Chương 9: Giải quyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không biết bé mèo ở phòng nào nên chỉ lặng lẽ đi theo phía sau Minh. Cậu ấy dẫn tôi lên cầu thang và dừng lại trước một cánh cửa. Minh mở cửa, lịch sự mời tôi vào phòng. Bên trong, ánh sáng vàng từ đèn ngủ tạo ra một không gian ấm cúng và yên bình. Bé mèo con hôm qua đang nằm ngủ trong một chiếc giỏ làm bằng nan tre, bên dưới được lót bằng một...cái gối ??? Tôi hơi bất ngờ, liền nhìn về phía giường thì thấy chẳng có cái gối nào cả. Dưới sàn thì một đống các mảnh ghép của cái gì đó.

"Đừng để ý tới đống gỗ dưới sàn." Minh chợt lên tiếng, "Tớ mua về ráp để làm chỗ chơi cho Thùy Linh ấy! Gối của tớ cũng đem cho Thùy Linh dùng, tại tớ chẳng biết có cái gì mềm lót cho nó ngủ cả. Nên đừng nhìn tớ với ánh mắt phán xét đó."

Tôi không khỏi bật cười, đúng là những người giỏi thường có lối đi riêng mà. Tôi ngồi xuống giường, còn Khiết Minh thì ngồi dưới sàn, tiếp tục xây dựng "công trình thế kỉ" cho Thùy Linh.

"Mà cậu mua chỗ nào người ta ship trong đêm thế?"

"Làm gì có. Nhà rộng như vậy cũng chỉ ở một mình, có chút cô đơn. Trước khi nhận nuôi Thùy Linh, tớ đã mua mấy cái này về lắp ráp, dự định trong tháng sẽ đón một bé mèo màu vàng về nuôi, tên cũng đặt xong cả." Minh ngừng lại, nhìn về phía Thùy Linh đang ngủ trong chiếc giỏ. "Nhưng khi gặp Thùy Linh, tớ cảm thấy chắc hẳn phải có duyên lắm, nên đã nhận nuôi con bé."

Tôi im lặng nhìn cậu ấy. Cách cậu ấy nói về Thùy Linh khiến tôi bất giác nghĩ lại, liệu đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng ấy, phải chăng là một con người rất nhạy cảm. Tôi cười nhẹ, không biết nên nói gì thêm, chỉ cảm thấy trái tim có chút ấm áp.

Tôi không giỏi mấy cái lắp ghép này lắm nên chỉ ngồi yên một chỗ chơi cùng Thùy Linh. Lần đầu tôi gặp, tôi còn tưởng con bé nhút nhát lắm, ai mà có ngờ lúc nó thức giấc lại báo như quỷ.

Trong một khoảng khắc, ánh mắt tôi vô tình dừng lại trên một cây đàn guitar cũ kỹ được đặt ở một góc của căn phòng. Chiếc đàn dường như đã bị thời gian lãng quên, nhưng vẫn được đặt cẩn thận trên giá.

"Cậu từng chơi guitar à?" Tôi hỏi, ngạc nhiên trước sự hiện diện của cây đàn.

Minh nhìn theo hướng tôi chỉ, ánh mắt thoáng qua có chút tiếc nuối. "Từng chơi. Nhưng giờ thì không còn nữa."

Trong lời nói của cậu ấy, tôi có thể cảm nhận được một nỗi buồn man mác, như thể chỉ cần nhìn thấy sự hiện diện của cây đàn đã có thể gợi lại những ký ức phai nhạt. Tôi không nói gì thêm, chỉ im lặng, để khoảng lặng tự nhiên bao phủ lấy căn phòng. Tôi quan sát các khớp tay của Minh, nó  cũng đã đỡ tím hơn ngày hôm qua.

Bỗng tiếng Diệu Phương phá vỡ sự tĩnh mịch của căn phòng. "Nghiên Vũ, về thôi muộn rồi!"

Có lẽ vì cửa không đóng nên Diệu Phương dễ dàng tìm thấy chúng tôi. Nó đứng ở ngưỡng cửa, ánh mắt lướt qua chúng tôi, thoáng chút ngạc nhiên trước khung cảnh trầm lặng.

Tôi giật mình, thoát khỏi dòng suy nghĩ. "Vậy bọn tớ về nhé!"

Cậu ấy khẽ gật đầu, đứng lên, với tay cất lại vài thứ đồ còn đang lắp dở. "Để tớ xuống tiễn mọi người."

Lúc đi ngang qua, tôi vẫn không tự chủ mà liếc nhìn lại cây đàn guitar một lần nữa. Có cảm giác như có điều gì đó chưa kịp nói, nhưng tôi lại không biết phải diễn tả như thế nào.

Khi cả ba bước xuống dưới nhà, nhóm bạn đã chờ sẵn ngoài cửa. Mọi người đang cười vui vẻ, dường như vừa kết thúc một câu chuyện vui.

Thấy chúng tôi xuất hiện, Lâm Phong liền lên tiếng, giọng điệu mang chút ý chêu ghẹo. "Hai bạn làm gì mà phải lặng lẽ rời đi thế! Có bí mật gì không thể chia sẻ với chúng tôi à?"

Cả nhóm không nhịn được cười, khỏi phải nhìn gương tôi cũng biết lúc này mặt mình còn đỏ hơn cả trái gấc.

Tôi cố gắng che giấu đi sự ngượng ngùng của mình bằng cách mỉm cười, nhưng vẫn cảm thấy mặt mình nóng bừng.

"Mày bị ngứa mồm à!" Minh lên tiếng.

"Đừng có bí mật nữa, đi thôi, muộn lắm rồi!" Khánh Linh vội vàng kéo Lâm Phong rời khỏi, làm mọi người phá lên cười.

Đám chúng tôi nhanh chóng rời khỏi nhà Minh.

---

Ngày hôm sau, chúng tôi lên thuyết trình project. Mọi việc diễn ra suôn sẻ, và nhóm tôi là nhóm duy nhất được 10 điểm cho phần thuyết trình. Chiều hôm đó, tôi cũng gặp chị trưởng ban truyền thông. Chị  Vân và cô đã thảo luận và đồng ý tiến hành theo cách làm của tôi.

Ngay ngày hôm sau, chúng tôi bắt đầu triển khai theo các bước như kế hoạch đã thống nhất. Đầu tiên, tôi chuẩn bị một bảng câu hỏi để khảo sát từng thành viên trong nhóm. Những câu hỏi này được thiết kế để không gây áp lực, mà vẫn thu thập được những thông tin quan trọng mà chúng tôi cần. Tôi cũng chuẩn bị các công cụ để ghi chép và phân tích các dữ liệu, để đảm bảo rằng mọi thông tin được thu thập một cách chính xác mà vẫn không làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa các thành viên.

Mặc dù mọi việc diễn ra đều rất suôn sẻ, nhưng một vấn đề lớn vẫn treo lơ lửng trên đầu tôi: Ai là người đã tiết lộ thông tin? Sau một đêm suy nghĩ và nhận lời khuyên từ Minh, tôi tiếp tục thực hiện các bước trong kế hoạch của mình, đồng thời chú ý hơn đến những dấu hiệu hoặc thông tin có thể chỉ ra nguồn gốc của sự rò rỉ.

Một tuần sau, khi mọi việc bắt đầu ổn định và các thành viên đều trở nên thoải mái hơn với các câu hỏi, tôi nhận thấy một thành viên dường như luôn tỏ ra lo lắng và cẩn trọng mỗi khi tôi đề cập đến thông tin về chuyến đi. Bạn này thường xuyên hỏi về các biện pháp bảo mật và có vẻ quan tâm quá mức đến những chi tiết mà bình thường chẳng mấy ai để ý.

Tôi quyết định gặp riêng bạn này, khéo léo dẫn dắt cuộc trò chuyện để không làm bạn ấy cảm thấy bị nghi ngờ. Khi nhận thấy bạn ấy bắt đầu dễ dàng tiếp nhận, tôi bắt đầu đưa ra những câu hỏi liên quan đến việc bảo mật thông tin và quan sát phản ứng, tôi nhận thấy ánh mắt của bạn ấy không còn nhìn thẳng vào tôi và có dấu hiệu của sự căng thẳng, như việc không thể nhìn trực tiếp vào tôi hoặc việc liên tục cạy móng tay.

Cuối cùng, sau một khoảng lặng, bạn ấy thở dài, ánh mắt hạ thấp lộ vẻ mệt mỏi. "Thực ra..." bạn ấy bắt đầu nói, giọng có chút run rẩy, "Tớ nghĩ không thể tiếp tục giấu giếm. Tớ đã...vô tình để lộ thông tin cho một người bạn thân. Tớ chưa bao giờ nghĩ rằng đó là một vẫn đề lớn, nhưng giờ thì tớ hiểu rồi. Tớ nhận lỗi!"

Vừa nói, bạn ấy liền nắm lấy tay tôi, ánh mắt tràn đầy sự lo lắng "Nhưng cậu có thể đừng nói chuyện này với ai khác được không." Nước mắt của bạn ấy bắt đầu rơi. "Tớ không biết ngoài CLB truyền thông của trường tớ còn có thế tham gia CLB nào khác hay không. Với cả, tớ cũng tính sẽ tham gia vào đội tuyển học sinh giỏi quốc gia môn Văn của trường."

Nhìn thấy sự đau khố và lo lắng của bạn ấy, tôi cũng không đành lòng. "Tớ đồng ý sẽ giữ bí mật và không nói cho ai khác. Tuy nhiên, để tránh lặp lại vấn đề tương tự trong tương lai, tớ nghĩ cậu nên chủ động rời khỏi CLB. Ngoài ra, nếu cậu muốn tiếp tục phát triển kỹ năng của mình, cậu còn có thể tham gia vào CLB sách của trường. Đây cũng là một cơ hội tốt để cậu nâng cao khả năng viết và đọc hiểu."

"Cảm ơn cậu nhiều. Tớ sẽ làm theo những lời khuyên của cậu." Trong ánh mắt bạn ấy sáng lên vài phần.

Tôi biết những quyết định này của tôi chưa được thông qua những người đứng đầu, nhưng tôi không muốn tước đi quyền được quay đầu của người ta. Tôi quyết định giữ bí mật và tạo cơ hội cho bạn ấy khôi phục danh tiếng và tiếp tục phát triển. Dù biết việc bạn ấy rút khỏi CLB có thể sẽ khiến mọi người nghi ngờ về việc bạn ấy là người làm lộ thông tin, tôi vẫn hy vọng có thể phần nào giúp giảm bớt căng thẳng và giữ được sự hòa hợp cho nhóm. Trong suốt thời gian vừa qua, CLB chúng tôi cũng đã làm khá tốt trong việc làm dịu đi sự tò mò của các bạn, và tôi tin rằng mọi việc dần rồi sẽ trở lại bình thường.

Cũng may mắn sao, cả chị trưởng ban và cô phụ trách đều hiểu rõ tình huống và đồng ý với quyết định từ tôi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro