93. Phiên ngoại 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hữu Trân dựa vào trước bàn làm việc, ăn năn hối hận hơi bị sớm, cửa phòng ngủ lại nhẹ nhàng mở ra. Trương Hữu Nguyên đôi mắt mơ màng, xoa xoa tóc đi ra, đầu nhỏ quay qua quay lại ngó xung quanh.

Hữu Trân nhanh chóng đi qua, ngồi xổm xuống ôm cô bé,

"Làm sao vậy? Bị đánh thức hả?"

Hữu Nguyên không nói gì, nhìn Hữu Trân sững sờ.

" Cục cưng con có đói bụng không? Có cháo ngon ăn à."

Hữu Trân cười tủm tỉm ôm cô bé, hôn 1 cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn mủm mỉm như bánh bao thịt. Lúc này, Trương Nguyên Ánh từ nhà tắm bước ra, gương mặt tuy được rửa sạch sẽ nhưng ánh mắt thũng giống cây đào mật, chóp mũi cũng hồng hồng. Liếc An Hữu Trân, một câu cũng không nói, đoạt Hữu Nguyên khỏi lòng cô, ôm vào phòng ngủ.

Vì thế, An Hữu Trân lại bị tiếng cửa đóng sầm làm giật mình. Nhưng cô 1 chút cũng không tức giận. Lắc đầu cười cười, cầm quần áo đi vào nhà tắm, hăng say ngâm nga 1 bài hát.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, khi cô lau khô tóc bước ra, Trương Nguyên Ánh đoan đoan chính chính ngồi ở trên ghế sofa đưa lưng về phía cô, giống như nhiều năm về trước. Khóe miệng Hữu Trân khẽ cong, đi qua ngồi bên cạnh cô, dùng remote mở TV.

Và cũng như bình thường, lại là bộ phim mèo vờn chuột.

Trương Nguyên Ánh không có biểu hiện gì, 1 lúc sau, giọng mũi rất nặng hỏi,

"Trân thu dọn hành lý làm gì?"

Hữu Trân quay đầu lại nhìn cô, "Tôi muốn đi tìm hiểu làng nhi đồng của Hữu Nguyên, muốn biết con rốt cuộc đang suy nghĩ gì."

"Em và Trân cùng đi."

"Cùng đi? Vài ngày a, em không nhớ con sao?"

Trương Nguyên Ánh liếc cô, không thèm nói. Nhìn An Hữu Trân cười đắc ý, rất ư khó chịu, đứng dậy đem cô đặt dưới thân trên ghế sofa, nhìn cô chằm chằm đầy oán hận.

Hữu Trân kinh ngạc mở to mắt, "Em muốn làm gì?"

"Trân thử nói xem?"

Trương Nguyên Ánh cắn răng. An Hữu Trân đảo đôi mắt, giật mình, sau đó si mê nghi hoặc,

"Bây giờ?"

Hình như nãy có người nói ngày mai có cuộc họp quan trọng phải xem tài liệu a. Trương Nguyên Ánh không trả lời, nhíu mày.

"Ở chỗ này?"

"Tại sao không?"

Nguyên Ánh hỏi lại đầy kiên quyết. Hữu Trân khóe miệng nhếch nhếch, hiểu được: so với trước đây đã có thay đổi a. Nếu như vậy, thì không cần khách sao nữa nha?

Không khí rất tốt, hưng trí cũng không tồi, Trương Nguyên Ánh vẫn duy trì nụ cười như vô ý. Cơ thể sau 1 thời gian dài ngủ say, lại 1 lần nữa, từng chút từng chút 1 mở ra, đầu ngón tay khẽ tiếp xúc, như ma lực lướt qua da thịt, như cây đũa phép thần thánh khẩy những điệu nhạc du dương trên làn da. So với giường thì sofa tương đối chật hẹp, thân thể 2 người dính sát vào nhau, ma sát với phần vải thô sát xuất ra những tia lửa động tình. Phản ứng An Hữu Trân làm cho Nguyên Ánh rất hài lòng, thỏa mãn, thâm tình, quyến luyến, yêu thích không rời tay, dịu dàng có thể làm tan chảy một con người. Nhưng cô vẫn thản nhiên như thói quen trước đây, mặc kệ triền miên nhiệt liệt nồng nàn, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh.

An cảnh quan lực bất tòng tâm, chỉ vừa xong 1 hiệp liền ngã xuống thở phì phò vào cổ Trương Nguyên Ánh. Không biết là ngứa hay quả thật cảm thấy buồn cười, Trương Nguyên Ánh cười xấu xa.

"Em cười cái gì?" Hữu Trân mặt hơi hơi phiếm hồng, chuyện tình dục vẫn là xấu hổ tức giận, không thể hiểu hết.

"Không có a..." Trương Nguyên Ánh vòng tay ôm cổ cô, ngón tay len lỏi vào mái tóc như vuốt ve.

"Tôi nghe thấy em cười."

"Um, em đang nghĩ: lúc còn trẻ, cũng không thấy Trân vô dụng như vậy, Hữu Nguyên đã lớn như vậy biểu hiện thành như vậy, thật sự dọa người a..."

Trương Nguyên Ánh nói bâng quơ, cố ý khıêυ khích. An cảnh quan sửng sốt, vẻ mặt xanh xám như bị sét đánh. Cô nghiến răng, nheo mắt lại, chuẩn bị lấy thực tế hành động, chống lại lời vu khống này.

Đêm, rất dài a.

Sáng hôm sau, cảm xúc đại bi đại hỉ cùng niềm hạnh phúc cực hạn xảy ra trên cơ thể, làm cho 1 người luôn tuân thủ đồng hồ sinh học như Trương Nguyên Ánh, cũng say ngủ, dạy trễ hơn thường ngày. Nhưng An Hữu Trân không có gì khác thường, rời giường rửa mặt, nướng bánh mì hâm nóng sữa, còn làm 1 bát phở nóng. Khi đến giờ ăn sáng, cô vào phòng ngủ, kéo Trương Hữu Nguyên ra khỏi chăn, nhào qua nặn lại để đánh thức cô bé, tắm rửa, cho cô bé ăn sáng trước.

Trương Hữu Nguyên không chỉ di truyền vẻ bề ngoài của An Hữu Trân mà còn di truyền 1 đặc trưng không lẫn vào đâu được, đó là lòng thành kính đối với thức ăn. Lúc ăn vô cùng tập trung, không nhìn đông ngó tây, từng miếng từng miếng được cô bé ăn sạch sẽ. Hữu Trân trét bơ đậu phộng vào bánh mì đưa cho cô bé, cô bé 1 tay cầm bánh mì, 1 tay cầm thìa, 1 miếng bánh mì, 1 miếng canh, vô cùng tập trung ăn.

Hữu Trân lau lau tay,

"Hữu Nguyên a, mẹ con nói, hôm nay mẹ có cuộc họp ban giám đốc quan trọng, nhưng bây giờ mẹ vẫn còn đang ngù, con nói mami có nên đánh thức mẹ không ah?"

Đối với Trương Hữu Nguyên mà nói, ban giám đốc là cái quỷ gì cô bé cũng không biết, cho nên đối với câu hỏi vu vơ của An Hữu Trân, cô bé không biết đường trả lời, vẫn chăm chú ăn như cũ, không để ý tới cô.

"Hỏi con a, sao con chỉ biết ăn ăn thôi a?"

Hữu Trân bất mãn. Nhưng mà Trương Hữu Nguyên vẫn coi cô như không tồn tại, chỉ lo ăn mà thôi. Trước thái độ của cô bé, An cảnh quan không thể không áp dụng bạo lực, đoạt lấy bánh mì của cô bé,

"Con phải trả lời xong mới được ăn."

Trương Hữu Nguyên nhìn bánh mì bị cướp đi, chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất là vô tội nhìn An Hữu Trân. Thấy Hữu Trân cũng không có ý trả cho mình, cũng kệ, nhếch miệng cúi đầu chỉ ăn canh. Hữu Trân vô cùng đau đầu với thói quen nhẫn nhục chịu đựng của cô bé, nhanh chóng trả lại bánh mì cho cô bé,

"Được rồi được rồi, ăn đi."

Vẫn là đợi Trương Nguyên Ánh thức dậy thương lượng một chút, nếu cứ lớn lên như bánh bao thịt coi như tiêu đời, tính cách như bánh bao thịt thì sau này sớm muộn gì cũng bị ăn sạch.

Hai người thương lượng là đem cô bé đi khu vui chơi chơi 1 chút. Trương Hữu Nguyên đối với đề nghị này tỏ vẻ bình tĩnh, khi còn nhỏ, lúc nghỉ hè cũng có vài lần đi chơi, cũng không có ấn tượng gì, bất quá nghe đi chơi thì đứa trẻ nào mà không thích.

Sáng hôm đó, hai ngươi lớn lại thức dậy từ ghế salon, bọn họ dường như băt đầu say mê trò chơi sofa này, một chút cũng tìm không ra tính tự giác của bậc phụ huynh. Hữu Trân rửa mặt xong rồi đi làm điểm tâm, Trương Nguyên Ánh thu dọn chăn, vào phòng ngủ đánh thức con.

Vừa mở cửa, đã thấy Hữu Nguyên thức dậy, đứng cạnh giường nhìn chằm chằm chăn. Trương Nguyên Ánh cười cười,

"Hữu Nguyên? Hôm nay như thế nào lại tự mình thức dậy?"

Trương Hữu Nguyên phản ứng hơi lạ. Ánh mắt nao núng khi Trương Nguyên Ánh muốn ôm cô bé. Sau khi trở về, cô bé cũng không quá gần gũi với Nguyên Ánh, nhưng cũng không có biểu hiện rõ ràng như vậy. Nguyên Ánh sờ sờ trán của cô bé, không phát hiện khác thường.

Nguyên Ánh rửa mặt sạch sẽ cho cô bé, dẫn cô bé vào phòng ăn. An Hữu Trân mang tạp dề hình con gấu mang bữa sáng đặt lên bàn, thấy Trương Nguyên Ánh mặc quần jeans, ánh mắt long lanh huýt sáo trêu chọc, Trương Nguyên Ánh giận dữ,

"Đừng làm rộn, Hữu Nguyên không được vui."

Hữu Trân nghe vậy, cúi đầu xoa xoa tóc cô bé,

"Hữu Nguyên, làm sao vậy? Dẫn con đi chơi, con không thích sao?"

Trương Hữu Nguyên thay đổi thói quen ngồi trên chiếc ghế của mình, chỉ im lặng đứng cạnh bàn ăn, ánh mắt khϊếp sợ, nhìn Hữu Trân và Nguyên Ánh, lại rất nhanh tránh đi. Trương Nguyên Ánh không rõ cho nên ngồi xổm xuống nhìn thẳng cô bé, kiên nhẫn hỏi,

"Hữu Nguyên, con không thoải mái sao?"

Cô bé lắc lắc đầu.

"Vậy không thích đi khu vui chơi đúng không?"

Vẫn lắc đầu. Hữu Trân xem xét cô bé, buông thìa trong tay, ra khỏi phòng ăn. Khi thấy Hữu Trân đi ra, Trương Hữu Nguyên rất khẩn trương, ánh mắt càng bối rối. Trương Nguyên Ánh càng thêm lo lắng không biết cô bé đang sợ hãi điều gì. 1 lúc sau, Hữu Trân trở lại, vẻ mặt buồn cười,

"Ăn trước đi, không có việc gì."

Nguyên Ánh không rõ cho nên kỳ quái nhìn cô. Hữu Trân vươn tay ôm Hữu Nguyên, hung hăng hôn một cái,

"Cô bé à."

Nói xong ngồi xuống, đặt cô bé trên đùi,

"Hữu Nguyên, con nít không giống người lớn a, đái dầm là chuyện bình thường. Mami và mẹ sẽ xử lý, cũng sẽ không la con, con sợ cái gì ha?"

Trương Nguyên Ánh hiểu được ngọn nguồn, tâm tình thả lỏng, lại nhịn không được nở nụ cười. Xoay người, xoa xoa mặt cô bé,

"Thì ra là sợ chuyện này hả?"

Trương Hữu Nguyên thấy mấy người lớn cũng không la mắng mình, tâm tình cũng thả lòng. Bản thân cảm thấy xấu hổ, cúi đầu, hai bàn tay nhỏ bé rối xoắn lại với nhau.

Bởi vì không phải ngày lễ, trong khu vui chơi cũng không có nhiều người, nhưng cũng rất náo nhiệt, Trương Hữu Nguyên vừa vào cửa, ánh mắt không ngừng xoay nhìn lung tung, chiếc đầu nhỏ quay qua quay lại, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, chờ mong.

Hữu Trân ẵm cô bé đi từ từ, cho cô bé nhìn quanh. Nguyên Ánh mua bong bóng cho cô bé, phản ứng bình thường của trẻ con như Hữu Nguyên làm cho người ta rất vui, thoạt nhìn vấn đề không có gì nghiêm trọng.

Tới 1 khu trò chơi, đám người phía trước la hét sợ hãi, cô bé ngẩng đầu nhìn lên. Hữu Trân nhân cơ hội dụ dỗ cô bé,

"Hữu Nguyên, con có muốn lên chơi không a?"

Đôi mắt Trương Hữu Nguyên lóe sáng, mím cái miệng nhỏ nhắn, ngại ngùng mà gật gật đầu.

"Nhưng mà mami không dám chơi, để mẹ dẫn con lên chơi được không?"

Sắc mặt cô bé cứng đờ, cô bé thật sự không thích đi chung với Nguyên Ánh nhất là cùng nhau xếp hàng. Nhưng trò chơi kia hấp dẫn quá, lén nhìn Trương Nguyên Ánh liếc mắt một cái, miễn cưỡng gật gật đầu.

Hữu Trân nháy mắt với Trương Nguyên Ánh, buông cô bé ra. Trương Nguyên Ánh vươn tay ra, cô bé chầm chậm đi qua, vươn cánh tay bé nhỏ để mẹ nắm, vui tươi đi vào bên trong rào chắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro