Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trời mùa thu gió mát trăng thanh. Đã quá nửa đêm TaeHyung trở mình mãi, rồi cuối cùng cũng ngủ được. Anh nghĩ : liệu cô ta có đến nữa không nhỉ?

Từ không trung xa vắng vọng đến một làn điệu âm thanh thiên nhiên mơ hồ. Rất khó để cảm nhận là phát ra từ nhạc cụ nào, khúc nhạc lọt qua khe cửa sổ để mở, Taehyung thấy thực sự rất dễ chịu.

Bỗng một làn ánh sáng trắng nhợt bỗng loé lên, một cô gái mặc áo dài trắng chậm rãi bước ra từ vầng sáng chói mắt thấy tiến sát đến phía trước.
Kim Taehyung muốn nhìn cho thật rõ khuôn mặt của cô gái ấy thì bỗng thấy một khuôn mặt nát bươm, máu me đầm đìa.

Người lại đến ư? Người muốn gì? Từng giọt máu tươi nhỏ xuống mặt Taehyung, anh kinh hoàng kêu lên một cách bất lực.

Vẫn lại là giấc mơ ấy.

Hai tháng kể từ khi anh đến đây, thời gian trôi qua nhanh chóng, anh đã quen thuộc với mọi người hơn. Nhưng việc luyện tập lại càng ngày càng bề bộn, nặng nề khiến Taehyung thực sự mệt mỏi. Thêm vào đó, vì anh là con át chủ bài mà Bố Bang chỉ định, vậy nên anh lại càng thêm nhiều áp lực.

Nhưng không hẳn là vì quá mệt mỏi mà anh luôn luôn trằn trọc không yên, mà là đã nhiều đêm liền anh toàn ngủ mê đến cảnh tượng này.

Sao mỗi lần Taehyung tỉnh giấc anh hồi tưởng lại và oán trách Park Jimin vì cậu ta đã kể câu chuyện kia. Chắc vì mình quá căng thẳng nên đã bị lỗi sợ hãi xâm nhập vào đầu óc. Nhưng Taehyung vẫn thấy sợ ngủ, sợ lại ngủ mê thấy cảnh tượng ấy.

Chính con người nắm giữ số phận của mình kia mà? Con người là động vật cao cấp có khả năng chiến thắng bản ngã, không thần thánh ma quỷ nào có thể xâm phạm.
Càng nghĩ Tae Hyung càng thấy nỗi sợ hãi rời khỏi anh thêm xa hơn, dần dần anh ngủ thiếp đi.

Tiếc rằng anh lại không phải là người làm chủ giấc mơ.
Tiếng nhạc du dương chơi vơi bồng bềnh hình như đang nâng anh lên tận tầng mây trôi. Làm mây không ngớt co lại rồi giãn ra, rồi một vệt sáng trắng nhợt bất chợt xe ngang bầu trời, cô gái mặc áo trắng lại xuất hiện trước mặt Kim Tae Hyung.

Cô là ai? Taehyung dường như có thể nghe thấy âm thanh dội lại từ bốn phía xung quanh. Cô gái đặt ngón tay lên môi và "xuỵt".... rồi chìa bàn tay về phía anh.

Hồi bé Taehyung vẫn hay nghe bà nội dặn không được đi ra bờ sông, quỷ chết đuối sẽ thò tay lên tóm chân người ta lôi xuống dìm chết. Cô gái này nếu như là hồn ma ngày trước nhảy lầu, liệu có lôi anh nhảy lầu hay không?

Taehyung cảm thấy mình không tự chủ được, anh từ từ đưa tay ra. Cuối cùng cũng chạm vào tay cô gái áo trắng. Lạnh buốt!!

Taehyung mở to mắt, muốn trước khi chìa tay phải nhìn thực rõ mặt cô ấy. Nhưng hình như anh cũng lại sợ nhìn thấy khuôn mặt máu mê đầm đìa kia.

Nhưng lần này lại khác, vầng sáng chói mắt dần dần nhạt đi, mặt cô gái mỗi lúc trông một rõ. Khuôn mặt trắng nhợt và nhìn có có chút giống Park Jimin.

Là khuôn mặt của PARK JIMIN!!!???

"A!" Taehyung hoảng hốt kêu to, nhưng anh bị Jimin giơ tay bịp ngay miệng

"Ê! đụ mẹ là ta! Là ta! Đừng kêu lên không lại làm các huynh thức giấc."

Taehyung sợ hãi bừng tỉnh cơn mê không nhìn rõ trong bóng tối. Park Jimin vốn nằm giường trên nhưng lúc này rõ ràng đang ngồi bên anh. Khuôn mặt phóng to trước mắt anh.

"Mày làm cái gì thế! Mày làm ta sợ hết hồn!!"

Jimin sẽ chép miệng: "Sorry. Chẳng hiểu tại sao đêm nay ta không thể ngủ được. Nằm trên giường thấy mày cứ trở mình liên tục đoán rằng mày không ngủ nên tao định rủ mày đi dạo, ai ngờ mày đang nằm mơ."

" Ta xin mày đấy! Nửa đêm khuya khoắt rồi. Ngủ đi cha." Taehyung bất lực nhìn cậu bạn.

"Thôi đi đi!! nhá!! Đằng nào mày cũng tỉnh rồi." Jimin khẩn khoản.

Nhưng Jin huynh mà biết là bọn mình ốm đòn với ổng.

Park Jimin đứng dậy Tiến lại gần giường của Jin, đúng đó giây lát rồi quay lại nói tiếp: "Jinsssi đã ngủ say, chúng ta có thể xuất phát!"

Dưới ánh trăng soi, hai cậu bạn đi dạo về đến cửa chính của toà nhà thì Jimin bỗng chỉ tay về phía xa: "Chúng ta đến phòng kia tập nhảy không? Ta vẫn chưa buồn ngủ, tập vũ đạo một lát rồi về cũng được. Sợ về làm ồn đến mọi người ngủ. Có được không?"

Hai người đứng trước hành lang căn phòng tập nhảy. Góc cửa nho nhỏ cũ kỹ, họ đứng nghệt mặt ra chăm chú nhìn những bức tường xám nhợt nhạt bị ánh trăng hắt vào.

Toà nhà này có một phòng kho khá to nên công ty dùng nó làm phòng tập cho thực tập sinh tự rèn luyện.

(Toà nhà xập xệ này là ktx chung cho nhiều nhân viên và thực tập sinh của công ty. Vậy nên để cho tiện mọi lúc mọi nơi, có việc gì bận hay thực tập sinh muốn luyện tập thêm thì sẽ dùng phòng này để rèn luyện.

Phòng tập này khá tồi tàn, âm u lại cộng thêm mấy truyền thuyết ma quỷ của toà nhà nên không ai dám đến đây sau 22h.)

Không hiểu sao Taehyung thực sự cảm thấy ớn lạnh: "Hay là chúng ta quay về đi."

" Đây là thánh địa sản sinh ra rất nhiều chuyện ma của toà nhà." Jiminie tỉnh bơ nói .

"Ya! Cái thằng này" Nói rồi Taehyung quay người định ra về.

Jimin túm ngay Taehyung níu lại:

"Người ta vẫn nói các chuyện ma quỷ này đều xảy ra sau lúc nửa đêm, mấy khi chúng ta có dịp đến đây vào lúc khuya khoắt thế này, mày không muốn vào tận nơi xem xem thực hư thế nào à? Đừng sợ, đừng sợ! Trong ngần ấy chuyện ma, nào có ai chết trong phòng tập này đâu? Đêm nay chúng ta phải khám phá cái bí ẩn ma quỷ này! Chắc sẽ không xảy ra chuyện gì cả, và chúng ta cũng tiện bẩm báo với HoSeok huynh rằng chỉ trong một đêm đã quét sạch những chuyện mê tín kiểu phong kiến ám ảnh ktx chúng ta suốt mấy chục năm, tư tưởng của chúng ta đã đủ tiến bộ chưa?"

Kim Taehyung vẫn không quay đầu lại: " Mày thấy hứng thú thì cứ vào, rồi thì công lao quét sạch mê tín sẽ thuộc về mày tất! Ta không ăn theo mày đâu!"

"Nhưng ... nhưng mà ..." jimin không biết nên nói gì nữa, nhưng anh vẫn túm chặt tay áo của V.

V bỗng hiểu ra: "Thì ra mày cũng chỉ tỏ ra đam mê tìm hiểu vậy thôi, thực chất mày cũng thấy sợ, đúng không?"

Hahaha

Jimin giận dỗi nói: "Ta thì sợ cóc gì! Bạn bè gì mà như mày không Tae? Tao đã hoài công đêm hôm khuya khoắt đi dạo với mày suốt! Một mình tao vào vậy, mày đừng cản tao!"

Thấy Jiminie vẫn túm chặt tay mình không buông, Taehyung nghĩ anh bạn tốt song rất trái khoáy và ngoan cố này vừa lỳ lợm lại vừa đáng mến.

Kim Taehyung đành nhượng bộ:
"Thôi được rồi! Chẳng biết kiếp trước tao đã tích đức ra sao mà kiếp này lại gặp phải thằng tinh quái như mày. Nào, vào xem một lát rồi ra ngay!"

Hai người kề bên nhau cùng dò dẫm bước vào, nhẹ nhàng rón rén như rất sợ sẽ làm kinh động ... nhưng khu nhà này làm gì có ai mà phải lo sẽ làm kinh động đến họ?

.........

Cả hai chăm chú nhìn tay nắm cửa bằng đồng rồi đứng đờ ra.
"Cậu mở cửa đi!" toàn thân Jimin hơi run run.
Kim Taehyung lại đành lắc lắc đầu, nắm vào tay nắm rồi mở cửa.

Trước mặt là một vùng tối om. Jiminie bật đèn pin mà anh đã chuẩn bị từ trước, nhưng ánh sáng đèn pin không đủ mạnh, chỉ thấy lờ mờ hiện ra một hành lang. Cả hai lại đứng nghệt ra ở cửa. Jiminie vừa mở miệng: "Mày ..." thì Taehyung tiếp lời luôn: "Mày đi trước đi chứ!"

Kim Taehyung bước lên một bước, miệng lầu bầu: "Yah! Cái thằng này thật là ... tao thừa biết mày không dám đi trước!"

Taehyung vừa dứt lời thì Jimin đã tưng tưng nhảy vào, hoàn toàn không có vẻ sợ sệt như vừa nãy, anh lia đèn pin khắp các phía, gọi to: "Các người đâu rồi? Có tôi đến thăm, đừng để cho tôi phải thất vọng!"

Lúc này anh mới biết mình đã mắc lừa cái thằng quái dị tinh ma này, Kim Taehyung lầu bầu than thở, hậm hực nói: "Mày gọi tướng lên như thế, dù có đồng loại của mày ở quanh đây thì họ cũng sợ chết khiếp mà trốn biệt!"

Park Jimin cười: "Được, thế thì tao nhã nhặn một chút vậy! Haha"
Đèn pin vụt tắt, xung quanh bỗng tối đen như mực, Jimin cũng im lặng.
Một luồng gió lạnh xối xả bỗng bao phủ lấy Tae Hyung, khiến anh rét run cầm cập. Thì ra bóng tối có thể làm cho người ta khiếp hãi đến như vậy. Kim Taehyung hít sâu một hơi, nhưng cái lạnh vẫn không tan. Jiminie cũng tuyệt đối không nói một lời. Sau một lúc im lặng, Tae bí quá đành phải lên tiếng: "Này Park Jimin, đừng làm trò nữa, bật đèn lên đi!"
Jimin không đáp. Xung quanh lặng ngắt như tờ.

" Đệch! Jiminie mày đang ở đâu thế? Đừng làm trò khỉ nữa!" Giọng Taehyung có phần run run.

Lại vẫn im lặng. Taehyung bị cảm giác cô độc và nỗi sợ hãi hành hạ, mỗi giây trôi đi dường như dài vô tận.
Anh đang định kêu lên, thì một giọng nói nhỏ vẳng đến: "Chớ nói to!"

Tạ ơn trời đất, chính là tiếng Park Jimin.
"Mày đừng có mà chửi ta! Tao vẫn đang nghe kỹ xem ... hình như tao nghe thấy tiếng bước chân." Jimin nói nhỏ, nhưng Tae nghe cứ như là sấm vang bên tai.

Gì cơ? Tiếng bước chân?

Anh nín thở lắng nghe, đúng thế, những tiếng bước chân nặng nề hình như còn đang đi bên ngoài, nhưng đang tiến lại gần hơn. Nó đang tiến về phía hai người.

"Tao cũng nghe thấy." Taehyung khẽ nói, và cũng không biết mình còn có thể đứng nổi ở đây bao lâu nữa.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, mỗi lúc một nặng nề hơn, cứ như là đang đi trên đường lầy từng bước đều để lại dấu chân lún sâu xuống bùn. Tim anh đập liên hồi. Người bình thường đâu có bước chân nặng trịch như thế? Nếu không phải người bình thường thì có thể là gì?


........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro