Tức giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quen nhau đến nay đã được hai năm, Dục Khuất cũng nhiều lần ngỏ ý muốn mời Mục Dã về làm tại công ty của mình. Hiện tại công ty cũng đang trong thời kỳ ổn định hơn trước, bên cạnh đó, vẫn đang trống một số vị trí liên quan đến hệ thống an toàn và sáng tạo ý tưởng, rất phù hợp với hắn, nhưng Mục Dã nhất quyết từ chối, và sẽ đi làm thêm bên ngoài tại một công ty đang khởi nghiệp. Thôi được, y không có vấn đề gì về chuyện đó. Không vấn đề gì về chuyện đó, KHÔNG VẤN ĐỀ GÌ VỀ CHUYỆN ĐÓ.

Nhưng, con mẹ nó, vì sao áo của hắn toàn mùi nước hoa nữ? 

Trước đây, Mục Dã là thẳng, vẫn thích những em gái ngực bự mông cong, tóc dài quyến rũ. Nhưng do sự cuồng nhiệt của Dục Khuất mới trở thành gay. Nhưng, Mục Dã đã từng nói.

"Cháu không gay, cháu yêu chú và ngẫu nhiên chú là nam nhân."

Lúc nghe câu đó, y còn mang tâm trạng vui vẻ, tự hào rằng2 Mục Dã vì mình mà không quan tâm giới tính. Nhưng từ khi mỗi chiều về, trên áo phông của hắn nồng nặc mùi nước hoa ngọt ngấy đến kinh tởm thì y đã không còn cảm thấy vui vẻ hay an tâm gì nữa. Cũng không hẳn nồng nặc nhưng khứu giác của y rất tốt, nên thành ra chỉ cần lượng nhỏ thôi cũng khiến y cảm nhận rõ ràng.

Mục Dã đẹp trai, cao lớn, thân hình lại đúng chuẩn tám múi, có da có thịt. Người như vậy rất dễ cuốn hút được các đóa hồng xung quanh. Y đã cố suy nghĩ rằng do tính chất công việc của hắn sẽ được nhiều người hỏi han cũng như nhờ cậy, không tránh được va chạm nơi công sở nhưng nhiều đến mức nào mà áo mang mùi cả tháng trời? Y với Mục Dã không công khai, ai hỏi thì sẽ thoải mái công nhận mối quan hệ hai người, còn nếu không thì hai người sẽ không khoe mẽ ra ngoài. Nhưng hiện tại, quả thực sai lầm. 

Cứ như vậy, Dục Khuất luôn suy nghĩ tìm cách để công khai mối quan hệ mà không gây sự lố bịch, khoa trương. Chính là Kết hôn.

Mẹ kiếp. Phải kết hôn, đem người đàn ông này trói lại bên mình, không cho phép ai tiếp cận.

Nhưng Mục Dã vẫn còn trẻ, nếu ép hắn kết hôn có khi làm hắn kinh hãi rồi bỏ chạy mất. Mất bao nhiêu công sức mới dụ được con sói này về, nếu để hắn chạy mất, chắc y sẽ phát điên mà chặt đứt tay chân Mục Dã rồi nhốt hắn trong nhà. . . Đùa đấy, y còn muốn bàn tay kia vuốt ve, xoa dịu và bế y lên lúc làm tình, đương nhiên còn để nấu ăn cho y.

Càng nghĩ càng đi vào ngõ cụt, Dục Khuất quyết định một mình đi uống rượu tiêu sầu. Cũng lâu rồi y không đi tụ tập từ khi yêu Mục Dã. Đầu nghĩ tay làm, y nhanh chóng lấy điện thoại tìm đến số điện thoại hộp đêm quen thuộc đặt phòng, đột nhiên điện thoại rung khiến Dục Khuất giật mình, phản xạ đầu tiên là ném điện thoại thật xa. . . Toang. 

Sau ba giây lấy lại tinh thần, cái thứ vô tri kia vẫn đang rung, và trên màn hình đầy vết nứt là cái tên "Bé củ cải mất nhận thức". Thở ra một hơi, Dục Khuất từ từ nhặt điện thoại lên bắt máy.

"Em yêu à~ sao bắt máy lâu vậy? Anh nhớ hơi thở của em quá!"

Tắt máy. Dục Khuất lần nữa ném điện thọai ra xa. 

Không đầy một phút sau, điện thoại lại rung, vẫn tên người đó, chỉ là màn hình xuất hiện thêm vài vết xước. Y hít một hơi thật sâu bắt máy.

"Nói nhanh, đừng làm mất thời gian. Anh còn cho con bú."

"Đệt. . mới không gặp nhau 3 năm, chú đã đẻ con? Sao chú bảo trái tim ấy chỉ dành riêng cho mình anh? Dục Khuất chú tồi."

Giọng nói đầy nam tính, mạnh mẽ này là của Mạt Danh, bạn từ thuở nhỏ của Dục Khuất, đã xuất ngoại làm ăn từ 3 năm trước nên hiện tại không hề biết về Mục Dã. Hôm nay gọi điện chắc chắn không có gì tốt lành, nên y quyết định giữ im lặng. Đồ thần kinh.

"Ơ kìa em yêu ~ , anh về nước rồi. Tối nay chúng ta đi uống ôn lại tình xưa đi. Chỗ cũ tám giờ nhé"

Không để Dục Khuất kịp nêu ý kiến, Mạt Danh nhanh chóng tắt máy. 

Cũng đang có chút bận lòng, Dục Khuất chỉ nhắn cho Mục Dã một tin báo sẽ không ăn cơm và về muộn rồi cắm đầu xử lý đống công việc còn lại trong lúc chờ đến thời gian đi gặp Mạt Danh.

Đúng giờ, Dục Khuất lái xe đến địa điểm quán bar cũ, đã thấy Mạt Danh ngồi đợi, trên bàn là hai chai rượu mở sẵn. Thong thả đi đến, Dục Khuất thả mình lên chiếc sofa bên cạnh, chờ đợi nhân viên thả viên đá tròn vào trong cốc, rồi rót rượu lên. 

Vừa thấy Dục Khuất, Mạt Danh liền lao đến, trên người y cọ cọ hít hà, tay còn không quên vòng sang eo y mà xoa nắn.

"Dục Dục, nhớ chú chết mất, sao không gọi điện hỏi thăm anh?"

Biết đây là thói quen của anh, y cũng không bận tâm, chỉ đẩy cái đầu đầy lông kia qua khỏi miệng, uống một ngụm rượu lớn.

"Bận chăm vợ nhỏ, đang trong thời kỳ nổi loạn nên không có thời gian."

Vợ nhỏ? Thời kỳ? Mạt Danh ngạc nhiên nhìn đến khuôn mặt tinh anh kia mà há hốc mồm, cơ thể cũng bất giác dựng thẳng dậy, nhìn chằm chằm đến y.

"Dục Dục, chú đã có vợ? Cưới bao giờ không báo anh?"

Cứ như vậy, Dục Khuất kiên nhẫn trả lời các câu hỏi Mạt Danh đưa ra tới tận 12h khuya. Biết bản thân đã uống rượu, dù còn đôi chút tỉnh táo nhưng Dục Khuất vẫn quyết định đặt hai chiếc taxi cho y và Mạt Danh để trở về an toàn.

Về đến cửa nhà, Dục Khuất không dám mở đèn, nhẹ nhàng dựa vào ánh sáng yếu ớt ở tủ đồ mà cởi giày cất vô. Sau đó lại rón rét đứng dậy chuẩn bị đi tắm thì trán đập mạnh vào vật cản phía trước khiến y mất thăng bằng mà ngã ngửa ra sau, may mắn được một lực ôm trở lại phía trước.

"Chú đi đâu giờ mới về?"

Do có chút hơi men, cũng như vẫn đang bận tâm về chuyện nước hoa trên áo, y nhất thời nổi lên cơn tức giận nhỏ. Nâng tay lên gạt bỏ người đối diện ra, chầm chậm tiến về phía phòng tắm tầng một. 

"Công ty nhiều chuyện cần xử lý, thời gian gấp gáp nên cần tăng ca"

"Tăng ca? Tăng ca mà người toàn mùi rượu? Còn có nước hoa nam?"

Mục Dã mạnh mẽ nắm lấy cánh tay y xoay người đối phương lại đối diện với bản thân, đôi lông mày cau lại, ánh mắt đầy tức giận tra hỏi.

"Tôi đang mệt lắm, ngày mai nói chuyện. Em nghỉ ngơi sớm, sớm mai còn đi học."

Mệt mỏi cố gắng gạt mạnh bàn tay kia ra, y tiến đến phòng tắm, khóa trái nửa lại, xả nước vào bồn rồi ngâm mình bên trong. 

Thời gian tới chắc cần ở công ty dài đây.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro