Chương 8: Mờ ám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu đâu có nuôi mèo đâu, sao lại có mấy cái này vậy?" Minh nhướn mày, thắc mắc hỏi tôi.

"Tớ mua chơi thôi, lúc nào cũng sẽ có vài gói trong cặp. Tại thi thoảng đi đường gặp mấy bé bị bỏ rơi, mà không có gì cho các bé ăn thì buồn lắm." tôi giải thích với một nụ cười nhẹ.

"Thì ra là vậy." Minh gật đầu, vẻ mặt dường như đã hiểu ra gì đó.

"Thế tớ về trước nhé. Cậu nhớ để ý vết thương trên tay đấy!" Tôi nói, rồi vẫy tay chào tạm biệt Minh. Cảm giác yên tâm lấp đầy tâm trí khi biết, bây giờ bé đã có người yêu thương và chăm sóc.

---

Tối đó, dù biết mai là Chủ Nhật nhưng tôi vẫn phải thức khuya hơn thường lệ để giải quyết mớ bài tập, cũng như vấn đề của ban truyền thông.

"Cuối cùng cũng xong!" Tôi vươn vai, ưỡn ẹo một chút. Không hiểu sao mới mười sáu tuổi, mà xương cốt tôi cứ như đã trải qua sau mươi năm cuộc đời. "Hửm...không biết Minh đã ngủ chưa nhỉ? Dặn cậu ấy chụp ảnh bé mèo cho mình mà vẫn chưa thấy gì."

Tôi mở điện thoại, định chủ động nhắn trước, nhưng khi nhìn lên đồng hồ lúc này đã gần nửa đêm. Tôi quyết định không làm phiền nữa, dứt khoát vứt điện thoại sang một góc, tắt đèn, leo lên giường đắp chăn đi ngủ.

Hành động thì là như vậy, nhưng tâm trí tôi vẫn tiếp tục suy nghĩ về Minh. Tôi biết, tận sâu trong lòng, bản thân tôi cũng có chút cảm giác đặc biệt với Minh và cậu ấy cũng có cảm xúc tương tự.

Dù cậu ấy có đối xử tốt với tôi đến đâu, tôi vẫn không thể phủ nhận rằng giữa chúng tôi như thể vẫn có một khoảng trống nào đó không thể lấp đầy, những điều mà tôi chẳng thể hiểu và biết về cậu ấy.

Sự mơ hồ này khiến tôi có chút lo lắng và bối rối. Tôi muốn biết nhiều hơn, muốn hiểu rõ hơn về Minh, muốn biết rõ những gì cậu ấy đang giấu kín. Bởi chỉ khi hiểu thấu những điều đó, cả hai chúng tôi mới thực sự lựa chọn có tiến đến một mối quan hệ khác hay không.

---

"Dậy đi, mày có biết ông mặt trời giờ đang trên đỉnh đầu mày rồi không hả, con kia!"

"Mẹ đừng kéo rèm mà, cho con ngủ thêm xíu nữa!"

"Mẹ cái đầu nhà mày. Bạn mày đến rủ mày đi chơi đây này!"

Tôi bật dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn xung quanh. "Hả? Ai đến vậy?"

"Là bọn tao, dậy nhanh lên!" Một giọng nói quen thuộc vang lên, thì ra là Diệu Phương. Còn có Kiều Trang và Mộc Thảo đang nằm ở trên giường cạnh tôi.

"Sao tụi mày đến đây?"

"Thì bọn mình hẹn qua nhà Khiết Minh làm project thi, có thế mà mày cũng quên." Mộc Thảo nói, giọng có chút ngái ngủ.

Tôi chớp mắt, rồi bật cười. "Ừ ha, sao tao lại quên được thế nhỉ. Chúng mày ngồi im đấy, đợi tao năm phút, đúng năm phút."

Tôi nhanh chóng bật dậy, vệ sinh cá nhân rồi thay đồ. Chỉ mất vài phút, tôi đã hoàn thành xong mọi việc. "Xong rồi đây. Đi thôi, kẻo muộn thì phải tội."

Chúng tôi nhanh chóng rời khỏi nhà, leo lên xe, hướng về phía nhà Khiết Minh.

"Nhà đ*o gì mà giàu thế!" Diệu Phương cảm thán.

Tôi cười, không khỏi đồng tình với cảm xúc của Diệu Phương.

Kiều Trang nói thêm,"Thằng này kiếp trước chắc phải giải cứu cả thế giới."

Mộc Thảo đột nhiên reo lên, "Ê! Khánh Linh kìa.", và vẫy tay chào Khánh Linh.

Khánh Linh nhìn thấy chúng tôi từ xa, cũng cười lớn vẫy tay chào lại chúng tôi. "Khiếp! Mồm đứa nào to thế, mới đầu đường mà tao đã nghe thấy tiếng!"

Cả nhóm cười ầm lên.

Khánh Linh nói thêm, "Vào nhà nhanh lên, bọn tao ngồi đợi chúng mày muốn bị trĩ luôn rồi!"

Tôi vừa cười vừa đáp, "Được rồi, đến đây!" Cả nhóm nhanh chóng bước vào nhà Khiết Minh.

"Làm đến đâu rồi?" Tôi chủ động hỏi.

"Qua Thanh Hà, Diệu Phương, Lâm Phong với tao kiếm imformation về ô nhiễm môi trường hết rồi." Khánh Linh đáp. "Bọn tao cũng gửi file vào nhóm rồi đấy, chúng mày đọc xem có cần sửa với thêm bớt gì không."

Tôi gật đầu, lấy máy tính ra kiểm tra tài liệu. "Để tao với Kiều Trang kiểm tra qua đã. Lát viết thành dàn ý cho dễ học."

Kiều Trang ngồi xuống bên cạnh, cùng mở mày tính và bắt đầu xem xét các thông tin. Cả hai chúng tôi đều kiểm tra một cách cẩn thận.

"Nhìn chung thì cũng ổn rồi đấy!" Kiều Trang nhận xét. "Chỉ cần bổ sung một chút về số liệu thông kê là sẽ hoàn chỉnh hơn. Chỗ này cần thêm thông tin..."

Mọi người chăm chú quan sát lên màn hình, theo dõi những phần mà Kiều Trang yêu cầu cần chỉnh sửa, sao cho hoàn chỉnh hơn.

Sau khi bản thảo được điều chỉnh và bổ sung thêm những phần Kiều Trang yêu cầu, Diệu Phương, Thanh Hà, tôi và Khiết Minh ngồi lại thành một nhóm để viết dàn ý, phân công các đoạn thuyết trình. Còn nhóm Mộc Thảo, Khánh Linh và Lâm Phong ngồi ở góc khác, tập trung vào việc thiết kế slide cho bài thuyết trình. Lâu lâu, Kiều Trang - nhóm trưởng cũng sẽ qua quan sát và góp ý chỉnh sửa slide.

"Cuối cùng cũng xong!" Diệu Phương thở phào nhẹ nhõm, nhìn vào dàn ý và slide đã hoàn thiện.

"Chưa xong đâu cô nương! Còn phải thuyết trình thử nữa." Kiều Trang nói với giọng điệu nghiêm túc.

"Chúng ta đã ngồi đây từ bảy giờ sáng đến hai giờ chiều rồi đó! Đói vãi. Chưa kể không có thực thì sao vực được đạo à mày!" Diệu Phương chưng ra cái biểu cảm hết sức phản đối.

Khiết Minh bật cười."Để mọi người nghỉ một lát đã. Trong tủ lạnh nhà tao có đồ ăn ấy, vô nấu cái gì mà ăn."

"Thế cũng được!" Kiều Trang đồng ý. "Nhưng nhóm thuyết trình phải ở lại luyện tập, các thành viên khác thì nấu ăn cho mọi người nhé!"

Nhóm Mộc Thảo, Khánh Linh và Lâm Phong nhanh chóng vào bếp, bắt tay vào việc chuẩn bị bữa ăn. Trong khi đó, nhóm thuyết trình ngồi lại, xem xét nội dung lời thoại của bản thân để chuẩn bị cho buổi tập dượt lát nữa.

Khi các món ăn đã xong, nhóm Mộc Thảo, Khánh Linh và Lâm Phong mang đồ ăn ra cho mọi người. Sau khi ăn xong và nghỉ ngơi, chúng tôi quay lại với công việc.

"Thank you for listening!"

***CLAP ***

Kiều Trang khoanh tay, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ. "Tao thấy cứ thiếu thiếu cái gì ấy mày ạ!"

"Tao thấy ổn mà cũng không ổn mày ạ!" Mộc Thảo nhận xét thêm vào. "Kiểu...đoạn kết hơi bị cụt ấy, không đủ sức hút."

Khánh Linh và Lâm Phong ngồi cạnh cũng gật đầu, thể hiện sự đồng tình với nhận xét của Mộc Thảo.

"Nếu thế thì mình thêm một câu cổ động vào trước phần kết là được!" Tôi đề xuất.

Trang nở nụ cười tươi rói, thả nút like cho tôi."That's a great idea! Làm như lời Nghiên Vũ đi."

Chúng tôi cùng nhau xem xét nên cho thêm câu cổ động như thế nào vào phần kết.

"Change yourself, not natural." Tôi nói thêm. "Ngắn gọn mà súc tích mày ạ!"

"Chốt!"

Sau đó, chúng tôi duyệt lại bài thuyết trình lần cuối.

"10 điểm, khỏi bàn!" Lâm Phong ngồi dưới cười, liên tục làm meme.

Sau khi hoàn tất việc duyệt lại bài thuyết trình, mọi người vui vẻ rủ nhau ngồi lại nhà Khiết Minh xem phim Hàn.

Cả nhóm tụ tập quanh TV, vừa xem phim vừa ăn snacks, trò chuyện cười đùa với nhau. Không khí trở nên vui vẻ và thoải mái hơn hẳn.

Trong khi mọi người trong nhóm đang tập trung vào bộ phim, thì tôi lại vô tình nhớ về bé mèo ngày hôm qua Khiết Minh nhận nuôi. Cậu ấy có vẻ rất thích bé mèo, nhìn vào cách Minh dịu dàng bế nó lên, cẩn thận như sợ làm tổn thương cứ lởn vởn trong đầu tôi.

Tôi khẽ liếc nhìn sang phía Minh đang ngồi bên cạnh. Trong khoảng khác đó tôi cảm thấy một luồng cảm xúc ký lạ dâng trào, khiến tôi chợt muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại do dự. Có lẽ, tôi không nên quá bận tâm vào những suy nghĩ này, nhưng thật khó để tôi có thể lờ đi khi chúng cứ lởn vởn trong đầu như thế này.

"Muốn thăm bé mèo hôm qua không?" giọng nói của Khiết Minh bỗng vang lên, kéo tôi khỏi mớ suy nghĩ lộn xộn.

Tôi giật mình, quay lại nhìn cậu ấy. Minh không nhìn tôi, ánh mắt vẫn chăm chú vào màn hình TV, nhưng rõ ràng câu hỏi đó là dành cho tôi mà. Kệ đi, người ta hỏi thì mình cứ trả lời "Uhm, cũng được."

Minh mỉm cười, nhích lại gần chỗ tôi, ghé sát bên tai tôi thì thầm, "Nhỏ tiếng chút, kẻo mọi người phát hiện." Hơi thở ấm áp của cậy ấy phả vào tai, khiến tôi không khỏi rùng mình. Khoảng cách giữa chúng tôi lúc này thật gần, tôi có thể cảm nhận được trái tim mình đang đập mạnh hơn bao giờ hết.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh, rồi nhẹ nhàng gật đầu với cậu ấy. Cả hai chúng tôi lặng lẽ đứng dậy, rời khỏi phòng khách để không làm ảnh hưởng đến không khí vui vẻ của cả nhóm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro