Cực Phẩm Sư Tôn [4]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nữ nhân lạ mặt làm càn không được bao lâu đã bị Sở Ca đuổi đi, vì đề phòng lại có kẻ chán sống tìm đến, y thiết lập cấm chế tăng mạnh một lần.

Nữ tử khoác trên người hồng y đỏ rực, tơ lụa mềm mại lả lướt, theo từng bước chân phiêu diêu đạp gió của y tán dật bay bay, nhìn qua hệt như một phượng hoàng rực lửa. Sở Ca đẩy cửa yên lặng tiến vào, mắt theo bản năng tìm kiếm bóng dáng người nọ.

Chỉ thấy thiếu nữ kia đơn bạc xoã tóc, một đầu tóc đen mềm mại ngoan ngoãn rũ xuống, phủ dài đến tận thắt lưng. Trên thân thể gầy yếu của người nọ khoác một thân trung y trắng thuần. Nhất Khả tay chống cằm, buồn chán nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài qua cửa sổ. Hàng lông mi dày đậm thỉnh thoảng khẽ run rẩy một chút, đôi ô sắc vốn từng nhiệt huyết tràn ngập ánh dương khiến người người mê luyến kia, lúc này lại ảm đạm thất sắc như thể cuộc sống cũng không có ý nghĩ gì nữa.

Thế nhưng, Sở Ca bước vào thấy một màn như vậy, trong lòng không hiểu vì sao hưng phấn lạ kỳ, nhưng cũng thực tức giận.

Sư tôn của y nghĩ rằng thế giới đều tốt đẹp đến vậy?

Ngây thơ.

"Sư tôn" Sở Ca lên tiếng kêu một cái, Nhất Khả ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua, trong đôi con ngươi không nhìn ra được bất kỳ biểu tình nào.

Súc sinh đó vẫn như vậy, lúc này bại lộ rồi, thế nhưng vẫn đem nụ cười sáng lạng đến mức thiên chân vô tà ra cười với nàng, như vậy để làm gì chứ? Nhất Khả có loại cảm giác bị sỉ nhục.

Thiếu nữ nọ hờ hững cười, khoé môi xinh đẹp kia nhẹ nhàng câu lên một chút, nhưng trong ánh mắt lẫn nụ cười kia lại hàm chứa trào phúng cùng thù hận.

Sở Ca tâm chìm xuống, thế nhưng nụ cười trên mặt vẫn không mảy may suy giảm. Sư tôn của y, chỉ cần sư tôn ở đây, thì như thế nào cũng đều có thể bỏ qua.

"Ngươi đến đây lại để làm gì?" Nhất Khả rốt cuộc mở miệng, âm thanh vốn là nhu hoà, nhưng ngữ điệu lại khô khốc đáng sợ, nụ cười trêu tức kia nhìn thế nào cũng chướng mắt vô cùng.

Sở Ca từng bước thong thả tiến đến, đối với Nhất Khả bộ dáng đề phòng lẫn chán ghét dường như không hề để tâm. Dù sao, để tâm hay không có lẽ cũng không quan trọng nữa rồi.

Sư tôn đã chán ghét ta, chán ghét ta đoạ ma, chán ghét ta sa ma đạo, chán ghét ta khi sư diệt tổ.

Nên dù ta có thay đổi, cũng muộn rồi.

Sở Ca y phục phiêu diệu thong thả tới, y dùng một tay nâng lấy chiếc cằm kiêu ngạo của người kia, đôi con ngươi nâu sắc nhiễm ý cười tà tà nhìn thẳng vào cặp đồng mâu ô mặc kia, đôi môi đỏ tươi yêu mị hé mở, Sở Ca kề sát vào lỗ tai Nhất Khả, nhiệt khí ấm nóng phả vào lỗ tai, tạo cảm giác ngứa ngáy khó chịu, Nhất Khả theo bản năng liền muốn nghiên đầu tránh né.

Lúc này lại nghe Sở Ca trầm trầm giọng nói "Sư tôn, người đoán xem?"

Chẳng phải ta là đồ đệ cưng của người sao?

Chẳng phải người hiểu ta nhất sao?

Đoán xem nào, sư tôn kính yêu.

Nhất Khả chịu không nổi loại cảm giác bức bách này, khí thế vương giả từ người Sở Ca, dù không muốn nhận nhưng nó làm nàng cảm thấy bản thân bị yếu thế. Nàng vung tay hất tay Sở Ca ra khỏi người mình, một quyền nhanh như chớp hướng gương mặt yêu nghiệt kia phóng tới.

Sở Ca nhẹ nhàng tránh thoát, nét cười vô hại trên gương mặt xinh đẹp kia rốt cuộc tiêu tán. Y nhìn Nhất Khả ngoan cố như vậy, uy áp bức người lập tức phóng ra, bức tới mức Nhất Khả không chịu nổi mà ngã xuống đất, chật vật như muốn bò lếch.

"Ngươi!!" Nhất Khả tức giận cực điểm. Vì sao Sở Ca kẻ súc sinh này lại phải lăng nhục nàng như vậy?!

Rõ ràng y không phế tu vi nàng, cũng không phong ấn linh lực nàng, tùy ý sử dụng pháp lực, nhưng hễ Sở Ca không vui y liền dùng tu vi áp bức mình!

Sở Ca nhìn xuống Nhất Khả một thân thảm hại, tóc dài đen nhánh rũ rượi tán loạn, tứ chi đều trong tư thế nhục nhã chống xuống đất, nét mặt vốn hồng nhuận nay đã trắng bệch doạ người, hô hấp cuồng loạn khó khăn từng hồi, ngay tại đôi môi nhạt màu kia bị chân khí y bức đến mức tràn ra một tia máu đỏ chói mắt.

Sở Ca chậm rãi khụy xuống một chân, nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Nhất Khả, kéo người vào trong lòng mình, ôm lấy.

"Sư tôn..." Sở Ca nỉ non, âm điệu nhu nhu làm Nhất Khả nhất thời buông phòng bị.

Ngay lúc Nhất Khả còn ngơ ngác, đã thấy mình bị ném ở trên giường. Còn kẻ khốn nạn kia, lại bắt đầu rút dây thắt lưng cởi bỏ.

"Sở Ca!" Nhất Khả hoảng rồi.

Nàng lúc này cực kỳ hoảng, nhìn thấy hành động của Sở Ca, lại đến nụ cười ôn nhu kia, cả người đều như bị hàn khí bọc lấy, lạnh lẽo cực điểm.

Nàng sợ hãi lùi lại bên trong, nhưng chỉ lùi được vài tất đã động phải vách tường cứng rắn chặn đường lui.

Nhất Khả hoảng loạn, nhưng trong mắt Sở Ca, những lúc Nhất Khả như vậy chính là đáng yêu vô đối. Y nhìn Nhất Khả bằng ánh mắt ôn nhu mà chính mình cũng không hay biết, nụ cười dịu dàng bảo nàng "Đừng sợ"

Nhưng Nhất Khả làm sao không sợ cho được.

Một chưởng linh lực bạo nộ phóng về phía Sở Ca, Nhất Khả cảm nhận được linh khí trong cơ thể cũng muốn loạn theo tâm tình nàng, một chưởng mang theo hoảng loạn lẫn chán ghét như vậy, tất nhiên không thể nào không mạnh cho được. Thế nhưng Sở Ca chỉ nhẹ nhàng lách mình thoát trận. Thắt lưng đã rơi xuống từ lúc nào, một thân hồng y như vậy liền lỏng lẻo, cảnh sắc bên trong như ẩn như hiện.

Tay áo tơ lụa đỏ rực mềm mại phiêu tán trên không trung, lướt qua đôi ô sắc còn đang ngẩn ngơ của Nhất Khả. Y nhanh chóng lên giường, bắt lấy cánh tay còn chưa rút lại của nàng, đem cả hai tay giam lên đỉnh đầu, sau đó lấy thắt lưng trói cổ tay Nhất Khả lại, cột lên sào đầu giường.

"Sư tôn, người đừng nháo"

Đồng tử nâu sắc có xu hướng hoá đỏ, cổ tay nhỏ nhắn đều bị Sở Ca dễ dàng bắt lấy, lực đạo mạnh mẽ chèn ép khiến Nhất Khả đau đến nhăn mặt.

Sở Ca cúi thấp đầu, chóp mũi chạm nhau, dung nhan yêu nghiệt cận kề ngay trước mặt, hô hấp phả ra kèm theo nhiệt khí muốn phỏng, Nhất Khả nhìn hàng lông mi tà tà rũ xuống, đến cả đôi mắt kia cũng phủ một tầng sắc xám, nỗi sợ hãi trong lòng càng lớn.

Sở Ca tiến đến, đôi môi đỏ tươi ngậm lấy cánh hoa nhạt màu vì sợ hãi của Nhất Khả, hai phiến môi giao nhau, y bóp lấy khớp hàm của Nhất Khả, buộc nàng vì đau mà há miệng. Chiếc lưỡi trơn trượt mang theo dịch mật luồn lách tiến vào, y truy nàng trốn. Nhưng mật động nhỏ hẹp, hai người lại như thể môi lưỡi giao hoà, tiếng nước bọt dâm mỹ truyền đi khắp phòng.

"Ưm... ah a..."

Âm thanh vụn vỡ từ trong cổ họng của Nhất Khả mang theo âm sắc nghẹn ngào rỉ ra, chọc Sở Ca một trận ngứa ngáy. Nhìn đến đôi ô sắc ngấn nước ngập tràn vẻ ủy khuất không cam lòng kia, ngọn lửa trong người Sở Ca muốn bùng nổ.

Y mang theo cuồng loạn mà càn quét trong miệng nhỏ của Nhất Khả, nụ hôn đã sâu giờ phút này còn mang theo khí thế bá đạo, tàn bạo không cách nào đè nén.

Lưu thủy trong suốt theo đuôi mắt xinh đẹp mang theo tủi nhục lặng lẽ trượt ra, lọt vào trong con ngươi xích mâu của Sở Ca. Y luyến tiếc rời đi cái miệng nhỏ ngọt ngào của Nhất Khả, một đường chỉ bạc trong suốt kéo ra từ nơi hai người tách khỏi. Nhất Khả dịu dàng dùng lưỡi liếm đi giọt nước mắt, trong miệng mạc nhiên xuất hiện bị mặn đến đắng chát.

Ngay lúc nhận thấy hành động tiếp theo của Sở Ca, nàng gần như tuyệt vọng. Chỉ thấy trước mắt, từng lớp ngoại bào đỏ rực trút xuống, cho đến khi làn da trắng nõn hồng hào, cùng khoả tuyết mềm mại của nữ tử lộ ra trước mặt, vùng bụng tinh tế phẳng lì, vòng eo thon tả tinh tế, từng đường nét mềm mại đặt trưng của nữ tử đều hiện ra trước mặt khiến Nhất Khả nhất thời cảm thấy choáng váng. Tầm mắt không nghe theo lý trí mà hiếu kỳ dời xuống. Đến đây Nhất Khả nhìn không nổi nữa, liền quay đầu đi nơi khác.

Trong đầu chợt hiện lên phi lễ chớ nhìn.

Dù cho là nữ tử... trước giờ vẫn chưa hề có chuyện Nhất Khả có thể thoải mái nhìn thân thể của người khác, bất luận có cùng giới hay không.

Sở Ca tất nhiên thấy phản ứng đáng yêu của sư tôn đơn thuần nhà mình, tâm tình không khỏi tốt lên một chút. Y nhìn đến đôi gò má chậm rãi nhuộm một tầng hồng sắc e thẹn kia, lại đến vành tai xấu hổ đỏ rực, khoé môi cong lên thành một nụ cười vui vẻ đắc ý.

Sở Ca chỉ để lại trên người một lớp lụa đỏ mỏng tang, mỏng đến mức có thể nhìn thấu qua, thấy được bên trong. Y lúc này thân thể mềm mại như keo dán đến trên người Nhất Khả, thấy sư tôn vì bị trói mà chỉ có thể ủy khuất quay đầu tránh đi mình, cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Đôi gò tuyết nhấp nhô bỗng dưng cọ đến bên gò má Nhất Khả, cọ đến mặt nàng cũng nóng, thân nàng cũng nóng, cọ đến mức cả người đều khó chịu.

"Sư tôn... nếu người không chủ động..." Sở Ca âm thanh trầm thấp nhiễm dục vọng mê muội nói. Y cầm lấy một bên khoả ngực đầy đặn của mình, trêu chọc cọ đến bên má Nhất Khả, phản ứng đáng yêu của người nọ khiến y hưng phấn đến từng tế bào đều sôi lên.

"Vậy thì để đồ đệ hầu người nhé?" Sở Ca cười cười nói.

Nhất Khả trong lòng réo lên từng hồi chuông cảnh báo trầm trọng, sự sợ hãi đến từ hư không làm khuôn mặt vốn có nét mềm mại của Nhất Khả căng cứng tái nhợt.

"Sở... Sở Ca... ta là sư tôn của ngươi!"

Nhất Khả gần như gào thét đến nơi, hai tay bị thắt lưng trói lại không ngừng giãy dụa, nước mắt tủi nhục không nén được mà tuôn ra ngoài, hốc mắt cũng sớm đỏ bừng.

"Ta biết" Sở Ca đáp nàng hai chữ, bàn tay lúc này không rỗi mà chậm rãi rút dây cố định trung y của nàng. Dưới ánh nhìn kinh hoảng của Nhất Khả, Sở Ca vạch ra vạt áo trắng thuần.

"Không... Sở Ca..." Nhất Khả nhịn không nổi nữa, âm thanh nức nở khóc lóc cầu xin Sở Ca, cả thân hình đơn bạc tuyệt vọng chống trả.

Thân thể vì sự sợ hãi bao lấy mà không ngừng run rẩy đáng thương, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh buốt.

"Không... Cầu ngươi... Đừng..."

Nước mắt như châu sa đứt dây mà không ngừng rơi xuống, nỗi tuyệt vọng cùng cực lâm vào tình cảnh hổ thẹn này khiến Nhất Khả vứt bỏ tôn nghiêm mà mở miệng cầu xin Sở Ca.

"Đừng... Đừng làm vậy với ta... cầu ngươi..."

Sở Ca nhàn nhạt phun ra hai chữ "Không thể"

Y ngắm nhìn thân thể tuyệt mỹ mà tinh tế dưới thân mình. Ánh mắt xích mâu không chút nào che giấu chiếm hữu lộ liễu đánh giá, loại ánh mắt nhìn toàn thể từ trong ra ngoài này làm tin thần Nhất Khả đều hỏng mất.

Chân tay dù đã bị Sở Ca khống chế, nhưng Nhất Khả vẫn điên cuồng chống trả, giãy dụa trong tuyệt vọng.

Đừng nhìn ta như thế...

"Dừng lại... Xin ngươi mà..."

Sở Ca ánh mắt dời đến khuôn mặt nùng lệ đáng thương của Nhất Khả, thành kính đặt lên vầng trán ướt đẫm của nàng một nụ hôn.

Nhất Khả giống như thần của y.

Thần của một mình y.

Chỉ của một mình Sở Ca này.

Bàn tay hữu lực đặt lên khoả tuyết bé nhỏ mềm mại, đối với giọng gào đến tuyệt vọng của Nhất Khả, Sở Ca yêu thích mà nhào nặn.

Xúc cảm rất tốt.

Kia lồng ngực tinh tế cùng xương quai xanh xinh đẹp, kia khoả ngực nhỏ nhắn khiêm tốn đáng yêu. Này cả vùng bụng bé con thật ngoan ngoãn phập phồng. Trong đầu tâm tâm niệm niệm từng thớ da thịt trên người sư tôn nhà mình, Sở Ca dưới cái nhìn cầu xin khẩn thiết của Nhất Khả, chậm rãi ban phát từng nụ hôn đỏ chói.

Sau đó, mặc kệ cho người kia gào thét trong đau đớn, khóc lóc rồi đến rơi lệ trong tuyệt vọng, Sở Ca cũng không dừng lại hành động của mình.

Từng một cái động chạm đều mang theo tàn bạo chiếm hữu, mang theo thương tổn nặng nề khiến Nhất Khả đau đến mơ hồ ngất đi, nhưng rồi cũng vì đau mà từ trong cơn mê muội tỉnh lại.

Đến khi Sở Ca thoả mãn dừng lại, Nhất Khả cả tâm lẫn thân đều bị hung tàn giày xéo qua một trận, cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc nữa rồi.

~ Góc nhỏ của tác giả~

Không đọc chùa!! KHÔNG ĐỌC CHÙA NHAAA

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro