của công ty mới, tôi sẽ tự mình giải quyết. Người mà cô đề cập không nhất thiết phải đến nhưng những nhân viên cao cấp khác phải đảm bảo rằng tất cả họ sẽ được nhậm chức vào ngày mai. "Trong nháy mắt, trên mặt Cố Uyên lại không nhìn ra bất kỳ dấu vết gì.
" Vâng. "An Nhã đáp.
" Còn gì nữa không? "Cố Uyên không khỏi hỏi khi thấy An Nhã chần chừ đứng im, không chịu rời đi.
" Cũng không có chuyện gì. Tôi chỉ muốn hỏi một chút. Có phải Đỗ Nhược muốn làm mãi ở bộ phận hành chính không? "An Nhã cẩn thận hỏi. Dù Cố Uyên đã chỉ rõ phương hướng công việc của Đỗ Nhược nhưng dù sao cô ấy cũng là người quen của tổng giám đốc Cố. Nghe nói trước đây, cô ấy còn từng làm thư ký của tổng giám đốc Thẩm ở tập đoàn Nam Hưng nên cô cảm thấy vấn đề nhân sự của Đỗ Nhược vẫn là nên cẩn thận một chút.
Cố Uyên vừa nghe đến cái tên này đã nghĩ đến bức tranh vừa nhặt được trong xe, trán bất giác giật lên một cái. Anh không phải bởi vì công ty mới gặp vấn đề mà phiền muộn, lại bởi vì cái tên này mà trong lòng lại hiện lên một tia khô khốc quen thuộc. Anh nhướn mày, tỏ vẻ bình tĩnh nhìn An Nhã cười:" Giám đốc An, tôi có nên kiểm tra lại năng lực chuyên môn của cô không? Cô có chắc là muốn hỏi ý kiến của tôi về một nhân viên lễ tân không? "
" Tổng giám đốc Cố. Anh đang bận, tôi xin phép ra ngoài. "
An Nhã vội vàng giẫm lên giày cao gót, rồi quay lưng bỏ đi.
Đỗ Nhược bận rộn đến chạng vạng tối, phòng khách sau một ngày yên tĩnh đã trở nên sôi động, tiếng tivi, tiếng đấu võ mồm giữa Lộ Hành Chu và Thành Duyệt Duyệt lúc to lúc nhỏ không ngừng truyền vào phòng cô. Đỗ Nhược đứng dậy vươn cánh tay cứng ngắc của mình ra. Cô muốn đi ra ngoài thư giãn một lát nhưng lại vô tình nhìn thấy bộ quần áo ướt còn chất trong rổ ở góc tường.
Ôi. Nãy giờ cô vẽ cũng không bị choáng như thế này.
Đỗ Nhược vội vàng đi tới lục lọi túi sau của quần jean, không có cái gì cả.
Đỗ Nhược sững sờ, trong đầu chợt hiện lên một bức tranh mơ hồ, vẻ mặt cô dần trở nên chật vật, bức tranh đầy ẩn ý mà cô đã vẽ trong lúc tức giận ngày hôm nay xem ra có lẽ chín mươi chín phần trăm khả năng đã bị bỏ lại ở trong xe của Cố Uyên.
Đỗ Nhược chua xót vỗ mặt một cái. Thật muốn chết, phải làm sao bây giờ?
Tác giả có điều muốn nói:" Con người và động vật khác nhau ở chỗ động vật vẫn luôn là động vật còn con người đôi khi lại không phải là con người."Câu này xuất phát từ những câu nói nổi tiếng trên mạng.

Chương 55: Ly trà vị đặc biệt

Sáng sớm hôm sau, căn cứ vào sự hướng dẫn của cao nhân quần chúng nào đó (trên mạng) về các chòm sao, Đỗ Nhược tự trang điểm cho mình theo kiểu mà nghe đồn là sẽ được gia tăng sự may mắn.
Nhìn lớp trang điểm lấp lánh trong gương, Đỗ Nhược nắm nắm tay nhỏ trắng nõn lên để cổ vũ cho mình.
Sợ cái gì, có câu rận nhiều quá không ngứa, nợ nhiều quá không lo. Nếu như Cố Uyên đã cố tình tính toán thì cô còn có thể trốn đằng trời, cùng lắm là bỏ đi công việc vô bổ làm lễ tân này rồi cuốn gói rời khỏi.
Dựa theo lời căn dặn của An Nhã, Đỗ Nhược đặc biệt đến công ty sớm hơn nửa tiếng, cô vừa bật máy tính lên, An Nhã đã quét thẻ bước vào.
"Giám đốc An, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." An Nhã ngẩng đầu nhìn thấy, hiển nhiên là sửng sốt. Hôm nay, lớp trang điểm của Đỗ Nhược làm sao lại chói mắt đến vậy? Đây là người nổi tiếng trên mạng sao? Mặc dù Đỗ Nhược rất đẹp nhưng trang điểm như vậy cũng không đúng mốt.
An Nhã đang muốn nhắc nhở Đỗ Nhược vài câu thì cô thấy ánh mắt của Đỗ Nhược di chuyển về phía cửa.
Cùng với tiếng đóng mở cửa kính tự động, một đoạn âm điệu không có chút trầm bổng nào theo đó vang lên.
Lễ tân là đại diện cho bộ mặt của công ty, ngày đầu tiên đi làm đã trang điểm không đúng quy định, giám đốc An hãy xử lý theo quy định và nội quy của bộ phận hành chính nhân sự.
"Tổng giám đốc Cố." An Nhã vội vàng xoay người.
Cố Uyên hơi gật đầu với An Nhã rồi đi ngang qua quầy lễ tân không dừng lại, thậm chí không thèm nhìn Đỗ Nhược thêm một cái nào cả.
Trình Tâm, người đi theo sau Cố Uyên, nháy mắt với Đỗ Nhược, rồi vội vàng đi theo. An Nhã thở dài khi nhìn thấy bộ dạng của Đỗ Nhược. Ngày đầu tiên đi làm đã bị sếp bắt được sai lầm, Đỗ Nhược lại là nhân viên dưới quyền quản lí của cô nên cô vẻ mặt cô cũng khó coi: "Đứng ngẩn ra đó làm gì? Mau vào toilet tẩy trang đi. Đã không biết trang điểm thì đừng có vẽ bậy."
Đỗ Nhược khổ sở nói: "Giám đốc An, tôi cảm thấy không an toàn khi không trang điểm. Vì vậy sau khi tẩy trang, tôi có thể trang điểm bình thường không?"
Từ khi Đỗ Nhược trang điểm đến khó có thể nhận ra nguyên chủ, rồi vô tình khiến Cố Uyên xấu hổ trước mặt mọi người về sau, ngày nào cô cũng phải ngụy trang khuôn mặt. Lúc đầu không biết trang điểm nên cô phải bôi bôi xóa xóa nhiều lần, sau đó cô biết rằng Cố Uyên đã biết cô là người chủ mưu của ngày hôm đó thì mỗi ngày cô vẫn luôn cẩn thận trang điểm mỗi khi đi làm. Vì cô sợ rằng khuôn mặt mộc của mình sẽ nhắc đi nhắc lại cho anh ấy cô là người đã khiến anh ấy trở thành trò cười cho thiên hạ.
Thật ra, Đỗ Nhược làm sao biết được hôm Cố Uyên đi Starbucks, anh thậm chí không nhìn rõ mặt của cô mà chỉ nhớ quần áo của cô thôi.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
An Nhã cũng là phụ nữ, cô đương nhiên hiểu được những lo lắng của Đỗ Nhược nhưng khi cô nghĩ đến lớp trang điểm bình thường ngày hôm qua trên mặt của Đỗ Nhược có vẻ cũng không khá hơn chút nào thì cô không khỏi nhíu mày: "Cô không được trang điểm toàn bộ khuôn mặt, có thể sử dụng chút phấn lót và son môi nhưng mắt và lông mày thì không cần đụng đến."
Đỗ Nhược tự nghĩ thầm, chỉ khi trang điểm mắt, mình mới cảm thấy an toàn.
Trong lúc giằng co, Trình Tâm đã cầm một chiếc túi giấy trên tay và bước ra khỏi phòng. Nhìn thấy vẻ mặt không tình nguyện của Đỗ Nhược, cô bước tới nói: "Giám đốc An, tổng giám đốc Cố mời."
"Mau tẩy trang đi." An Nhã không quên giục trước khi rời đi.
Nhìn thấy cấp trên của mình đã rời khỏi, Đỗ Nhược nhìn túi giấy mà Trình Tâm đặt trên bàn ở quầy lễ tân: "Đây là cái gì?"
Trình Tâm cười bí hiểm với Đỗ Nhược: "Đây là nhiệm vụ công việc trong tương lai của cô." Sau đó, cô lấy bên trong túi giấy ra một cái ly cát màu tím được bọc trong túi chống sốc, cái còn lại là hộp lá trà quen thuộc. Rõ ràng đây là món quà nhận lỗi mà Thẩm Phú Tư đã gửi đến công ty của Cố Uyên sau sự cố truyện tranh trong phòng họp.
"Pha trà sao?" Đỗ Nhược không hiểu cho lắm: "Đây không phải là công việc của thư ký An sao? Hơn nữa, cô cũng đã nói tổng giám đốc Cố của các cô chỉ uống cà phê được làm thủ công cơ mà?"
Trình Tâm trừng mắt nhìn Đỗ Nhược: "Cái gì mà tổng giám đốc Cố của các cô chứ? Bây giờ chẳng phải cũng là tổng giám đốc Cố của cô sao? Về phần tại sao lại đổi sang uống trà, có thể là tổng giám đốc Cố cho rằng so với cà phê thì cô pha trà có vẻ dễ uống hơn."
Nói xong, cô nhìn Đỗ Nhược bằng ánh mắt như đã tìm được món hời: "Công việc tập đoàn bên kia của tôi rất nhiều, cho nên cô mới có cơ hội mỗi ngày pha trà cho tổng giám đốc Cố. Cô nên tranh thủ vui vẻ đi. Cô có biết trong tập đoàn có bao nhiêu cô gái hâm mộ tôi bởi vì mỗi ngày tôi đều có thể đung đưa trước mặt tổng giám đốc Cố đẹp trai không?"
Đối với điều này, miễn thứ cho Đỗ Nhược bất tài. Người khác mỗi ngày có thể đung đưa trước mặt Cố Uyên thì có thể tranh thủ giành lấy thiện cảm nhưng mà cô mỗi ngày lượn lờ trước mặt anh ấy thì trăm phần trăm là ghi thêm thù hận. Nghĩ đến đây, Đỗ Nhược mới bất tri bất giác hỏi thăm: "Ý của cô là tương lai tổng giám đốc Cố sẽ làm việc ở đây sao?"
Trình Tâm trả lời một cách tự nhiên: "Đúng vậy! Tổng giám đốc Cố rất coi trọng công việc kinh doanh này, vì vậy anh ấy hiện đang giữ chức vụ giám đốc điều hành của công ty và sẽ không rời khỏi cho đến khi công ty hoàn toàn đi đúng hướng."
Đúng là sấm sét giữa trời quang. Đỗ Nhược nghĩ rằng Cố Uyên chỉ đến công ty để kiểm tra tình hình nhiều nhất là vài ngày và sẽ không quay lại thường xuyên sau khi các trưởng phòng khác đã đến. Bây giờ thì cô biết Cố Uyên sẽ ở lại đây. Cô cảm thấy trên đầu dường như có một đàn quạ đen bay ngang qua.

Chương 56: Ly trà vị đặc biệt

"Anh ấy không quan tâm đến tập đoàn bên kia sao?" Đỗ Nhược dùng dằng hỏi.
"Công việc hàng ngày của tập đoàn đã có trợ lý Giang xử lý, hơn nữa còn có tôi. Tôi chính là người mà tổng giám đốc Cố đã đặc biệt để lại cho trợ lý Giang." Trình Tâm gật gù đắc ý.
"Chúc mừng cô! Thực sự nhìn không ra cô thích trợ lý Giang luôn đấy!" Đỗ Nhược lạnh lùng nói xéo.
Trình Tâm chợt sửng sờ, mất tự nhiên nói sang chuyện khác: "Cô trang điểm thế này thật là cay mắt. Mau tẩy trang đi, đừng để tổng giám đốc Cố lại bắt lấy điểm yếu của cô nữa."
Đỗ Nhược vô tội nói: "Hai ngày nay xui xẻo quá! Tôi trang điểm cầu may theo chỉ dẫn của cao nhân lí giải các chòm sao đấy. Tôi vẽ không dễ nhìn sao? Tôi thấy rất nhiều người trang điểm thế này đấy."
"Dễ nhìn hả?" Dù Đỗ Nhược dùng sức quá mạnh, dùng màu quá nhiều khiến gương mặt bị giày vò lung tung nhưng vẫn lộ ra vẽ xinh đẹp mê hoặc. Trình Tâm âm thầm đánh giá và ghen tị.
Trình Tâm đã giúp Đỗ Nhược sửa lại lớp trang điểm mắt cho phù hợp đồng thời chia sẻ với cô một ứng dụng làm đẹp. Đỗ Nhược nói rằng sau này sẽ không mắc lỗi nữa. Trước khi đi, Trình Tâm dặn Đỗ Nhược đừng quên pha trà cho Cố Uyên càng sớm càng tốt.
Đỗ Nhược cầm lấy chiếc ly cát màu tím đã bỏ túi chống sốc, đi đến phòng nước, liếc nhìn xung quanh một vòng thì thấy một chai nước rửa chén.
Với ý nghĩ không để cho Cố Uyên bắt được sai lầm nữa. Trước tiên, cô rửa sạch bên trong và bên ngoài chiếc ly bằng chất tẩy rửa, sau đó tráng bằng nước sôi, cuối cùng mới theo nhận lời dặn dò của Trình Tâm pha cho Cố Uyên một tách trà tinh tế.
Lúc bưng trà vào, cô nghe Cố Uyên đang nói chuyện điện thoại.
"Trước hết, cậu có thể đến xem một chút. Cậu đã rời khỏi ngành một năm nay. Nếu không trở về thì nhất định sẽ bị mất chỗ. Cậu có kinh nghiệm làm việc, hơn nữa cũng đã tạo nên một huyền thoại trong ngành này. Nếu cậu có thể đến, dù tạm thời chỉ làm giám đốc sản phẩm nhưng đồng thời cậu cũng sẽ tham gia vào công việc quản lý của công ty như một giám đốc điều hành dự bị."
Trong lòng Đỗ Nhược hơi chấn động, Cố Uyên đã tìm được người tiếp nhận công việc tương lai của anh ấy rồi sao? Chẳng lẽ là những tháng ngày tự do của cô đã sắp đến rồi ư?
Đỗ Nhược tự nhủ nhất định phải chịu đựng, chịu đựng đến khi Cố Uyên rời khỏi công ty, trở về tập đoàn.
Nghĩ đến điều này, cô càng thêm cẩn thận, rón rén đem nước trà đến bàn làm việc của Cố Uyên, rồi lại nhẹ nhàng rời khỏi.
Trước khi cửa bị đóng lại, Cố Uyên dường như vô tình ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng Đỗ Nhược, trong lòng thầm gật đầu, coi như có chút phép tắc.
Trở lại quầy lễ tân, Đỗ Nhược nhận một công việc mới do An Nhã giao. Đó là phân loại tài liệu, in phiếu đăng ký nhân viên, toàn những công việc linh tinh.
Đỗ Nhược có thể nhận thấy, nhân viên lễ tân toàn làm những việc linh tinh, nhất là nhân viên các phòng ban đều thiếu thốn nên ai cũng ra sức sai bảo một tiểu lâu la như cô.
Đang bận rộn thì điện thoại cố định ở quầy lễ tân đỗ chuông. Đỗ Nhược cầm điện thoại lên.
Chỉ nghe một tiếng: "Vào ngay." Điện thoại đã bị cúp máy.
Trong lòng Đỗ Nhược giật mình, là giọng của Cố Uyên. Với âm thanh đó, cô không thể nghe ra bất kỳ đầu mối nào nhưng cô có thể cảm thấy mình sẽ gặp rắc rối.
Chẳng lẽ bây giờ Cố Uyên rảnh rỗi cho nên muốn nhắm vào tờ giấy vẽ ngày hôm qua mà chất vấn cô hay sao?
Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, chuyện gì đến vẫn sẽ đến. Cô mạnh mẽ lấy hết can đảm gõ cửa văn phòng của Cố Uyên.
Nhìn thấy Đỗ Nhược đứng xa xa ở cửa không dám bước tới, vẻ mặt Cố Uyên không khỏi trở nên mờ mịt. Anh chỉ vào chiếc ly cát màu tím trên bàn: "Cô đã dùng cái gì để rửa ly vậy? Có một mùi vị rất kỳ lạ."
"Nước rửa chén ạ." Đỗ Nhược thở phào nhẹ nhõm, thẳng thắn trả lời, cuối cùng lại cường điệu nhấn mạnh: "Tôi đã rửa rất cẩn thận. Để đảm bảo không có cặn bẩn, sau khi rửa sạch và chần qua nước sôi, tôi mới đem pha trà cho anh."
Thật sự vẻ mặt của Cố Uyên suýt chút nữa là nứt ra. Anh chỉ cảm thấy trong cổ họng có một luồng hơi bị nghẹt, không thể thở ra được.
Bộ ấm trà Tử Sa nguyên chất có độ thoáng khí rất tốt, có thể hấp thụ hương thơm của trà. Vì vậy mới có câu nói: "Tử Sa pha trà, càng ủ càng thơm."
Nhưng hôm nay các lỗ thoáng khí ấy đã bị chất tẩy rửa phủ lên nên món quà do một nghệ nhân dùng đất sét tím tạo ra đã bị hủy hoại trầm trọng. Có trời mới biết đến khi nào mùi nước rửa chén này mới hoàn toàn tan biến. Trong lòng Cố Uyên hoài nghi liệu cô vợ chưa cưới trước đây của anh có phải là đang cố tình chỉnh anh hay không?
Cố Uyên cố nén vẻ mặt sắp không thể kiềm chế nổi, giọng chất vấn: "Trước đây, cô cũng dùng nước rửa chén để rửa ly cát tím của tổng giám đốc Thẩm hay sao?"
Đỗ Nhược suy nghĩ một chút. Hình như nguyên chủ chưa từng rửa ly cho tổng giám đốc Thẩm. Nhưng cô thì khác, vì vậy đương nhiên cô gật đầu: "Đúng vậy, chiếc ly của tổng giám đốc Thẩm có vết trà bám khá dày nên tôi mua kem đánh răng chuyên dụng để tẩy vết trà. Sau này nghe nói axit citric có hiệu quả hơn nhưng chưa kịp thử nghiệm thì tổng giám đốc Thẩm đã không cần tôi pha trà nữa." Cô nói một cách khoan thai thoải mái.
Cố Uyên nghe vậy không nói nên lời. Hóa ra, Thẩm Phú Tư đã ném cho mình một đứa "con cưng" như vậy sao?
"Đi pha cho tôi một tách cà phê." Cố Uyên cảm thấy bất lực một cách sâu sắc.
Đỗ Nhược sửng sốt. Đây là không bằng lòng với cách pha trà của cô sao? Cô lắp ba lắp bắp nói: "Tổng giám đốc Cố, trong phòng giải khát chỉ có cà phê hòa tan, ngài có muốn uống không?"
Cố Uyên bực bội phất phất tay: "Ra ngoài! Về sau không cần pha trà cho tôi. Cà phê cũng không cần." Thẩm Phú Tư sao lại chịu đựng được một cô bé ngốc nghếch, không biết nhìn mặt mà nói chuyện như vậy chứ. Thậm chí còn không có bất kỳ kinh nghiệm sinh tồn nào ở chốn văn phòng. Khó trách, công ty của Thẩm Phú Tư càng ngày càng sa sút, sự khoan dung của ông ta đối với nhân viên cũng thực sự là không phải người thường có thể làm được. Cái này.. tốt nhất là mắt không nhìn thấy thì tâm không phiền, tranh thủ thời gian biến đi càng sớm càng tốt.
Thấy Cố Uyên để cô đi, Đỗ Nhược cảm thấy như gặp được đại xá, cũng không đoái hoài tới vẻ mặt khó coi của đối phương, tranh thủ thời gian nhanh chóng chuồn đi.
Mặc dù Cố Uyên không hài lòng với kỹ thuật pha trà kém cỏi của cô nhưng cô cảm thấy mình có thể nhờ vào việc đó để từ chối công việc phiền toái bưng trà rót nước này, Đỗ Nhược cảm thấy cũng không lỗ. Huống chi đã lâu, Cố Uyên cũng không dùng bức vẽ của ngày hôm qua để làm khó làm dễ cô, như vậy có thể thấy được lớp trang điểm may mắn hôm nay đã có tác dụng. Cô cảm thấy mình có thể nhẫn nại thêm một chút.

Chương 57: Hàn Mục đúng là một cái đùi vàng giấu mặt!

Đến 9 giờ, những người đến phỏng vấn xin việc đã lần lượt xuất hiện.
Trong khi Đỗ Nhược đang bận rộn, vài lần cô thoáng nhìn thấy Cố Uyên ra khỏi văn phòng, đi đến phòng giải khát uống nước. Những lúc đó, anh đều im lặng quay mặt đi chỗ khác, giả vờ như không nhìn thấy.
Tất nhiên, cô cũng sẽ lặng lẽ nhìn trộm bóng lưng Cố Uyên bưng nước về văn phòng, dường như có thể trông thấy phía sau anh có một chiếc lá run rẩy trong gió, xoay tròn mà rơi xuống.
Đường đường là một người đứng đầu tập đoàn, bận trăm công nghìn việc một ngày mà vẫn phải pha trà rót nước trong thời gian bận rộn, quả thật có chút đáng thương.
Đỗ Nhược không tử tế cười trộm trên nỗi đau của người khác.
Tuy nhiên, cô sẽ không thông cảm cho Cố Uyên. Ai bảo Cố Uyên ngay cả một thư ký cũng không chịu mang theo, còn tìm đủ mọi cách để bắt ép hòng bóc lột sức lao động của cô chứ.
Hơn nữa, con người anh ta lại khó tính, trà pha không ngon, không uống, cà phê không phải nhập khẩu và làm thủ công, cũng không uống.
Cô không tin rằng Hằng Á là một tập đoàn lớn như vậy mà Cố Uyên chỉ có mỗi một mình Trình Tâm là thư ký. Cho nên lúc này, Cố Uyên là điển hình cho loại người tự làm tự chịu.
Đỗ Nhược cảm thấy thoải mái, chưa cảm giác được lương tâm có chỗ nào cắn rứt.
Trong nháy mắt, thời gian buổi sáng đã trôi qua hơn phân nữa. Trong công ty cũng không có thêm người ứng tuyển mới. Rốt cuộc cô có thể an ổn ngồi trước máy tính nghỉ một lúc.
Cô nhìn đồng hồ, vẫn còn một tiếng rưỡi nữa mới đến giờ ăn. Sau một thời gian dài làm việc không ngừng nghỉ, Đỗ Nhược cảm thấy những gì mình ăn hồi sáng gần như đã tiêu hóa sạch sẽ.
Bây giờ không có đồng nghiệp tốt để cùng hẹn nhau đi ăn cơm, hơn nữa dưới cái nắng gay gắt thế này cô cũng không muốn xuống lầu ăn cơm. Đỗ Nhược theo thói quen sờ điện thoại di động, trước tiên định lướt ứng dụng xem có món gì muốn ăn không để chuẩn bị đặt hàng trước.
Kết quả, trên bàn không có điện thoại, ví tiền cũng không thấy.
Hỏng bét rồi, sáng nay, trước khi rời khỏi nhà, vì cô quá tập trung vào việc xây dựng hình tượng của bản thân mà quên lấy điện thoại di động và ví tiền mất rồi.
Cô không thể nào mở miệng mượn tiền của đồng nghiệp xa lạ được. Nghĩ lại hôm nay bạn cùng phòng của cô là Thành Duyệt Duyệt cũng vừa vặn thay ca nghỉ ngơi nên cô liền gọi cho số điện thoại cố định ở nhà trọ để nhờ Thành Duyệt Duyệt đem đồ đến cho cô một chuyến.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Gọi điện thoại xong, Đỗ Nhược chờ ở quầy lễ tân, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía cửa kính thang máy.
Trong lúc Đỗ Nhược đang một lần nữa mệt mỏi nhìn về phía thang máy thì không ngờ lại thấy một bóng dáng cao gầy có chút chán chường từ trong thang máy bước ra.
Đó là.. Hàn Mục.
Hôm nay, anh ấy không mặc quần ống rộng và áo thun nữa mà thay vào đó là quần jean đen và áo sơ mi trắng, mái tóc dài che mắt trên trán cũng được vén sang hai bên một chút để lộ khuôn mặt cương quyết nhưng có hơi mệt mỏi và chán nản.
Điện thoại trên bàn vang lên, cô nhìn Hàn Mục đến gần cửa công ty, thái độ vô cùng kinh ngạc, rồi cầm ống nghe lên.
"Tôi đã nhờ anh Mục gửi điện thoại và ví cho cô rồi đó." Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, nói xong liền cúp, rất điển hình cho phong cách của Thành Duyệt Duyệt. Có trời mới biết ở cái tiệm làm tóc, nơi mà chúng ta toàn nghe những lời nói ngọt ngào, dẻo như kẹo kéo thì làm sao cô ta có thể sống sót nổi một cách ngoan cường như thế?
Hàn Mục liếc mắt thấy Đỗ Nhược, anh đứng ở cổng, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ra mở cửa.
Đỗ Nhược vội vàng bước nhanh ra cửa, chạy tới đón.
"Anh.."
Anh Mục, hai chữ chưa kịp phát ra thì sau lưng cô lại có một giọng nói trầm thấp vang lên: "Hàn Mục, cậu đến rồi à?"
Đỗ Nhược kinh ngạc quay đầu lại.
Cô chỉ thấy Cố Uyên đang chuẩn bị đi đến phòng nước, đứng sau lưng cô với một cốc nước trong tay, ánh mắt không một chút cản trở vượt qua đỉnh đầu cô, khẽ cong môi nhìn Hàn Mục đứng ở phía đối diện.
"Hai người biết nhau sao?"
Đỗ Nhược sững sờ đứng ở giữa, Hàn Mục đi ngang qua cô, đứng trước mặt Cố Uyên, khẽ gật đầu với anh ta rồi nói: "Chào tổng giám đốc Cố."
"Đi đến chỗ tôi nói chuyện đi."
Cố Uyên cũng không đi lấy nước ở phòng giải khát, ngược lại, dẫn Hàn Mục vào phòng làm việc của mình, thản nhiên ra lệnh cho Đỗ Nhược: "Đi pha hai ly pha lê chè xanh."
Cố Uyên nhấn mạnh việc dùng ly pha lê.
Đỗ Nhược đưa mắt nhìn hai người bọn họ, rồi thốt ra một tiếng: "Vâng!"
Hàn Mục lập tức đi theo Cố Uyên, trước khi đi, anh không quên quay người lại, đưa túi giấy đang cầm cho cô.
"Điện thoại và ví tiền của cô đây." Giọng nói lạnh lùng dừng lại một chút, sau đó anh cảnh cáo: "Sau này đừng có bỏ quên nữa đó."
"Cảm ơn anh! Thật may là có anh ở nhà."
Tuy giọng nói lạnh lùng và vẻ mặt nghiêm túc nhưng trong mắt người thứ ba thì cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ nghe có vẻ vô cùng mập mờ.
Cố Uyên nghe xong, đột nhiên sững lại, ánh mắt thâm trầm quét qua hai người một cách dò xét, sau đó mặt không biểu cảm quay đầu lại.
"Hàn Mục, đi theo tôi." Giọng nói lạnh lùng rơi xuống.

Chương 58: Hàn Mục đúng là một cái đùi vàng giấu mặt!

Hàn Mục không nhận ra chỗ bất thường nào, bình tĩnh đi theo về phía trước.
Đỗ Nhược vụng trộm nhún vai một cái. Vì sao cô lại có cảm giác dường như có một luồng khí lạnh đột ngột ập đến vậy? Đỗ Nhược mang theo cảm giác nổi da gà đi vào phòng nước bắt đầu pha trà.
Mọi thứ vẫn như cũ, kỹ thuật còn thô, trà pha xong vị cũng vẫn kém.
Muốn đổi cũng không thể nào đổi được, cả đời này cũng không thể thay đổi, căn bản là Đỗ Nhược không có ý thức tự giác để học. Bàn tay cô chỉ dùng để vẽ tranh chứ không phải phục vụ trà nước.
Để tất cả vào khai, Đỗ Nhược bước vào phòng làm việc của Cố Uyên.
Trên chiếc bàn làm việc bằng gỗ lim nặng nề không có bóng dáng của Cố Uyên và Hàn Mục. Dựa theo tiếng nói từ trong phòng phát ra, Đỗ Nhược thấy Cố Uyên và Hàn Mục đang ngồi đối diện nhau trên ghế sô pha, chính giữa có một chiếc bàn bằng thủy tinh.
Bọn họ phát hiện Đỗ Nhược đi vào nhưng cũng không ngừng nói chuyện.
"Tổng giám đốc Cố, lúc trước anh không đồng ý đầu tư vào dự án của tôi, anh cũng không coi trọng người lãnh đạo của nhóm tôi. Tại sao bây giờ anh lại đề nghị tôi đến làm trưởng nhóm của công ty anh?"
Giọng điệu của Hàn Mục lạnh lùng, những câu hỏi lại rất sắc bén, có chút mỉa mai mà ngay cả Đỗ Nhược cũng có thể cảm nhận được.
Cô lần lượt đặt hai ly trà trước mặt họ, lúc đang phục vụ trà cho Hàn Mục, cô liếc nhìn anh ta một cái, kinh ngạc hỏi: "Anh định đến đây làm việc sao?"
Ánh mắt Hàn Mục không có một chút gợn sóng nhìn lướt qua Đỗ Nhược, cũng không trả lời, anh vẫn nhìn chầm chầm về phía người đàn ông đối diện, khóe miệng mang theo ý cười, chờ đợi câu trả lời của đối phương.
Cố Uyên bắt được động tác nhỏ của Đỗ Nhược, trong lòng hơi khó chịu, ho khan một tiếng.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Chợt cơ thể Đỗ Nhược hơi căng thẳng, cô im lặng nhìn Cố Uyên.
"Còn không mau ra ngoài."
Mặc dù ánh mắt của Cố Uyên không rõ ràng nhưng Đỗ Nhược có thể cảm nhận được áp lực ẩn chứa trong đó, cô không dám làm thêm bất cứ động tác nhỏ nào, mang theo cái khay trống, xoay người rời khỏi.
Trước khi đóng cửa, cô chỉ có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói của Cố Uyên: "Sự thật đã chứng minh, trong quá trình gây dựng sự nghiệp, mặc dù cậu đã từng thành công nhưng cuối cùng với.."
Quay trở lại quầy lễ tân, Đỗ Nhược không kìm được kích động.
Hóa ra Hàn Mục, người bạn cùng nhà trọ này của cô, đúng là một cao thủ giấu mặt.
Hồi tưởng lại cuộc điện thoại trước đây của Cố Uyên và nghĩ về những lời cô vừa nghe thấy khi bưng trà, Đỗ Nhược chắc chắn rằng ứng cử viên sáng giá cho vị trí CEO dự bị mà Cố Uyên đang tìm kiếm chính là Hàn Mục.
Ai có thể nghĩ tới người mà Cố Uyên, chủ tịch của tập đoàn Hằng Á coi trọng lại là người đã từng lăn lộn bằng cái nghề lái xe trái phép để kiếm cơm chứ.
Thật không hổ là người có thể dùng Porsche để kiếm sống. Đây đúng là cái đùi vàng giấu mặt.
Đỗ Nhược quyết định cô phải cố gắng tạo một mối quan hệ tốt với Hàn Mục và cho anh ta thấy tài năng thực sự của mình trước khi anh ta phát tài. Cố Uyên không nhận ra năng lực của cô, không có nghĩa là người khác cũng không nhận ra.
Khi Đỗ Nhược đang nhìn chằm chằm vào một biểu tượng máy tính nào đó thì ai đó đã dùng ngón tay gõ nhẹ vào màn hình máy tính của cô.

Chương 59: Cố Uyên ghen!

Cô đột nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu lên.
Là Hàn Mục!
"Đi đây!" Hàn Mục không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, chào hỏi xong, anh bước ra ngoài không một chút dài dòng dây dưa.
"Bây giờ đi liền sao?"
Đỗ Nhược lặng nhìn cho đến khi Hàn Mục đã đi đến cửa công ty, lúc ấy cô mới hướng về bóng lưng của anh ta hỏi: "Này, anh Mục, vậy anh có tới công ty làm việc không?"
Hàn Mục không quay đầu lại, cũng không trả lời, chỉ giơ tay phải lên ra hiệu tạm biệt rồi lắc lư đi mất.
Đỗ Nhược ngồi ở xa xa nhìn Hàn Mục đi vào thang máy, trong lòng có chút thất vọng.
Thật là, tốt xấu gì bây giờ bọn họ cũng đang ở chung một mái nhà, cũng coi như là người quen, vậy tại sao lại keo kiệt như thế chứ, không chịu nói với cô thêm vài câu.
Reng reng reng, điện thoại trên bàn lễ tân vang lên, Đỗ Nhược ngồi nhìn chiếc điện thoại từ sáng đến trưa vẫn reo liên tục mà thở dài cam chịu rồi cầm ống nghe lên.
"Vào dọn dẹp ly đi." Giọng của Cố Uyên truyền đến qua điện thoại.
Vai Đỗ Nhược rủ xuống ngay lập tức, từ "vâng" còn chưa kịp nói ra miệng thì bên kia đã tắt máy.
Đỗ Nhược lại một lần nữa đi vào văn phòng Cố Uyên. Cố Uyên vẫn tiếp tục bận rộn bên chiếc ghế độc quyền của mình.
Đỗ Nhược không khỏi thả nhẹ bước chân, nhẹ nhàng đi tới khu nghỉ ngơi rồi thu dọn ly nước trên bàn.
Sau khi đặt những ly nước đã sử dụng lên khay, cô lặng lẽ rời khỏi.
Cố Uyên nhíu mày nhìn lướt qua Đỗ Nhược một cái rồi quay lại xấp tài liệu dày cộm, không ngẩng đầu lên hỏi: "Khách đi rồi, còn không biết đi vào thu dọn một chút hay sao?"
Trong lòng Đỗ Nhược còn đang suy nghĩ đến chuyện của Hàn Mục, không chút suy nghĩ nói: "Tôi tưởng đây là công việc của nhân viên quét dọn." Nói xong, cô mới nhận ra nơi này không phải công ty Nam Hưng, vội vàng sửa lại: "Bây giờ tôi biết rồi, về sao nhất định sẽ chú ý."
Cố Uyên chợt hiểu ra, đây hẳn là thói quen của Đỗ Nhược từ tập đoàn Nam Hưng để lại. Thẩm Phú Tư đúng là biết thương hoa tiếc ngọc, tình nguyện nuông chiều tiểu cô nương ở bên cạnh đến thế. Bình thường khi tiếp khách ở công ty, nhiều lắm là nhờ thư ký giúp pha trà rót nước, phần còn lại của công việc sau đó có lẽ thực sự là nhiệm vụ của nhân viên vệ sinh.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Cố Uyên càng ngày càng cảm thấy người mà anh giữ lại rõ ràng là một tiểu tổ tông. Quên đi, để An Nhã từ từ xử lý.
Thấy Cố Uyên nhất thời không lên tiếng, Đỗ Nhược thận trọng hỏi: "Tổng giám đốc Cố, tôi ra ngoài trước nhé!"
"Ừm!"
Cố Uyên dửng dưng đáp lại một tiếng, Đỗ Nhược cảm thấy được thả lỏng, cô tranh thủ thời gian nhanh chân chuồn đi.
"Cô và Hàn Mục rất thân sao?"
Đỗ Nhược vừa chạm tay vào nắm cửa đã lúng túng quay đầu lại, thấy Cố Uyên ngẩng đầu lên khỏi xấp tài liệu, ánh mắt rơi thẳng vào cô, khuôn mặt tuấn tú không phân biệt được là vui mừng hay tức giận.
"Cũng tạm thôi." Đỗ Nhược cười xòa.
"Cũng chỉ tạm thôi ư?" Cố Uyên nhíu mày: "Không phải Hàn Mục là bạn trai hiện giờ của cô sao? Cậu ta mang điện thoại và ví cho cô. Khi đến đưa trà, cô còn liếc mắt đưa tình với cậu ta kia mà."
"Gì chứ?" Đỗ Nhược như đang nằm mơ, đôi mắt nào của Cố Uyên có thể nhìn ra cô và Hàn Mục là đang liếc mắt đưa tình, hơn nữa Cố Uyên quan tâm đến chuyện này làm gì?
"Sau này, cô và Hàn Mục có lẽ sẽ trở thành đồng nghiệp. Dù công ty không cấm chuyện tình cảm công sở nhưng cô cũng phải chú ý ảnh hưởng một chút." Cố Uyên lạnh lùng nói.
Đỗ Nhược càng ngày càng không hiểu. Cái gì mà tình cảm công sở, càng nói càng thái quá.
"Cái kia.. tổng giám đốc Cố." Đỗ Nhược cảm thấy cần phải giải tỏa hiểu lầm này. "Hàn Mục chỉ là một trong những người bạn cùng nhà trọ hiện giờ của tôi thôi."
"Bạn cùng nhà trọ sao?" Cố Uyên cảm thấy được thả lỏng, tâm trạng không hiểu sao lại chuyển biến tốt lên, chợt nhìn thấy lớp trang điểm nặng nề trên gương mặt của Đỗ Nhược cũng thuận mắt hơn nhiều: "Hiện giờ, anh ta xuống dốc như vậy sao? Ngay cả nhà cũng không có, còn phải thuê chung với người khác nữa."
Đỗ Nhược âm thầm gật đầu, chẳng những không có nhà mà còn phải kiếm sống bằng nghề lái xe trái phép. Nhưng điều này không tiện đề cập với Cố Uyên. Thấy tâm trạng Cố Uyên có vẻ tốt, Đỗ Nhược càng thêm bạo dạn.
Cô vốn là người thẳng thắn, có tâm hồn và tính cách đơn giản, luôn nở một nụ cười sáng lạn. Hơn nữa, trước khi xuyên qua, cô cũng chỉ vỏn vẹn là sinh viên đại học năm thứ tư, còn chưa trải qua thử thách của xã hội. Vì vậy, cô có dũng khí của một con bê mới sinh, không sợ hổ.

Chương 60: Cố Uyên ghen!

Trước đây, cô rất sợ hãi Cố Uyên, chỉ vì Cố Uyên là nam chính của thế giới trong cuốn sách này, còn cô là nữ phụ pháo hôi bị nam chính hành hạ. Cô sợ rằng số phận của mình sẽ bị chi phối bởi vận mệnh của kịch bản. Thế nhưng sau khi cô đến đây một thời gian, nam chính và nữ chính cũng không có đến với nhau theo cốt truyện. Cô và nữ chính lại rất thân thiết và hòa hợp. Điều đáng lo ngại đã lâu không xảy ra. Điều đó đủ chứng tỏ, sự xuất hiện của cô đã làm thay đổi cốt truyện và có lẽ cô cũng sẽ không trở thành bia đỡ đạn vì vật lộn với nữ chính mà tìm đường chết như trong sách, ít nhất là như vậy.
Dù đã vô tình xúc phạm Cố Uyên hai lần trước đó nhưng anh chỉ răn đe bằng lời nói chứ sau khi biết chuyện vẫn chưa có làm gì cô cả. Lúc này thấy Cố Uyên có vài phần hào hứng nói chuyện với cô, Đỗ Nhược không khỏi đặt cái khai đang cầm trên tay xuống, tiến lên hỏi:
"Tổng giám đốc Cố, trước đây có phải Hàn Mục rất lợi hại không? Ngay cả anh cũng tìm đến anh ấy?"
Cố Uyên liếc nhìn về phía Đỗ Nhược: "Xem ra, cô cũng không biết rõ về Hàn Mục, mỗi ngày cô đều gặp mặt cậu ta mà lại nhìn không ra cậu ta là ai à?"
"Tôi không biết." Đỗ Nhược ngỡ ngàng.
Thấy Đỗ Nhược thực sự không biết điều này, chứng tỏ cô và Hàn Mục không có quan hệ thân thiết, Cố Uyên không khỏi có chút nhẹ nhõm mấy phần.
Thực sự mà nói thì cô không quan tâm đến quá khứ của Hàn Mục. Cô chỉ muốn biết ý định của anh ta, vì vậy cô hỏi: "Tổng giám đốc Cố, vừa rồi anh nói như vậy, có nghĩa là Hàn Mục sẽ đến làm việc ở công ty chứ. Nếu như thế thì anh ta sẽ giữ chức vụ gì?" Đôi mắt nai thật to của Đỗ Nhược gợi lên sự tò mò và tìm tòi tra cứu một cách sâu sắc.
Suy nghĩ của Đỗ Nhược đều hiện rõ trên nét mặt. Trong nháy mắt, Cố Uyên nhìn lướt qua đã thấy ngay, trong lòng anh cảm thấy có chút buồn cười: "Cô muốn đợi khi tôi rời khỏi công ty thì thông qua Hàn Mục để tiến vào bộ phận mỹ thuật à?"
Đỗ Nhược trợn tròn mắt, Cố Uyên có phải là hồ ly không? Vậy mà đã biết hết kế hoạch của cô rồi.
"Cô thậm chí còn không biết rốt cuộc cậu ta là ai. Có vẻ như cô và cậu ta chỉ là quen biết sơ giao thôi. Vậy dù cậu ta có thay tôi làm CEO thì cô cũng không sáng sủa gì đâu. Hơn nữa, cô có biết khi nào tôi sẽ rời khỏi chức vụ quản lý này không? Có lẽ ngắn thì một năm rưỡi, lâu thì ba năm, năm năm sau cũng nên."
Vẻ mặt Đỗ Nhược đơ tại chỗ.
Nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu của Đỗ Nhược, tâm trạng Cố Uyên càng thêm vui vẻ.
Đột nhiên, không biết nghĩ đến điều gì, nụ cười trên mặt Cố Uyên chợt biến mất. Anh vươn tay lấy một tờ giấy trong ngăn kéo đưa cho Đỗ Nhược rồi dùng ngón tay gõ gõ lên mặt giấy: "Tốt nhất là cô nên dùng tâm tư của mình cho đúng chỗ đi, cả ngày toàn vẽ những thứ linh tinh. Để sau này khi tôi thực sự có ý định chuyển cô qua bộ phận mỹ thuật thì ít nhất cô cũng phải thành công khiến cho tôi thay đổi quyết định chứ."
Khi Đỗ Nhược nhìn thấy bức tranh "mặt người dạ thú" mà cô vẽ nguệch ngoạc vì tức giận ngày hôm qua thì hai mắt cô co rút lại. Cô thầm nghĩ không tốt, rốt cuộc thực sự bức tranh này đúng là rơi vào tay Cố Uyên.
Bây giờ cô hối hận vô cùng. Vì sao vừa rồi miệng lại ăn mắm ăn muối mà hỏi con hồ ly Cố Uyên này cơ chứ? Không thể nhịn đến sau khi tan làm về nhà hỏi thẳng người trong cuộc hay sao?
"Nếu tôi nhớ không lầm thì đây là lần thứ hai cô dùng tranh để mắng tôi." Cố Uyên chậm rãi nói.
"Tổng giám đốc Cố, ngài thật biết nói đùa, làm sao anh có thể tự đưa mình ngồi vào chỗ đấy chứ? Đó hoàn toàn không phải anh. Cái kia.. bức tranh này tôi còn chưa có vẽ xong, hôm qua dự định về nhà tiếp tục vẽ, kết quả tìm mãi vẫn không thấy. Không ngờ rằng nó đã bị anh nhặt được, ha ha."
Không biết Đỗ Nhược lấy đâu ra can đảm mà bịa chuyện chém gió qua loa đồng thời động tác trên tay cũng không chậm, tiện thế muốn lấy cớ vẽ chưa xong mà lấy bức tranh đi. Trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ, ngàn vạn lần không thể lại để cho nó rơi vào trong tay Cố Uyên một lần nữa.
Cố Uyên nhanh tay nhanh mắt bắt lấy bàn tay đang chạm tới tờ giấy vẽ của Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược giật mình, cô vừa nắm chặt tờ giấy dưới tay vừa dùng sức kéo ra ngoài, muốn thoát khỏi bàn tay của Cố Uyên.
Gương mặt cô đã đỏ bừng lên nhưng cũng kiên quyết không dám buông ra..
Cố Uyên nheo mắt lại, nhìn một cách nguy hiểm.
Đỗ Nhược không chút suy nghĩ, lấy một cánh tay khác quyết định tham chiến với tay kia, cố gắng đẩy bàn tay của Cố Uyên ra. Tiện thế, Cố Uyên bắt chặt luôn bàn tay còn lại của cô.
Lòng bàn tay Cố Uyên nóng rực, dường như có thể làm bỏng tay cô. Trong lòng Đỗ Nhược như bị thiêu đốt. Cô sửng sốt một chút.
Trong lúc hai người đang giằng co thì.. tùng tùng tùng, tiếng đập cửa vang lên.
Một giây sau, bên ngoài có người không gọi mà đến.
Khi An Nhã mở cửa bước vào, cũng là lúc nhìn thấy một màn như vậy.
Cách bàn làm việc, Cố Uyên nghiêng người về phía trước, ấn chặt hai bàn tay của cô gái nhỏ dưới lòng bàn tay mình, ánh mắt anh đầy bá đạo và sâu thẳm. Còn bên kia, cô gái nhỏ thì xấu hổ với gương mặt đỏ bừng, dường như có chút run rẩy vì thẹn quá hóa giận.
Nó giống hệt như cảnh tán tỉnh yêu đương trong văn phòng.
Người phụ nữ đi theo An Nhã nhìn thấy rõ tình hình trong phòng, nhất thời khuôn mặt chợt biến sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#readoff