Đông Hải đại chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau khi Lý Liên Hoa thành công giải độc, cũng đáp ứng Địch Phi Thanh đợi bản thân tu bổ nội lực xong sẽ thực hiện Đông Hải ước chiến, Địch Phi Thanh liền ngày ngày theo dõi y uống thuốc luyện công.

Nhưng không biết tại vì sao, cho dù thuốc đắng uống đều, luyện công không thiếu, ngay cả nội lực cũng chằn chẵn khôi phục mười phần, Lý Liên Hoa vẫn không đạt được trạng thái đỉnh cao của Kiếm Thần năm xưa.

Mắt thấy ước hẹn Đông Hải sắp đến, trạng thái của Lý Liên Hoa vẫn dậm chân tại chỗ, Phương Đa Bệnh không khỏi sầu lo.

"A Phi là kẻ võ si, một khi hứng thú dâng lên sẽ không biết đường lượng sức, Lý Liên Hoa vẫn như cũ không có tinh thần. Tiếp tục như vậy, ngươi nói liệu bọn họ có lần nữa rơi xuống Đông Hải, mất tích mười năm hay không?"

Hồ Ly Tinh không nghe hiểu tiểu chủ nhân đang nói gì, chỉ biết tâm tình hắn không tốt, vì vậy "ư ử" hai tiếng, dùng cái đầu đầy lông dụi vào lòng bàn tay thiếu niên, cố gắng an ủi.

Phương Đa Bệnh cười cười xoa đầu Hồ Ly Tinh. Mắt thấy hoàng hôn buông xuống, Lý Liên Hoa và Địch Phi Thanh lên núi luyện công chắc sắp trở về, tiểu thiếu gia vươn vai một cái, đứng dậy vào bếp nấu cơm.

Quả nhiên, khoảng chừng nửa khắc sau, hai thân ảnh chậm rãi từ xa đi tới. Hồ Ly Tinh vốn đang nằm phủ phục trên thềm nhà bỗng ngóc cổ dậy, xác nhận là Lý Liên Hoa, nó vui mừng quẫy đuôi chạy tới săn đón. Lý Liên Hoa một bên cười gãi gãi cằm nựng nó, một bên đã biết còn hỏi: "Chủ nhân của ngươi đâu?"

Địch Phi Thanh mỗi ngày đều trông thấy cảnh này, nguyên bản không có gì tự hỏi, hôm nay, hắn đột nhiên thắc mắc: "Lý Tương Di, con chó này không phải do ngươi nhặt về nuôi sao? Thế nào lại biến thành của Phương Đa Bệnh?"

Lý Liên Hoa nghe vậy nhún vai: "Còn không phải do ta tự ý rời đi, để lại tuyệt bút trao Hồ Ly Tinh và Liên Hoa Lâu cho hắn sao? Tiểu bằng hữu chính là nhớ dai, ta tay trắng quay trở về, còn phải ăn nhờ ở đậu lầu của hắn."

Địch Phi Thanh cười khẩy: "Ngươi không phải sư phụ của hắn sao? Sư phụ quản đồ đệ, thiên kinh địa nghĩa."

"Quản không nổi." Lý Liên Hoa nở nụ cười nuông chiều, thanh âm kéo dài bất lực, "Quan không nổi nha, Địch minh chủ."

Bọn họ vốn song song đi đến, lúc này, Địch Phi Thanh bỗng dừng cước bộ. Lý Liên Hoa nghiêng đầu nhìn hắn, trông thấy Địch Phi Thanh hứng thú nhướn mày.

"Lý Tương Di, ngươi đối với Phương Đa Bệnh có điểm kì quái."

"Địch minh chủ nghĩ nhiều." Lý Liên Hoa bất đắc dĩ nói, "Hắn là hậu bối của ta, mặc dù chưa qua lễ kính trà bái sư, nhưng cũng tính là nửa đồ đệ. Sư đồ tình nghĩa so với người khác tự nhiên bất đồng. Huống hồ những năm gần đây Phương Tiểu Bảo vì tìm Vong Xuyên Hoa bỏ ra nhiều công sức, đến cuối cùng còn vì giúp ta bảo mệnh mà nội lực suy kiệt, lòng ta cảm kích, liền không thể nào đối xử với hắn đặc biệt hơn chút sao?"

Địch Phi Thanh vốn cho rằng y sẽ chỉ ứng phó hai câu, thậm chí phất tay cười nhạt cho qua, thế mới xem như bình thường. Lại không ngờ y cẩn cẩn dực dực hướng mình giải thích, lời lẽ chu toàn hợp lý, không có kẽ hở, giống như đã được chuẩn bị sẵn trong đầu chỉ chờ ngày nói ra. Kì quái, kì quái, đây không phải tác phong của Lý Liên Hoa. Địch Phi Thanh sâu kín nhìn bóng lưng y, âm thầm suy nghĩ.

Nửa tháng sau, ngày ước chiến đến. Bên bờ Đông Hải đứng chật người. Ngoại trừ Tứ Cố Môn, Kim Uyên Minh, còn có một số giang hồ kiếm hữu chờ mong trận chiến giữa hai võ lâm khôi thủ. Bọn họ nguyên bản vô cùng ký thác vào năng lực của Lý Tương Di, song nay tận mắt chứng kiến, trông thấy Lý Liên Hoa thanh y áo vải, cao gầy mảnh dẻ, giơ tay nhấc chân mơ hồ phẩm ra cảm giác bạc nhược, mà bên kia Địch đại minh chủ vai dày thịt chắc, tư thế hiên ngang lừng lững giống như gấu hùm. Giang hồ chí sĩ chụm đầu bàn tán, mười năm thay đổi con người, Lý môn chủ lần này nha, cũng không biết có thể thắng hay không.

Phương Đa Bệnh không lo sợ Lý Liên Hoa sẽ thua, hắn chỉ lo y bị thương, tiểu thiếu gia từ cách đây ba ngày gương mặt vẫn luôn nhăn nhó.

"Hay là huynh đừng đánh." Hắn nhỏ giọng nói bên tai người nọ, "Nếu huynh sợ mất mặt, có thể giả bộ ngất, ta sẽ đưa huynh về."

"Phương Tiểu Bảo, ngươi lo cái gì nha? Địch đại minh chủ chờ ngày này lâu lắm, không thể khiến hắn thất vọng, hắn nếu phẫn nộ, Liên Hoa Lâu của ngươi còn cần hay không?"

"Vậy huynh cẩn thận chút." Phương Đa Bệnh nói, "Ngàn vạn đừng trọng thương, ta bây giờ cũng là người bệnh, không cáng đáng nổi huynh."

Lý Liên Hoa cười cười, gật đầu đáp ứng. Canh giờ vừa đến, kỳ phùng địch thủ nhìn nhau hiểu ý, cùng đạp khinh công đến vách núi cạnh đó bắt đầu giao chiến.

Thiếu Sư kiếm đoạn. Trong tay Lý Liên Hoa lúc này là Nhĩ Nhã. Thi Văn Tuyệt khi nghe tin Lý Liên Hoa trở về, từng đề xuất để Thiết Giáp Môn giúp y đúc lại Thiếu Sư, nhưng mấy lần đều bị y từ chối. Y nói, Lý Tương Di đã chết, Thiếu Sư dù sống cũng không còn là Thiếu Sư.

Lúc này y cầm Nhĩ Nhã, cũng rất thuận tay. Nhưng cho dù càng thuận tay, cũng không thay đổi được trạng thái của y so Địch minh chủ kém. Mắt thấy Lý Liên Hoa bị Địch Phi Thanh bổ một đao thối lui vài bước, miệng còn nhổ ra một ngụm máu, Phương Đa Bệnh xoay vòng gấp gáp, hai chân như đứng trên chảo lửa.

Thấy Lý Liên Hoa lần nữa bị đánh lui, Phương Đa Bệnh vứt hết suy tư, nhớ lại lời Địch Phi Thanh nói trước đó, hắn chạy lên phía trước nơi bọn họ có thể trông thấy, để tay sát miệng hô to.

"Địch Phi Thanh! Ngươi thật giỏi!"

"Địch Phi Thanh vô địch thiên hạ! Võ lâm đệ nhất! Số một của số một!"

"Địch Phi Thanh là người lợi hại nhất thế gian!"

Lý Liên Hoa nghe thấy lời của Phương Đa Bệnh, ban đầu còn ngơ ngác, sau đó liền bị chọc cười.

Y quay về phía đối thủ: "Cho nên tối hôm đó Địch minh chủ cùng hắn lôi lôi kéo kéo, to nhỏ thủ thỉ, hoá ra là nói cái này?"

Địch Phi Thanh không trả lời, lưỡi đao nhận một kiếm của Lý Liên Hoa, ngay cả lòng bàn tay cũng ê ẩm tê tái.

"Địch minh chủ phân minh là trưởng bối, làm sao có thể như vậy đối với tiểu bằng hữu? Muốn kích động ta có đến trăm ngàn cách, hà cớ gì nhất định phải dùng hắn?"

Lý Liên Hoa bên hỏi bên đánh tới, không quản Địch Phi Thanh có nghe hay không. Địch Phi Thanh cũng không quản y đang nói cái gì, chỉ biết chiêu thức trong tay Lý Liên Hoa như điên như cuồng chĩa về phía mình, lồng ngực từng trận nóng rực vui sướng, toàn tâm tiếp đón.

Lý Liên Hoa miệng nói đây là kế kích động, trong lòng cũng rõ ràng đây là kế kích động, nhưng kiếm không giấu được phẫn nộ, biết bẫy vẫn trúng bẫy. Trong tiếng reo hò khen ngợi Địch Phi Thanh của Phương Tiểu Bảo, y cùng Địch minh chủ đi qua mấy trăm chiêu, năm mươi chiêu cuối, về cơ bản Địch Phi Thanh chỉ có thể thủ không thể công, cuối cùng bại dưới Tương Di Thái Kiếm một chiêu thức.

Bầu trời tối đen, Phương Đa Bệnh đã khản cổ, nhưng nhìn không thấy hoàn cảnh trên vách núi, hắn không dám dừng lại, tiếp tục chút chút chít chít khen ngợi Địch Phi Thanh. Bỗng nhiên cánh tay bị ai đó dùng lực kéo, cả cơ thể rơi vào một vòng tay ấm áp hữu lực. Phương Đa Bệnh ngẩng đầu, nhìn rõ dung mạo đối phương liền mừng rỡ: "Lý Liên Hoa! Huynh thắng rồi!"

Không đợi hắn nói thêm, Lý Liên Hoa nâng cằm tiểu thiếu gia ấn lên môi hắn một nụ hôn. Tiểu thiếu gia sửng sốt hé miệng, lại bị Lý Liên Hoa nhân cơ hội xâm chiếm bên trong, đầu lưỡi như rắn cuốn lấy cái lưỡi nhỏ ngơ ngác, dây dưa quấn quýt đến khi da mặt hắn đỏ bừng vì khó thở, Lý Liên Hoa mới bằng lòng tạm tha.

"Ai vô địch thiên hạ?"

"Huynh..."

"Ai võ lâm đệ nhất?"

"Là huynh..."

"Ai là số một của số một?"

"Cũng là huynh..."

Lý Liên Hoa thoả mãn nở nụ cười.

"Ta đây hôn cũng lợi hại nhất thế gian sao?"

"...Lý Liên Hoa! Đồ lão hồ ly không biết xấu hổ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro