Cực Phẩm Sư Tôn [5]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng sân trong vườn thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy các loại thảo dược lẫn hoa cỏ quý hiếm, làn gió man mát như gió mùa xuân dịu dàng lướt qua trêu chọc đám cỏ xanh dưới đất, cánh hoa sắc màu rực rỡ vui vẻ lung lay nhẹ nhàng theo gió, bầu không khí yên tĩnh nhưng không hề tù túng.

Đáng tiếc, người chính là không có tâm trạng để ngắm cảnh, trong sân có một cái điện rộng lớn, thế nhưng cực kỳ trống rỗng, tạo cho người ta một loại cảm giác cô liêu tịch mịch đáng sợ. Nhất Khả quấn trên người một cái chăn bông dày cộm, thân hình đơn bạc đáng thương co rúc lại một chỗ.

Người nọ một đầu tóc đen có chút rối bù, từng sợi từng sợi tóc đen nhánh tán loạn rũ xuống, nếu như hiện tại Sở Ca có ở đây là có thể nhìn thấy sư tôn dương quang của mình đang run rẩy đáng thương. Tiếc thay từ ngày hôm đó đến nay, Sở Ca cũng không có đến nữa.

Nhất Khả hai chân rút lên, hai tay vòng lấy ôm đâu gối, ngón chân nhỏ bé khả ái không biết vì cái gì mà co rúm, nàng úp mặt chôn sâu vào lòng cánh tay, tiếng nức nở kìm nén nhưng vẫn lọt ra ngoài, nước mắt không ngừng rơi trên gò má nàng, làm ướt hết cả cánh tay.

Tại sao... tại sao Sở Ca lại đối nàng sỉ nhục như vậy?

Nhất Khả không hiểu, chuyện gì cũng không hiểu.

Mọi thứ cứ như một đống đá bất ngờ rơi xuống trên người nàng, đè ép nàng đến mức lực bất khả kháng.

Mà trong lúc này, người được Nhất Khả nhớ thương vì bận rộn nên không tới chỗ nàng được.

Sở Ca nhìn thứ tà vật đang bò trên tay mình, khoé miệng nhẹ nhàng câu lên thành một nụ cười ôn nhu.

Sư tôn....

Y đã mấy ngày không đến thăm sư tôn mình, trong lòng hiển nhiên là nhớ muốn chết, chỉ hận không thể mang người theo bên cạnh mình. Nhưng mà còn có chuyện hay phía sau, một màn kịch cực phẩm còn chưa vén màn. Mà màn kịch này chính là dành cho sư tôn Nhất Khả nhà y.

Sở Ca trong lòng hưng phấn, hứng thú đến độ máu trong người gần như sôi lên, sự vui vẻ tột cùng trong mắt muốn tràn ra ngoài, nụ cười trên gương mặt kinh diễm kia lại ôn nhu thêm mấy phần, doạ mấy tiểu thuộc hạ đáng thương run bần bật.

Chủ nhân a! Người làm ơn lúc đang bàn việc có thể ngưng cười kiểu đó không?!

Thuộc hạ chúng ta bị người doạ như vậy rất đáng thương đó!

"Từ nay các ngươi không cần trông coi điện nữa, đều lui hết đi" âm thanh nhu hoà vang lên, mấy thuộc hạ đang quỳ bên dưới ngơ ngác không hiểu vì sao. Nhưng sau đó cúi đầu tuân lệnh, dù còn chút thắc mắc, nhưng cũng chỉ có thể đem hiếu kỳ đè xuống đáy lòng. Bọn chúng vẫn chưa muốn chết.

Sở Ca áo bào đỏ rực nghiêng người nằm trên trường kỷ, vải lụa mỏng manh nhẹ nhàng phiêu diêu. Y dùng một cây trâm ngọc bích giản dị vấn lên một búi tóc nhỏ, còn lại đều tùy tiện xoã ra, sợi tóc mềm mại rũ xuống trước khoả ngực căng mọng. Sườn mặt nhu hoà, đuôi mắt ngọt ngào, đến cả đôi con ngươi nâu sắc kia cũng như phát ra ánh sáng ấm áp.

Sở Ca lấy ra một cái gương đồng nhỏ ở trong ngực, sau đó truyền vào một ít linh lực, trong gương lập tức hiện ra một bóng người quen thuộc.

Nhất Khả có lẽ đã cảm nhận được cấm chế biến mất, hơn nữa những kẻ canh gác cũng biến đi đâu mất, dù nàng không biết đây có phải là bẫy của Sở Ca bày ra hay không, thì đây là cơ hội duy nhất của nàng.

Nhất Khả cẩn trọng lén lút mở ra khe cửa, tiếng gỗ ma sát phát ra âm thanh kẽo kẹt chói tai, làm dây thần kinh Nhất Khả nhất thời căng như dây đàn. Đôi ô sắc căng thẳng ngó quanh quan sát, nàng thế nhưng thấy xung quanh thật sự không có lấy một dấu hiệu của yêu ma.

Nhất Khả bước chân rón rén men theo hành lang gỗ mà chậm rãi đi, từng bước chân vô cùng cẩn trọng, lỗ tai không ngừng nghe ngóng động tĩnh, thậm chí ngọn gió lướt qua cũng đủ làm nàng đổ mồ hôi lạnh, lòng bàn tay Nhất Khả cũng đã phát động sẵn linh lực đề phòng bất trắc. Thế như dọc đường nàng di chuyển, kỳ lạ là đến cả một tiểu yêu cũng không thấy.

Nhất Khả cảm thấy quái dị vô cùng, não nhanh chóng chuyển động. Nếu không phải do Sở Ca cố tình giăng bẫy, chẳng lẽ nơi này xảy ra chuyện gì đó ư?

Lúc này bên ngoài truyền đến âm thanh náo động, Nhất Khả lập tức chạy đến ẩn nấp xem, nàng cũng muốn biết rằng có chuyện gì xảy ra. Trước mắt là một bầy yêu ma quỷ quái loạn xa, bọn chúng đều có vẻ hoảng loạn vô cùng, khí tức hỗn độn. Nhất Khả che giấu hơi thở, dùng thuật pháp chăm chú lắng nghe bọn chúng nói.

Âm thanh của bọn chúng hoá thành ký tự trong suốt lặng lẽ lọt vào tai nàng, Nhất Khả nhờ vậy mà biết được bọn chúng bảo nơi này đã xảy ra chuyện, hơn nữa lại là chuyện lớn.

Tam giới, dù là thiên giới, nhân giới hay yêu giới, thì luôn có phân tranh, Sở Ca mặc dù pháp lực thuộc tầng lớp vương giả đi nữa, thế nhưng cũng chỉ như ma tu mới nổi, lại còn là từ bên nhân giới di qua, khó trách sẽ có kẻ không phục.

Nơi này bị tấn công!

Lúc này một tiếng nổ ầm trời vang vọng, bầy tiểu yêu chẳng mấy chốc đã hoảng sợ chạy tán loạn, Nhất Khả nhìn tầng lớp kết giới bị đợt phát động hung bạo đó mà thủng một lỗ lớn, không nghĩ nhiều, ngay lập tức phi người vọt lên rời khỏi.

Có điều nàng đã quên một chuyện, nếu kỳ thật đợt tấn công có thật sự nghiêm trọng, vậy thì Sở Ca sẽ không thể nào không tìm đến nàng.

Bên ngoài hiện tại lâm vào tình cảnh hoảng loạn vô cùng, yêu ma quỷ quái thật nhiều cấp độ, cả thủ lĩnh các vùng cũng đều kéo đến, một đám thô tục đứng trước cổng thành hô hào, khí thế mười phần.

Sở Ca đứng trên đài cao, hồng y theo gió dịu dàng phiêu tán, mỹ nhân hồng y rực đỏ, người nọ nhan sắc như hoạ, hoàn toàn trái ngược với đám người thô tục bên dưới, trên người toả ra một loại cảm giác mâu thuẫn kỳ quái. Chính là nụ cười kia dịu dàng như vậy, mắt phượng ôn nhu rũ xuống, hàng lông mi cong vút xinh đẹp run run, thế nhưng cả người đều toát ra một loại lãnh khí khiến người âm thầm rét lạnh.

Một bên vạn vạn yêu quái, đối diện chỉ có một nữ tử nhu hoà, nhìn sao cũng thấy không cân xứng.

Thế nhưng thuộc hạ của Sở Ca lại không thấy vậy, bọn chúng ở trong quan sát chủ thượng nhà mình, tập thể đều dành một phút mặc niệm cho những yêu quái đáng thương.

Dù sao những tên yêu quái đó tìm đến cũng là do tin đồn của bọn chúng tung ra, chủ thượng của bọn chúng sai chúng đi tung vài tin đồn thất thiệt về người.

Tỉ như chủ nhân của vùng đất mới kỳ thực chỉ là một nữ nhân yếu nhược.

Lại tỉ như người nọ là kẻ hữu danh vô thực, gióng trống khua chiên chỉ để bảo vệ danh tiếng.

Các ngươi thật đáng thương.

Sở Ca lười biếng quét mắt nhìn một đám ngu xuẩn náo động bên dưới cổng thành, mắt phượng ngọt ngào nguy hiểm híp lại, ý cười lạnh lẽo trong mắt tràn ra như muốn đóng băng tất cả. Y cũng nên một lượt giải quyết tốt đám yêu ma tôm tép này, dù sao cũng là cơ hội để y lấy uy với đám thuộc hạ. Hơn nữa, nếu danh tiếng truyền xa, nhiều kẻ mạnh sẽ tìm đến y, như vậy có thể thu nạp thêm thuộc hạ, đường nào cũng có lợi.

Tay áo nhẹ tung, một khí lạnh nháy mắt đã bao phủ hơn một nửa đám yêu quái, bọn chúng chưa kịp phản ứng đã thấy mặt đất kỳ lạ gần kề.

Không đúng!!

Đầu của bọn chúng đều bị rơi xuống cả rồi!

Oán khí nháy mắt phát tán, mang theo hung hãn căm hận lây lan sang những yêu quái khác, khiến những yêu quái cấp thấp không chịu nổi oán khí to lớn mà phát rồ.

Một đám yêu quái phía sau thấy tình hình thế nào không giống trong lời đồn, một trận hàn khí trong tâm lặng lẽ dâng lên. Bọn chúng đều bị những tin đồn đó lừa rồi, thế nhưng bây giờ có chạy cũng đã muộn. Hơn nữa thủ lĩnh của bọn chúng tiên phong mà chết không nhắm mắt, thân là thuộc hạ lại bỏ chạy thì thật thảm hại!

"Lên!!!"

Một tiếng hô rầm trời, không biết là kẻ nào giơ kiếm hùng hổ hét lên, tiếp đó những kẻ còn lại dường như là được tiếp thêm dũng khí, chẳng mấy chốc hàng vạn yêu quái đều nhất tề khí thế như lửa đồng loạt xông lên.

Nữ tử hồng y đứng trên đài cao trầm tĩnh quan sát, đáy mắt phảng phất một tia thương hại, nhưng rất nhanh đã biến mất, khoé môi đỏ tươi yêu nghiệt câu lên nụ cười say động lòng người.

Một cái vung tay.

Tiếp tục thêm hơn phân nửa yêu quái đầu rơi đầy đất.

Sở Ca tích tụ linh lực trong tay thành một quả cầu nhỏ. Làn da trắng ngần hơi tái nhợt bao bọc lấy từng một đốt xương tinh tế tỉ mỉ, ngón tay thon dài giữ một tiểu cầu, y nhẹ nhàng vung, tơ lụa đỏ rực dưới gió mê người tung bay, mỗi một lần rơi xuống liền hơn phân nửa một đám yêu quái đi đời, nhàn hạ không thể bàn cãi.

Nhất Khả bên kia tất nhiên nhìn thấy, động tĩnh lớn như thế, muốn không để ý cũng khó.

Lúc này nàng khoác tạm trên người một bộ y phục bằng vải thô, chứng kiến sức mạnh nghịch thiên của Sở Ca, trong lòng mười phần rét lạnh.

Y như vậy... Chẳng lẽ lúc giao đấu với các đệ tử trong phái đã nương tay sao? Nếu như y cũng dùng cách này chiến đấu, như vậy Thương Sơn sớm đã thành một đống tro dưới tay y.

Nhất Khả càng nghĩ càng sợ, sắc mặt vốn đã tái nhợt nay càng khó coi hơn.

Nhặt một cành cây khô tùy tiện đem tóc vấn lên, Nhất Khả lảo đảo rời khỏi nơi vùng đất quỷ quái này.

Lúc này trên đài cao, vị nữ tử một thân hồng y dời mắt về phía cánh rừng, đồng mâu đỏ rực lấp loáng ôn nhu.

Sư tôn, ta sẽ cho ngươi biết, kỳ thật chỉ có mỗi Sở Ca ta mới thật lòng đối đãi ngươi mà thôi.

Quay lại nơi xảy ra hỗn chiến, tia ôn nhu trong mắt đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn lại lãnh đạm cùng chán ghét, Sở Ca trong tay chậm rãi tích tụ một quả cầu to hơn.

Ầm!!

Dưới ánh mắt hờ hững cùng sự bàng hoàng sợ hãi của những yêu quái được chứng kiến, hơn một nửa cánh rừng đều bị thổi bay, vạn vạn yêu quái bên dưới đều biến thành tro bụi, một sợi lông cũng không thấy.

"Còn lại các ngươi xử lý"

Sở Ca ngắn gọn phân phó, y thu hồi linh lực, thân hình chậm rãi đáp xuống khỏi tường thành, tiêu sái đi vào trong.

Đám thuộc hạ vẫn còn sợ hãi đối với uy lực của Sở Ca, nhưng nghĩ đến chủ thượng thật quá cường đại, từ chủ nhân thật mạnh đã đổi thành phải thật trung thành.

"Vâng!" Âm thanh hữu lực trầm ổn đáp lại, đám thuộc hạ nhanh chóng đi xử lý thiệt hại sau trận chiến ngắn ngủi.

~Góc Nhỏ~

Không đọc chùa không đọc chùa không đọc chùa.... Mong những ai hảo tâm ghé qua đừng đọc chùa, tui mất nhiều thời gian để viết, các tình yêu chỉ mất chưa đầy 1s để vote sao nhỏ, nên hãy tôn trọng công sức của t một chút nhé.

Thân_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro