Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thôn những người bị nhiễm bệnh càng lúc càng nhiều.

Khuôn mặt của bọn họ đều trở nên xanh xao thậm chí không có một chút huyết sắc nào.

Vì cũng đã uống nước giếng hai ngày nay, cổ họng của Mẹ Lục cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu nên Lục Đại Vĩ đã tìm tới bác sĩ trong thôn để hỏi.

Phó Tri Thư cũng bị nhiễm bệnh, làn da toàn thân anh ta cũng xuất hiện những đốm  màu xanh trông vô cùng khủng khiếp.

Khi bác sĩ trong thôn tới, Mẹ Lục đang nằm trên giường liên tục ho khan, quai hàm căng chặt một bộ dáng khó hô hấp.

"Mẹ, người thế nào rồi?"

Mẹ Lục đột nhiên nắm lấy chén thuốc, hai mắt trắng dã, con ngươi trợn lên, cho đến khi ho một cái, từ trong miệng bà ta có một con ốc đồng chậm rãi bò ra ngoài.

"Làm sao lại nhổ ra một con ốc đồng còn sống vậy? Thật ghê tởm, có phải là ăn đồ gì không sạch không..."

"Gần đây trong thôn xuất hiện rất nhiều ốc đồng, thật bẩn thỉu, cũng không biết từ đâu bò vào?"

"Ai da..... đừng nhúc nhích, Mẹ Lục hình như muốn nôn"

Bác sĩ lập tức bảo đem chậu tới.

Lục Đại Vĩ bĩu môi, đem tới một cái chậu.

Dưới ánh nhìn của mọi người, mẹ Lục nôn mửa, hàng ngàn con ốc đồng nhỏ chui ra từ miệng bà ta.

Những con ốc còn sống, mập ú, ngọ nguậy chất đầy trong chậu, những người ở đó lập tức sợ hãi lùi lại.

Nhìn thấy cảnh này, Lục Đại Vĩ cũng giật mình.

"Sao lại như vậy?  Đây rốt cuộc là chuyên gì? mẹ tôi làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Các ngươi mau cứu bà ấy"

Bác sĩ trong thôn cũng sửng sốt, mẹ Lục tựa hồ còn chút tỉnh táo, run rẩy đưa tay về phía bọn họ " Ngô....ngô..."

Bà ta muốn nói gì đó, nhưng mỗi lần mở miệng, hàng loạt ốc đồng liền từ trong miệng chui ra, biểu cảm của dân làng xung quanh cũng dần thay đổi.

"Bà Lục này sợ là không cứu được rồi, thật ghê tởm, thật đáng sợ, mau...mau đóng cửa lại."

Mẹ Lục vẫn ở trong nhà gào thét "Đại Vĩ! Đại Vĩ...sao con lại đóng cửa lại! Mau cứu mẹ, mẹ sợ quá...."

Biểu cảm của Lục Đại Vĩ cũng thay đổi.

"Bác sĩ, ông làm gì vậy?  Tại sao lại nhốt mẹ tôi trong đó? Bà ấy hiện tại đang cần tôi chăm sóc mà!"

Bác sĩ trong thôn lùi về phía sau, biểu cảm nghiêm túc nói " Ai biết có phải mẹ cậu mắc bệnh truyền nhiễm gì hay không? Triệu chứng của bà ấy hiện giờ rất giống nhiễm bệnh dịch, cậu không thể tới gần bà ấy, quá nguy hiểm, làm sao có thể tồn tại nhiều ốc đồng trong cơ thể con người như vậy..."

Khuôn mặt Lục Đại Vĩ biến sắc " Cái gì? Bệnh truyền nhiễm? Bác sĩ, ông không phải có gì nhầm lẫn chứ? Làm sao lại xuất hiện bệnh truyền nhiễm được?"

Những người còn lại trong thôn nghe vậy cũng biến sắc, đều lui về phía sau một bước, hiển nhiên không còn dám đến gần ngôi nhà cỏ của Lục gia.

Chỉ có con tôi nãy giờ yên lặng lúc này ngẩng đầu lên nói "Cha, bà nội đã mắc bệnh truyền nhiễm, có phải hay không cần đem đi thiêu?"

Dân làng nhìn nhau, tuy không nói nhưng đều cảm thấy đứa trẻ này nói đúng.

Nói rất đúng, dù sao đây cũng là bệnh truyền nhiễm, nếu như nó lây lan ảnh hưởng đến mọi người trong thôn thì sao.  Tốt hơn là nên châm một mồi lửa đốt sạch sẽ thì mọi chuyện liền được giải quyết.

Khuôn mặt Lục Đại Vĩ có chút vặn vẹo "Mày nói cái gì đó? Đó là bà nội của mày, sao mày lại có thể nói như vậy?"

Bác sĩ trong thôn có chút ngượng ngùng nhìn về phía Lục Đại Vĩ " Đứa nhỏ nói không sai, lửa là cách tốt nhất để dập tắt sự lây lan của bệnh truyền nhiễm"

Những người trong thôn khi nghe thấy điều đó, ánh mắt lập tức thay đổi "Đúng vậy Đại Vĩ, đây cũng là vì tốt cho mọi người trong thôn"

"Đúng vậy, vì an nguy của những người còn lại, anh còn có con. Mà trẻ con là đối tượng dễ bị lây nhiễm nhất, cho dù là bà Lục thì chắc cũng sẽ vì cháu mà chấp nhận hi sinh...."

"Đúng, đúng, dù sao Bà Lục cũng không còn trẻ, sống đển tuổi này là đủ rồi"

Cuối cùng Lục Đại Vĩ cũng gật đầu trước sự thuyết phục của dân làng.

"Mọi người nói đúng"

"Mẹ tôi cũng đã sống đủ rồi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro