03 - Bắt đầu sống chung.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Junghwan được rất nhiều lợi ích từ việc giả vờ hẹn hò cùng Haruto, cậu nhận rất nhiều hợp đồng đóng phim và quảng cáo. Nhưng quảng cáo cá nhân thì ít, quảng cáo chung với Haruto thì nhiều. Hôm nay thì chụp áo đôi với anh, hôm sau thì quay quảng cáo rượu với anh. Nó nhiều đến mức không thể đếm được. Tên và ảnh của cậu cũng vì thế mà phủ sóng khắp nơi. Nếu như quảng cáo cá nhân của cậu là mười, thì quảng cáo với anh là hai mươi. Điều này mới chính là điều Junghwan lo lắng. Vì hầu hết mọi người đều biết đến cậu dưới cái bóng Haruto và biệt danh 'Người yêu công khai của Watanabe Haruto'.

Chuyện này là một chuyện tốt.

Junghwan cười miễn cưỡng và tự nhủ với mình như thế.

Thực ra đối với Junghwan, cậu cũng không ghét Haruto đến mức muốn giết chết anh, hoặc không thể cùng anh diễn một kịch bản tình yêu. Mà chỉ là khi Junghwan nhìn thấy anh, cậu lại không cam tâm chuyện bị giựt mất tấm vé vàng trong quá khứ. Nếu không, cậu cũng không cần chật vật đến tận bây giờ mới có thể 'phất' lên, lại là 'phất' lên nhờ Haruto - người cậu từng thề không bao giờ đứng chung. Cuộc đời của Junghwan ngoài hai từ 'xui xẻo' thì không có từ nào có thể miêu tả được. Junghwan không nhỏ mọn, cậu chỉ là thương cho số phận của bản thân mình mà thôi. Người không vì mình, thì trời tru đất diệt.

Sau khi Junkyu về nước, hầu như mọi tâm điểm đều đổ dồn về Junkyu, và cặp đôi Mashikyu lại trở về với vị trí thứ nhất ở bảng xếp hạng cặp đôi giải trí. Mặc dù Haruhwan vẫn nằm chễm chệ tại vị trí thứ hai, nhưng sức nóng đã bị chia bớt đi. Khiến công ty của Junghwan đứng ngồi không yên, không chỉ công ty Junghwan mà còn có cả công ty Haruto, vì Haruto bây giờ đang là 'gà' chủ lực mà công ty muốn nâng đỡ để đạt được vị trí như Junkyu.

Vì điều này nên lịch trình đáng được quan tâm nhất đối với đoàn đội của Junghwan và Haruto chính là chương trình thực tế 'Chúng ta hẹn hò đi'. Chủ đề của chương trình không khác gì tên là mấy, và thậm chí nó còn trông giống chương trình We Got Married, khách mời sẽ dành cho nhau bảy ngày để hẹn hò ở những nơi nổi tiếng đã được định sẵn, thực ra chương trình này ra mắt chủ yếu quảng cáo các nhà hàng, khách sạn, hay các khu du lịch của các nhà tài trợ. Cho nên khách mời của chương trình cũng thường là những người có danh tiếng trong ngành, thậm chí có người còn nhờ chương trình này mà nổi tiếng. Cả hai công ty muốn thông qua chương trình này để quảng bá hình ảnh và tên tuổi của hai người rộng rãi hơn.

Bảy ngày diễn cùng Haruto, xung quanh hầu hết đều là máy quay và người trong đoàn quay. Không có giây phút nghỉ ngơi khiến Junghwan nghĩ đến thôi, đầu cũng rất đau. Không những thế, đoàn đội của cậu và Haruto còn muốn cả hai phải cư xử thân mật, muốn cậu và anh phải trông như một cặp đôi mới cưới. Khiến Junghwan đôi lúc hoài nghi, có phải là cậu đã làm điều gì đắc tội đến đoàn đội và anh quản lý không? Sao mọi người cứ muốn dồn cậu vào đường cùng thế?

Cùng đoàn quay bàn về chủ đề và những địa điểm quay sắp đến, Junghwan ngỡ ngàng khi đạo diễn bảo cậu phải chuyển vào căn hộ chung với Haruto trong tối nay, mặc cho lịch quay bắt đầu là hai ngày sau. Cậu hỏi vì sao, thì lý do mà đạo diễn đưa ra lại là để cả hai thân thiết với nhau hơn, lúc quay sẽ trông tự nhiên. Thuyết phục thật đấy! Xem Junghwan này là trẻ lên ba à? Nhưng Junghwan đâu còn cách nào khác, đành bó tay chịu trói nghe lời đạo diễn chuyển đến căn hộ cùng anh.

Căn hộ của chương trình chính là căn hộ Duplex thuộc tòa nhà cao cấp nằm ở khu đô thị đắt đỏ, có tầm nhìn bao quát cả một thành phố. Không gian rộng rãi thoải mái, lấy tông màu trắng tinh khiết làm chủ đạo, căn hộ có rất nhiều thiết bị và phòng ốc hiện đại lẫn đắt tiền được sắp xếp trông rất vừa mắt, cùng với hai tầng thông nhau. Không phải do chương trình đầu tư, mà bởi vì tòa nhà này nằm trong quảng cáo trả tiền từ một nhà cung cấp. Junghwan vừa mới đẩy hành lý vào đã nghe giọng nói của Haruto ở phía sau, "Đặt hành lý ở đây, lát anh mang lên phòng giúp cho."

"Không cần." - Cậu bĩu môi từ chối, trực tiếp mang hành lý lên phòng.

Một lát sau thì từ trên vọng xuống giọng nói của Junghwan, "Sao chỉ có một giường thế? Lại còn giường đôi nữa."

Không nghe lời đáp lại của Haruto, Junghwan nhíu mày quay người định đi xuống phòng khách. Nhưng không biết từ khi nào mà anh đã đứng khoanh tay dựa cửa phòng nhìn cậu, khiến Junghwan giật mình suýt hét lớn. Đây là lần thứ ba anh xuất hiện bất ngờ không tiếng động, trông như một kẻ bám đuôi vậy, còn đáng sợ hơn cả ma. Haruto bật cười lớn khi thấy vẻ mặt ngạc nhiên hoảng sợ của cậu, đi lại gần ngồi xuống, tay vỗ lên giường, nói: "Ngồi xuống đi."

"Tại sao? Không thích."

"Đã lâu lắm rồi mới được cùng em sống chung như thế này."

Không được rồi, sao con tim mình lại đập nhanh thế này? Junghwan! Mày phải thật tỉnh táo.

"Anh nhớ em rất sợ sấm chớp và thường gặp ác mộng, khi không có anh ở bên, chắc em khó ngủ lắm đúng không? Giờ có anh ở đây rồi."

Quả thật sau khi chia tay anh, mỗi đêm khi gặp ác mộng hoặc khi bên ngoài mưa lớn sấm chớp lóe sáng cả bầu trời, Junghwan không tài nào ngủ được. Mắt nhắm một chút rồi lại mở, cơ thể liên tục toát mồ hôi, cứ như thế cậu lại thức trắng cả một đêm dài trong lòng thì nhớ về hơi ấm của anh. Phải mất tận hai năm, Junghwan mới có thể quen dần với việc thiếu vắng anh. Junghwan kiềm nén nước mắt, khẽ hít một hơi thật sâu rồi mím môi, ngồi xuống bên cạnh Haruto, cố gắng giữ giọng cho thật ổn định để che giấu đi trái tim đang run rẩy, lên tiếng: "Chuyện đã qua rồi, giờ chúng ta chỉ là người yêu trên danh nghĩa thôi. Tôi cũng đã quen với việc tự mình trải qua mọi thứ, cho nên không có-"

Haruto cắt ngang bằng giọng trầm khàn vang lên giữa không gian phòng tĩnh lặng, "Chúng mình quay lại với nhau.." - Đoạn quay mặt sang nhìn cậu, "Có được không em?"

"..."

"Junghwan, anh còn yêu em, anh nghĩ em biết mà đúng không?"

Cả hai im lặng nhìn nhau khiến bầu không khí càng trở nên căng thẳng hơn. Cậu thề, cả cuộc đời ông trời chưa bao giờ đối xử tốt với Junghwan như lúc này, chuông cửa nhà reo lên cứu giúp cậu thoát khỏi tình huống khó xử.

"Tôi đi mở cửa."

Nhìn Junghwan xuống dưới mở cửa, Haruto khó chịu trong lòng, hàng chân mày nhíu lại song đứng dậy đi xuống phòng khách xem người phá rối là ai. Không ai khác chính là Yoshinori. Yoshinori mặt hớn hở nhìn cả hai, không biết mình đã gây ra tội tày trời khiến mặt của ai đó đang đen như cục than, nói: "Anh mang đến tin vui đây!"

"Chuyện gì?" - Haruto nói.

"Hãng Givenchy thỏa ý muốn ký kết hợp đồng với em, là đại sứ thương hiệu."

Mặt Haruto không cảm xúc thả mình ngồi xuống sofa, đẩy tách trà về phía Yoshinori, nói: "Em thì thế nào cũng được."

"Anh biết chắc em thế nào cũng vậy mà. Nhưng giám đốc vui mừng cho em lắm, bảo cuối tháng sẽ thưởng cho em đấy."

Yoshinori nhìn Junghwan ngồi nghịch điện thoại, tiếp tục nói: "Sao rồi? Cả hai đã thân thiết hơn chưa?"

"Hả?" - Junghwan ngẩng đầu lên nhìn, rồi nhìn sang Haruto, trùng hợp bắt gặp được ánh mắt anh cũng đang đặt ở cậu.

Haruto đứng dậy ra hiệu, cùng Yoshinori đi vào phòng sách. Phòng sách không phải dạng rộng, chứa đủ bốn năm kệ sách và một cái bàn làm việc. Cũng rất ra dáng. Yoshinori phì cười nghịch quả địa cầu đặt trên bàn, "Em với Junghwan sao rồi? Đã tỏ tình chưa?"

"Đã ngỏ lời rồi. Mà anh đến ngay lúc em ấy chuẩn bị trả lời em."

"Xem như anh không biết. Anh xin lỗi, sau này đến sẽ gọi trước cho em ba tiếng."

Haruto chống cằm thở dài, rồi ỉu xìu nói: "Dường như em ấy ghét em mất rồi. Nhưng em thề rằng, năm ấy em không hề phản bội em ấy."

"Chắc hẳn phải có lý do gì đó. Em đã tìm hiểu chưa?"

"Vẫn chưa. Anh cũng biết mà, lịch trình bận rộn chết đi được."

"Vậy anh sẽ giúp em tìm hiểu. Giờ thì chúc em may mắn lấy lại được trái tim của Junghwan."

"Anh, nhưng mà phải làm sao đây?"

Yoshinori thích thú bật cười khanh khách với vẻ ngơ ngác của Haruto, khẽ cốc một cái lên đầu cậu: "Em đấy, bình thường đóng rất nhiều phim tình yêu lãng mạn, nhưng chẳng học lỏm được cái gì cả. Lại gần đây, anh bảo cho."

Bí kíp mà Yoshinori nói với Haruto, cũng khá là phổ biến và cũ kỹ, nhưng muốn thực hiện thật hoàn hảo thì là một điều vô cùng khó khăn, muốn khiến một người phải lòng mình, trước tiên phải đi bằng con đường bao tử, sau đó tạo thật nhiều hành động thân mật ngầm thể hiện cho người ấy biết mình đang bật 'đèn xanh', và cuối cùng cho người ấy hiểu rằng, mình là một con người rất tốt bụng, đối xử tốt với người ấy, yêu người ấy thật lòng. Mặc dù Yoshinori chẳng biết Haruto có thể làm tốt không hay chỉ làm những hành động ngớ ngẩn, nhưng Yoshinori vẫn nói cho anh vì hy vọng Haruto và Junghwan sẽ giảng hòa với nhau. Được Yoshinori chỉ điểm, Haruto hài lòng tiễn Yoshinori ra về.

Đồng hồ điểm mười một giờ, việc quan trọng cần giải quyết chính là nên ngủ chung hay ngủ riêng. Với Junghwan, cậu đồng ý hai tay hai chân ngủ riêng, nhưng Haruto lại không chịu. Dây dưa qua lại mãi, mất hết nửa giờ đồng hồ, cuối cùng cả hai quyết định ngủ chung, nhưng sẽ quay lưng về phía nhau. Mới vừa đắp chăn chuẩn bị nhắm mắt, thì bầu trời bên ngoài đột nhiên đổ cơn mưa lớn, khiến Junghwan không thể ngủ được vì sấm chớp. Nếu nói thật lòng, thì cậu vẫn rất sợ chúng. Mặc cho cơ thể không ngừng run rẩy, tóc bết lại vì trán đầy mồ hôi, cậu vẫn nhất quyết im lặng chịu đựng một mình, không nói cho Haruto. Dường như, biết trước điều này, tay Haruto từ đằng sau vòng qua eo ôm lấy cậu vào lòng. Mùi hương cơ thể anh nhàn nhạt lướt qua cánh mũi cậu, là mùi dâu tây. Đây là mùi đặc trưng nơi anh, dù anh dùng sữa tắm mùi oải hương. Cảm nhận hơi ấm quen thuộc, tựa một liều thuốc đặc trị, rất nhanh Junghwan đã bình tĩnh lại, cơ thể cũng không còn run rẩy nữa. Cứ thế cậu mệt mỏi chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh.

Hôm sau khi Junghwan tỉnh dậy, Haruto đã không còn bên cạnh, lòng chợt hụt hẫng, khẽ thở dài, cậu rời khỏi giường bước xuống cầu thang. Nghe thấy tiếng động ở căn bếp thông với phòng khách, cậu đưa mắt nhìn, bóng dáng anh lọt vào tầm mắt cậu. Dáng người cao ráo với bờ vai rộng vững chắc mà bất cứ một người nào cũng muốn dựa dẫm vào, cậu cũng không ngoại lệ. Junghwan vỗ hai má mình vài cái nhẹ, rồi đi đến ngồi xuống bàn ăn.

Thức ăn được dọn sẵn trên bàn, Haruto cởi tạp dề ra, ngồi đối diện cậu. Anh chống cằm, mỉm cười nói: "Đói rồi đúng không? Mau đi đánh răng rồi ăn thử đi. Xem hợp khẩu vị với em không?"

Đột nhiên được quan tâm, cậu ngẩn người không biết phải phản ứng như thế nào, trong vô thức, ngoan ngoãn nghe lời anh, đi vào nhà vệ sinh đánh răng rồi ra bàn nếm thử món ăn như một con robot. Tay nghề Haruto không những không tệ đi, thậm chí còn giỏi hơn trước, dù cho lịch trình của anh bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi tận hưởng cuộc sống cho bản thân. Haruto trông chờ nhìn phản ứng của cậu, nhưng cơ mặt cậu chẳng thay đổi gì cả. Anh ỉu xìu cầm đũa lên ăn.

"Ngon lắm!"

Lời khen mà anh mong đợi cuối cùng cũng được truyền đến tai, Haruto thầm vui mừng, ngoài mặt vờ không quan tâm, cười nhạt, "Vậy thì ăn nhiều một chút. Mấy năm nay bị bỏ đói à? Gầy đến mức này."

"Là ai gầy? Anh mới gầy."

"Đây gọi là tỷ lệ cơ thể hoàn hảo. Chứ không phải gầy."

Haruto phì cười nhìn Junghwan bĩu môi.

Cả hai dùng bữa sáng xong, thì Haruto cũng rời đi do lịch trình. Junghwan không có lịch trình nên ở nhà tự tìm thú vui để trôi qua một ngày, nhưng không như thường ngày, hôm nay cậu ngồi xem TV một chút lại thấy nhạt nhẽo, gọi điện thoại với bạn được mười lăm phút cũng tự cảm thấy bức bối. Cảm giác trống vắng hiện lên, đôi mắt cậu lúc nào cũng dán ở cửa. Chính Junghwan cũng chẳng hiểu vì sao mình trở nên như thế, mặc trái tim đang thổn thức, nhưng lý trí lại luôn phủ nhận tình cảm này. Thế là cả ngày hôm đó, Junghwan ở nhà mà trong lòng cứ suy nghĩ về Haruto.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro