chương 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng lẽ cứ đứng ngây thế này mãi?
"Mau chạy đến gian cuối cùng nấp đi thôi!"
Jiminie kéo Taehyung, cả hai cùng chạy đến cuối căn phòng.

Jiminie lại bật đèn pin, ở hai bên phải và trái cuối ngã rẽ có ở phòng tập. Vào lúc này mà Park Jimin vẫn còn chút cợt nhả được: "Chúng ta có nên gieo một đồng xu, để quyết định xem nên nấp vào gian nào không?"

Taehyung mặc kệ Jimin đang nói rườm rà, anh kéo luôn jimin nấp vào gian bên phải. Park Jimin vẫn chưa chịu thôi: "Này Tae à, tuy chỉ là một quyết định đơn giản hai chọn lấy một, nhưng cũng vẫn có thể có hậu quả sai một bước ôm hận ngàn thu đấy!"

Căn phòng nồng nặc một thứ khí ẩm mốc cực khó ngửi, nhức cả mũi. Nhưng lúc này Taehyung hoàn toàn bị ức chế bởi tiếng bước chân kỳ dị ngoài cửa nên anh không để ý gì khác nữa.

Tiếng bước chân bỗng dừng lại ở cửa vào phòng tập. Hình như nó đắn đo xem có nên bước vào hay không.
Nguy rồi! Taehyung chợt nhớ ra rằng khi bước vào hành lang, hai anh đã không đóng cửa ra vào căn phòng. Như thế khác nào ngầm ra hiệu cho người ta biết rằng bên trong này đang có người?

Thảo nào mà hắn đang do dự, chắc chắn đã rất thông thuộc khu nhà này, nên khi thấy cửa mở vào lúc nửa đêm thì hắn cho là chuyện khác thường. Ai có thể thông thuộc nơi này mà lại có bước chân nặng nề kỳ quái ấy? Lẽ nào các chuyện ma vẫn lưu truyền trong Ktx bao năm qua là có thật? Chẳng lẽ khu nhà nhỏ này là thánh địa của lũ ma quỷ quái dị?

Càng nghĩ lại càng sợ. Taehyung lùi lại theo bản năng, bỗng nhiên có một bàn tay cứng đơ lạnh buốt áp lên má anh. Không, nó không có hơi người, nó là một bộ bàn tay!
"Có phải là Jiminie không?" Taehyung khẽ hỏi một cách tuyệt vọng. Tất nhiên không thể là Park Jimin đang bỡn cợt. Rõ ràng là tên ấy đang đứng trước anh.

Jiminssi quay lại kinh ngạc nhìn, rồi bấm đèn pin. Taehyung thấy mặt jimin biến đổi rất nhanh, anh vội đưa tay bịt miệng mình để khỏi phải kêu to lên. Nhưng Park Jimin lập tức cười rất tếu, lúc này Taehyung mới biết mình lại bị mắc lừa. Khi quay đầu nhìn thì anh lại vẫn sợ hết hồn hết vía!
Một con Ma la canh hoàn chỉnh đang áp sát ngay sau lưng anh!

Cái đệt mẹ!!! Anh chửi thầm một tiếng. Sao trong phòng tập lại có Ma la canh??!!!

Tiếng bước chân lại vang lên, lần này là ở ngoài hành lang.
Taehyung chỉ còn cách thầm cầu khấn không ngớt, mong bước chân ấy sẽ dừng lại trước khi đi hết hành lang.
Nhưng tiếng bước chân lại mỗi lúc một gần, nền nhà rung rung theo từng bước chân ấy, con tim của anh cũng rung theo.

Cuối cùng, tiếng bước chân dừng lại ở cuối hành lang.
Jiminie bỗng kéo Taehyung lại gần, thì thầm bên tai anh: "Chắc hắn sẽ gieo đồng xu để quyết định có nên vào phòng không. Chúng ta hãy trốn vào phía trong!"

Hai người dò dẫm bước vào trong cùng.

Bỗng một tiếng thở dài nhè nhẹ vọng vào, hai người không ai bảo ai đều rùng mình.

Một khoảnh khắc sau đó, xung quanh bất ngờ im ắng. Vào lúc yên lặng này
Lại một tiếng thở dài nhè nhẹ, nhưng đối với Taehyung thần kinh đang căng thẳng như sắp đứt thì lại chẳng khác gì sấm nổ. Tiếp đó là một tiếng "két", hình như mở cửa.

Âm thanh quái dị cực kỳ chói tai đã hoàn toàn phá tan sự yên tĩnh ở đây. Âm thanh quái dị vây bám vào gáy Kim Taehyung khiến anh rùng mình kinh hãi.

Hai người ghé mắt nhìn ra, họ sợ ngây người bởi cảnh tượng trước mắt.
Căn phòng nhỏ không tối om như trước đó, cửa sổ hướng tây ánh trăng sáng trong chiếu vào căn phòng

Một người đàn ông lưng gù chậm rãi quay lại. Tuy đang cực kỳ hoảng sợ nhưng Jimin vẫn nhớ ra phải bật đèn pin, cậu chiếu vào mặt người ấy. Đó là một nam giới tuổi ngoài 50 có khuôn mặt dữ tợn và đang lộ vẻ hơi ngạc nhiên. Ông ta nói nghèn nghẹn: " Mấy thằng nhóc ranh, nửa đêm nửa hôm không ngủ! Dám vào tận đây, rất can đảm đấy!"

Tiếng bước chân tiến vào căn phòng! Rồi bỗng "phụt" một tiếng động, đèn trong gian phòng được bật lên.

Cả hai anh đều không tự chủ ngẩng đầu lên, xem rõ người đàn ông trước mắt.

Ồ hoá ra là một bác bảo vệ!! Hai người ngây phỗng ra. Thấy hai thanh niên không nói gì người đàn ông đó lên tiếng:
"Thôi nào, đừng sợ. Tôi chỉ là một bảo vệ thôi. Hai thằng nhóc này cũng thật là... nửa đêm khuya khoắt lại đến đấy nấp trong khe phòng lần mò này nọ, có hay ho gì đâu! Thôi được rồi. Mau về mà đi ngủ đi!"

Ông già gù sợ sẽ làm cho hai thằng nhóc choai choai thêm sợ hãi, nên thoạt đầu ông dịu giọng nói chuyện với hai cậu, nhưng đến mấy câu sau thì lời nói và vẻ mặt đều rất gay gắt, tỏ rõ ý không chấp nhận hai vị khách không mời mà đến này.

Kim Taehyung thận trọng nói: "Thảo nào chúng cháu nghe thấy tiếng bước chân. Hihi Bác cho bọn cháu xin lỗi."

Sau đó anh bèn kéo tay Jimin nói: "Về thôi!"
Đã gần bước ra khỏi phòng nhưng Jimin lại ngoảnh lại: "Bác ơi, cháu muốn hỏi một câu cuối cùng: nghe nói trong khu nhà này có ma, thật thế không ạ?"

Bác bảo vệ quát to: "Hoàn toàn đúng như vậy! Đúng là đêm nay tôi gặp ma, nên mới chạm trán mấy thằng nhóc lắm mồm thế này! Về đi!!!"

Cả hai anh chạy chầm chậm, lúc sắp ra đến cửa phòng, Taehyung bỗng vấp ngã. Ngay lúc đang ngã ra, anh thấy phía trước lóe lên một làn ánh sáng trắng, bóng cô gái áo dài trắng vẫn thấy trong giấc mơ lướt qua rất nhanh, và hai chữ "Ánh trăng" nhỏ nhẹ thoảng bên tai anh.
Jiminie vội đỡ Taehyung dậy, Taehyung bỗng nắm chặt Jimin, mơ hồ hỏi: "Ánh trăng là gì?" Park Jimin cũng mơ hồ: " Mày nói gì thế?"

Tiếng bước chân lệt sệt kia lại vang lên phía sau họ, đèn ở hành lang bỗng sáng lên, ông già gù đang rảo bước tiến lại, đôi mắt như muốn bật ra khỏi hốc mắt. Đi đến trước mặt Kim Tae Hyung, đặt hai tay lên vai anh và hỏi: "Này, thằng nhóc đang lẩm bẩm gì vậy?"

Taehyung dường như chợt tỉnh cơn mê, anh lắc đầu: "Gì ạ? Cháu có nói gì đâu!"

Jiminie nói: "Cậu vừa nói là ..." thì một bàn tay thô nháp bịt ngay miệng cậu. Anh nhìn thấy khuôn mặt già nua chằng chịt những nếp nhăn của ông già gù đang đầy vẻ nghiêm khắc, anh bèn nín lặng.

Ông nói rành rẽ từng tiếng một: "Bất kể là hôm nào, sau lúc nửa đêm cậu tuyệt đối không được đến đây, nhớ chưa?"
Taehyung gật đầu. Jiminie nói: "Ý bác là Taehyung không được đến, nhưng cháu có thể thường xuyên đến phải không ạ?"
"Vớ vẩn quá! Cả cậu cũng không được!" Ông già gù mạnh tay đẩy, dồn hai anh ra tận cửa.

Ông già chờ khi hai chàng trai đã đi chừng vài ba chục bước, ông mới lạnh lùng nói với theo: "Xưa nay kẻ gây lắm tội nhất là người, chứ không phải là ma!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro