chương 5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khúc nhạc đệm nhanh chóng trôi đi, Taehyung nằm trên giường, mãi vẫn không ngủ được.

    Anh ngủ sao nổi? Một cô gái rất bắt mắt và một con ma la canh mục nát bẩn thỉu chết khiếp đang chập chờn hiện lên trong óc anh. Anh dường như lại nhìn thấy Jung Kook và mọi người đang cười nhạt - khi nhận thức của một con người đang rối loạn thì người đó đương nhiên trở thành đối tượng chế nhạo của mọi người.

Cách duy nhất để làm rõ sự thật, là lại đi xem một lần nữa. Anh định rủ Park Jimin đi cùng nhưng cậu ấy lại có việc gấp phải về quê. Vậy nên anh chỉ còn cách đi một mình. Có lẽ, chụp ảnh ghi lại sẽ là một thứ chứng cứ tốt nhất.
Bỗng một hồi chuông reo dồn dập, thì ra là tiếng chuông đồng hồ báo thức của anh. Kim Taehyung ngờ ngợ ấn nút dừng chuông rồi nhấn nút đèn soi mặt chiếc đồng hồ điện tử: đồng hồ chỉ rõ ràng là 12 giờ.

'Mình thường đặt chuông báo thức lúc 6 giờ sáng kia mà, sao chuông lại reo vào lúc này nhỉ?'

Nhưng Taehyung lại nghĩ ngay rằng: đến căn phòng tập nhảy vào lúc này, chính là điều tối kỵ. Lần trước mình bị Jimin lừa đi đến, tuy chẳng có ma quỷ gì nhưng rốt cuộc chỉ là chuốc lấy sự kinh hãi vô tận. Vả lại, Kim Taehyung vẫn còn nhớ lời dặn dò của ông bảo vệ hôm đó: sau nửa đêm, cấm anh bước đến chỗ này ...

Tại sao lại chỉ cấm mình?

Jimin ơi là Jimin ... đúng lúc mình đang cần cậu, thì cậu lại ở tận đâu? Nỗi bức xúc muốn tìm hiểu rõ sự thật để chứng minh cho mình dần dần lấn át bao nỗi ngại ngần, Taehyung nhẹ nhàng ra khỏi giường, mở ngăn kéo lấy chiếc đèn pin và chiếc máy ảnh bà  mua tặng anh lúc sinh nhật. Anh bắt chước Park Jimin: trước lúc đi, anh đứng bên đầu giường Jin huynh một lát, nghe thấy tiếng thở đều đều... sau đó anh mới ra khỏi phòng.

Cả toà nhà lúc nửa đêm cũng đang ngủ say, bốn bề im lặng như tờ. Những đợt gió cát đầu mùa xuân đã hết, hương thơm mát trong của cây cỏ được dịp lan tỏa khắp bầu không khí, thực hết sức dễ chịu. Dãy hành lang thường ngày nườm nượp người qua lại, lúc này chỉ có Tae Hyung một mình một bóng.

Đứng ngoài hành lang phòng tập cũ kĩ, Taehyung mới cảm thấy có phần hối hận: hay là mình đã có ảo giác, đã nhìn nhầm, thì việc gì mà phải ngượng ngùng, để rồi phải đối mặt với rủi ro như thế này thì mới bõ tức?

Nhưng có gì mà nói là rủi ro mạo hiểm? Là các chuyện đồn đại về ma quỷ ư? Lần trước đánh liều đi cùng Park Jimin, cuối cùng cũng chỉ là gặp một bác bảo vệ mà thôi!
Kim Taehyung chẳng muốn mệt óc đắn đo gì nữa, anh bước đến rồi đẩy mạnh cánh cửa.

Một màn tối đen chờ đón anh.

-------------

Kim Tae Hyung bước vào, anh không quên khép cửa lại rồi bật đèn pin từ từ bước vào.

Trong này còn ít ánh sáng hơn bên ngoài. Anh chỉ nghe thấy tiếng bước chân hơi thở của mình và cả tiếng nhịp tim của anh đập nữa.

"Mình đang làm chuyện ngu ngốc gì thế này? Phía sau cách 5m là cửa ra mình có thể chạy vụt ra ngay!!"

Kim Tae hyung vẫn chậm rãi và kiên quyết tiến bước. Anh biết phải như thế này thì mới đúng là Kim taehyung.

Lách tường nhỏ cuối căn phòng được   ánh sáng yếu ớt từ bên trong khe cửa sổ chiếu rọi. Khi Tae Hyung bước càng nhanh về phía trước thì bên trong lại thấy một cô gái cực kỳ hoàn hảo. Chính nó là cảnh tượng anh đã nhìn thấy lần trước.

Kim Taehyung dụi mắt thật mạnh. Không có hình ảnh bồng bềnh hay làn ánh sáng mờ ảo ảo nào cả, anh đã nhìn thấy hoàn toàn rõ ràng. Chắc chắn chính là cô gái ấy, một cô gái xinh đẹp tuyệt vời.

Cô gái kia vẫn đứng lặng lẽ hướng mặt ra ngoài cửa sổ.

Anh nhanh chóng cầm chiếc máy ảnh, đèn flash lóe lên, Kim Taehyung chụp vài kiểu từ các góc độ khác nhau. Anh  chắc ống kính máy ảnh không bị đóng khi tắt đèn flash rồi lại chụp thêm vài kiểu nữa.

Anh đã mường tượng ra ngày mai sau khi đến công ty in ảnh xong, sau đó lại được nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người thì mình sẽ đắc chí lắm.

Đã hoàn thành sứ mệnh anh rất thỏa mãn và không kìm nén được muốn ngắm cô gái ấy thêm một lúc nữa. Càng ngắm cô ấy lại càng cảm thấy tuyệt vời không thể tả, anh bất giác muốn tiến lên và hỏi cô:

''Tại sao nửa đêm cô lại đứng ở đây? Cô là ai? Cô có thực sự là người đang sống hay không?''

Kim Taehyung nhìn: không chỉ dáng người, mái tóc mà thậm chí cả quần áo cũng đạt tới đỉnh cao của hoàn mỹ.

Nghe thấy tiếng nói của anh, cô gái mặc đồ trắng đứng cạnh cửa sổ ngẩng đầu. Một khuôn mặt dập nát đầm đìa máu tươi đang chầm chậm quay lại. Cô ta giơ tay về phía Kim Tae Hyung.

Kim Taehyung cảm thấy tiếng kêu kinh hoàng của mình bị kẹt lại ở cổ họng, dường như ngạt thở.

Anh quay người chạy ra cửa,  được một quãng ở hành lang bỗng đầu bị va rất mạnh, rồi anh ngã xuống.

Thì ra là chạy trong bóng tối anh đã đập đầu vào cửa ra của phòng tập. Taehyung thấy chóng mặt anh khẽ lẩm bẩm: "Ánh trăng.... Ánh trăng là gì?"

Không nghĩ nhiều nữa Kim Taehyung đứng dậy chạy ào ra khỏi khu phòng tập.

"Ánh trăng.... Ánh trăng là gì? Ánh trăng ở đâu?"

Kim Tae Hyung chạy một mạch về ký túc xá, hình như có một câu hỏi cứ nhắt đi nhắc lại mãi trong đầu anh. Anh lên giường nằm nhưng không thể ngủ được.

Tim vẫn cứ đập lên kinh hoàng, nhắm mắt nửa tỉnh nửa mê.... Và âm điệu  kia lại văng vẳng bên tai anh.

Trong làn ánh sáng trắng nhợt, cô gái mặc váy trắng lại xuất hiện. Máu tươi trên mặt còn sẫm đỏ hơn trước, cô ta từng bước từng bước tiến gần vừa lẩm bẩm:

"Ánh trăng..... Ánh trăng...."

Ngoài cửa sổ là ánh trăng, Kim Tae Hyung ra khỏi giường, mở cửa sổ tắm mình trong làn hơi thở trong lành của đêm xuân. Thực là dễ chịu!! Ngoài kia là từng mảnh, từng khối ánh trăng.

Làn gió đưa se lạnh. Có lẽ tại quá đắm đuối nên ta mới thế này chăng?

Hãy ra khỏi cái phòng ngủ bé như cái lồng chim và những cơn ác mộng đeo bám ta. Bên ngoài cửa sổ là ánh trăng và hương hoa, tha hồ tận hưởng đến vô cùng. Lại có cả Park ji-min nữa.

Kim Taehyung chợt thấy bóng của Jimin ở dưới sân, đang lắc đầu nhìn thẳng vào Taehyung.
Kim Taehyung ngạc nhiên kêu lên:

"Jimin ơi!!"

Nhưng lại thấy jimin với vẻ mặt đờ đẫn, đứng ở đó bất động không nói một lời, chỉ thấy Jimin khẽ lắc đầu chầm chậm.

Giống như thoát ra khỏi mê hoặc Taehyung bỗng nhiên tỉnh hẳn. Anh thấy mình đang đứng ở trên bệ tường mép ngoài cửa sổ....

.....

Chán quá huhu cố lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro