CHƯƠNG IV ~ TAI NẠN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, trong một con hẻm tối tại thành phố Bắc Kinh, Cố Dương ngồi đó, cảm nhận cái lạnh thấu xương của đêm tháng mười. Ngước mắt lên trời, đôi môi tái nhợt của cậu vẽ nên một đường cong nhàn nhạt. Tuyết... đã rơi rồi nhỉ? Từng hạt tuyết nhẹ nhàng lướt đôi gò má của cậu, lạnh buốt. Nhưng, tuyết có lạnh đến đâu thì cũng chẳng thể nào lạnh bằng trái tim cậu. Phải rồi, người cậu yêu, người khiến cậu sẵn sàng buông bỏ cả sáu năm thanh xuân tươi đẹp nhất chỉ vì một câu nói không rõ thực hư của người khác mà nghi ngờ cậu, phán xét cậu. Đang miên man suy nghĩ, bỗng có vài bóng đen xuất hiện trước mặt Cố Dương.

"Em trai, tối nay đi với bọn anh không? "

Một trong những gã đó lên tiếng, đôi mắt hắn dán chặt vào người cậu, thật dơ bẩn. Nhưng hôm nay cậu rất mệt, chẳng còn sức đôi co với bất kì ai nữa...

"Cút! "

"Ấy ấy, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt à? "

Nói rồi, gã đẩy cậu ngã vào tường. Bàn tay gớm ghiếc, tởm lợm của gã xé toang chiếc áo sơ mi mỏng manh của cậu làm lộ ra làn da trắng nõn mê người.

"Các người... các người mau buông! "

"Ha ha, đừng lo, bọn anh sẽ khiến em thật sung sướng! "

Hai tên vòng ra sau giữ lấy tay cậu, một trong số chúng tiến đến xé rách áo cậu. Tức thì, làn da trắng nõn mê người lộ ra không khí. Cái lạnh của mùa đông Bắc Kinh thấm vào da thịt, thấm vào cả tâm cậu...

"Các người có tư cách gì chạm vào tôi! "

Cố Dương đạp mạnh vào hạ bộ của tên gần nhất. Ngay lập tức, gã khuỵu xuống. Vùng ra khỏi hai tên đằng sau, Cố Dương chạy ra đường lớn. Bỗng trước mắt cậu loé sáng, và rầm! ...

"Này cậu gì ơi, cậu có nghe tôi nói không? Cậu ơi... "

Hình như có ai đang gọi cậu thì phải, ồn quá, chẳng nghe được gì cả, đầu cũng đau nữa. Muốn lên tiếng, nhưng bất lực. Có phải... cậu sắp chết không? Thì ra cái chết chẳng hề đáng sợ như cậu nghĩ. Hay vốn dĩ từ đầu nó đã không phải là vấn đề quan trọng nữa rồi? Chỉ là... nó xảy đến hơi đột ngột một chút, Cố Dương còn chưa kịp chào tạm biệt hắn nữa. Nhưng mà, Hoắc Thiên đời nào quan tâm đến cậu sống chết ra sao chứ? Dẫu biết hắn sẽ chẳng thể đến, vậy mà vẫn ngu ngốc hi vọng kì tích sẽ xảy ra. Nhiều lúc, cậu cũng giận bản thân mình lắm, cho dù đau đớn thế nào, tổn thương ra sao vẫn không thể hận hắn, càng không thể hết yêu hắn. Cho đến những phút giây cuối cùng vẫn nhớ đến hắn, vẫn muốn nhìn thấy hắn....

"Hoắc Thiên... em yêu anh! "

Tuy người cần nghe không thể nghe được, nhưng cuối cùng cũng nói ra rồi, thật nhẹ nhõm...

.

" Alo, xin hỏi anh có phải người nhà của Cố tiên sinh không ạ? "

Khẽ nhíu mày, từ trưa đến giờ hắn đang đau đầu vì cả núi công việc, lại còn thêm chuyện Cố Dương bỏ đi mà vẫn chưa trở lại, rồi đến cuộc gọi này khiến hắn bắt đầu bực mình. Định mở miệng nói không, nhưng linh tính mách bảo, đã có chuyện gì đó xảy ra.

"Phải, là tôi... "

"Thưa ngài, Cố tiên sinh mới được đưa đến bệnh viện trong tình trạng rất nguy kịch, hiện đang được cấp cứu, ngài có thể đến đây xác nhận một số giấy tờ để chúng tôi tiến hành phẫu thuật được không ạ? "

Rầm, tiếng những cuốn sách va chạm với mặt đất vang lên. Có phải người đó mới vừa nói cậu đang gặp nguy hiểm không? Bọn chúng lại làm gì cậu rồi sao?

Khoan đã, tại sao hắn phải kích động đến thế chứ? Cố Dương chỉ là một con tốt, sớm muộn gì chẳng phải chết? Nhưng... có cái gì đó thôi thúc hắn, nếu không đến, hắn sẽ phải hối hận, cả đời. Thở dài, bình ổn lại suy nghĩ rối ren trong đầu, Hoắc Thiên cất giọng hỏi.

"Bệnh viện nào? "

"À vâng, bệnh viện Hồng Ân, đường XXX, phòng cấp cứu lầu ba, xin ngài nhanh lên ạ! "

Vớ lấy áo vest trên lưng ghế, Hoắc Thiên bước vội ra xe. Đây là lần đầu tiên trong đời tim hắn đập mạnh đến như vậy, từng nhịp, từng nhịp đầy mạnh mẽ, đánh vào tâm trí hắn. Dường như lớp băng quanh tim hắn đã tan chảy mất rồi...

Chiếc xe màu đen lao nhanh ra đường, xé tan đi màn đêm tĩnh mịch đang bao trùm lên tất cả...

Hoắc vừa đến nơi đã có một cậu y tá trẻ chạy ra.

"Ngài chính là người nhà của Cố tiên sinh đúng không ạ? "

Như chỉ chờ cái gật đầu từ hắn, cậu y tá liền đưa giấy tờ ra. Chẳng kịp suy nghĩ, cũng chẳng kịp đọc qua, Hoắc Thiên đã đặt bút xuống kí tên. Nét mực đen nổi bật trên trang giấy trắng nét chữ vừa uyển chuyển, vừa sắc sảo. Nhưng nếu nhìn kĩ hơn thì không khó để thấy chủ nhân của nó đang rất vội vàng.

"Nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì tôi lập tức đập nát cái bệnh viện này! "

Nghe đến đó, cậu y tá tái mặt, vội vội vàng vàng chạy đi báo với bác sĩ chuẩn bị làm phẫu thuật cho cậu.

Lúc này, ở băng ghế chờ, Hoắc Thiên ngồi đó, lòng nóng như lửa đốt. Từ bé đến lớn, Hoắc thiếu gia hắn đầu đội trời, chân đạp đất, không hề biết sợ là gì, cũng không phải lo lắng cho bất cứ ai, hắn lạnh lùng, tàn nhẫn, có lẽ đó chính là bản chất của một vị vua...

.

Ai cũng nói trái tim hắn chưa từng biết đập là gì, hắn cũng không phủ nhận, bởi vì... điều đó chẳng có gì sai để phản bác. Nhưng từ khi gặp Cố Dương, trái tim trong lồng ngực như chẳng còn là của hắn nữa. Đúng vậy, hắn thích Cố Dương, nhưng chẳng hề nhận thức được là từ khi nào. Hắn chỉ nhớ khoảng thời gian đầu hắn gặp Cố Dương, cậu vì hắn mà thay đổi, từ một thiếu niên ngây ngô thành một thiên thần lãnh tĩnh. Hoắc Thiên hỏi, "Tại sao? " , cậu chỉ cười nhạt "Ân, không sao cả! " . Có lẽ chính lúc đó, hắn đã động tâm rồi, nhưng chẳng qua là hắn quá cố chấp nên không chịu thừa nhận, lại vì điều đó mà làm thương tổn cậu một thời gian dài...

Hay vốn dĩ phải nói, Hoắc Thiên quá ích kỉ, một mình chiếm trọn sáu năm thanh xuân của cậu? Chung quy cũng là vì hắn quá nhu nhược, không dám đối mặt với mặt yếu đuối nhất của bản thân nên mới dằn vặt cậu nhiều năm như thế...

"Hoắc Thiên, mày là thằng khốn! "

Bây giờ, hắn chỉ cầu mong cậu bình yên vượt qua nguy hiểm. Chỉ cần cậu lại trở về, hắn sẽ đến bên cậu, dùng cả phần đời còn lại để chăm sóc, bù đắp cho sáu năm đợi chờ của cậu...

"Cố Dương, em nhất định phải nghe lời tôi, trở về, tôi sẽ cho em một bất ngờ! "

______HẾT CHƯƠNG IV______

Thiên mặt tiền: Cô dám nói đây không phải là ngược xem?

Black Onyx: E hèm, lâu lâu ngược tốt cho sức khỏe mà. *nhún vai*

Cố tiểu thụ: Mẹ à! *mắt long lanh*

Thiên mặt tiền: Đi thôi bảo bối, đừng quan tâm đến cô ta làm gì!

Garnet: Đáng đời! *phất áo bỏ đi*

Black Onyx: Chúng nó bỏ tôi đi hết rồi...... Các bạn bấm vào ngôi sao phía dưới an ủi tuôi đi T^T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro