Cực Phẩm Sư Tôn [6]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không.... không phải là như vậy... không phải là vậy..."

Nhất Khả gần như muốn điên lên, nàng ôm đầu gào thét, âm thanh thống khổ lẫn tuyệt vọng vì không được ai tin tưởng.

Tại sao... tại sao lại như vậy...?!

Nàng rõ ràng chưa từng có ý định tu ma!

Nhất Khả hoảng loạn nhìn hắc khí không ngừng toả ra từ bản thân mình, trong lòng tự hỏi bản thân khi nào lại như vậy?!

Một chút ý định nàng cũng chưa từng!

Nhất Khả nhìn những ánh mắt chất vấn, nghi ngờ của toàn thể người trên đỉnh Thương Sơn không ngừng săm soi vào nàng, chúng hệt như vạn vạn mũi tên tẩm độc không ngừng bắn vào người nàng, gây ra chồng chất vết thương trí mạng, nhưng lại giày vò không để cho nàng chết.

"Nhất Khả, ngươi lại còn chối?!" Lão nhân tầm tầm khoảng năm mươi sáu mươi tuổi trào phúng nói. Lão chính là phong chủ Thanh An phong. Vốn lão đã không ưa gì Nhất Khả, hiện tại có cơ hội nhúng bẩn nàng, lão ngại gì không làm?

Lão đứng trước chúng đệ tử của mình, tay báo bào phất phơi điểm thẳng người Nhất Khả, trong mắt nhìn Nhất Khả tràn đầy căm ghét cùng ghê tởm, như thể Nhất Khả là một thứ nham nhuốc bẩn thỉu vậy, nhưng nếu nàng có cơ hội nhìn kỹ thì chỉ thấy tia vui sướng khi người gặp hoạ của lão ta.

"Ma khí rõ ràng còn đang vờn trên người ngươi, chuyện đều rõ ràng như thế ngươi vẫn còn chối sao?" Giọng nam ôn nhuận bất ngờ vang lên, vốn âm thanh nhu thuận ấm áp đến vậy, có điều ngữ điệu lại lộ rõ chán ghét cùng cực. Nhất Khả tuyệt vọng nhìn về phía nam tử anh tuấn chí khí nọ, nàng như vậy lại phát hiện trong mắt hắn ngoài ghê tởm nàng còn có cả tia thất vọng.

Toàn thể đệ tử đỉnh Thương Sơn cùng những chưởng môn của mười một đỉnh khác đều tụ tập lại đây, bao vậy nàng chính giữa, một bộ dáng nhất định phải diệt trừ ma tu là Nhất Khả nàng.

Nhất Khả tay cầm kiếm run run, trong cổ họng chậm rãi dâng lên một mùi rỉ sắc tanh tưởi nhàn nhạt của máu, nàng nén nhịn mà nuốt ngược máu lại vào trong bụng, nhìn xuống tay cầm kiếm của bản thân, hắc khí đen sì đều đều lượn lờ, trong lòng hoảng loạn, sợ hãi, căm hận như một thể hỗn độn trộn lẫn với nhau.

Nàng chậm rãi lia mắt một vòng, trong lòng ghi nhớ thật kỹ từng khuôn mặt của những người tại nơi này. Lại xem xuống trận pháp dày công bày trí dưới chân mình, Nhất Khả quả thật muốn cười, cười thật lớn, thế nhưng nàng chỉ có thể trào phúng nâng khoé môi một cái.

"Ha ha..."

Nụ cười cứng ngắc hiện ra, vốn là nhan sắc thanh tú có chút mềm mại, vốn thường ngày người này đều mỉm cười rất ngọt ngào, nụ cười ngày đó rất đẹp mắt. Thế mà lúc này nụ cười này như vậy thật miễn cưỡng, như vậy cực kỳ thê lương. Nhưng có lẽ chẳng ai rảnh rỗi mà quan tâm tâm tình nàng nữa rồi, một đám chính đạo ở đây đều đồng lòng đoàn kết mà muốn nàng chết đi.

Bọn họ thấy nàng trào phúng mà cười, ngay lập tức liền cảm thấy một cỗ lãnh khí ở sau lưng, xoạt một tiếng, kiếm khí sáng loáng lạnh lẽo đồng loạt rút ra hướng Nhất Khả, sát khí nồng đậm.

Nàng nhìn một loạt hanh động ăn ý của đám người đó, tâm đã sớm lụi tàn, ánh mắt vô cảm nhìn một đám người áo trắng.

Nàng đã thanh minh, biện bạch, nàng đã cầu xin, đã quỳ khóc cầu xin những kẻ đó, vứt bỏ tự tôn của một phong chủ mà cho những kẻ đó soát hồn phách mình, thậm chí cách gì dùng được nàng đều dùng.

Nhưng bọn chúng một chút cũng không tin tưởng nàng bị vu oan hãm hại, một chút cũng không đếm xỉa đến lời biện bạch của nàng. Một lũ chính đạo ngu ngốc chỉ tin những gì mắt chúng thấy.

Hay cho một lũ phàm nhân tu tiên.

Hay cho cái danh chính đạo.

"Ha ha ha!"

Vậy, nàng muốn giết chết cái lũ 'danh môn chính phái' này!

Nhất Khả cười thật lớn, tiếng cười thê lương vọng khắp đỉnh Thương Sơn, người hiểu được hoàn cảnh nàng có lẽ sẽ thương xót cho một kẻ chính trực như nàng.

Thế nhưng không có.

Không một ai.

Không một ai đồng tình cùng nàng.

Thật mệt mỏi.....

Nước mắt nàng đều không cầm được mà tuôn ra thật nhiều, khuôn mặt xinh đẹp đều bị nước mắt làm ướt một mảng, xúc cảm lạnh lẽo lúc gió thổi qua gò má cũng lạnh như tâm nàng hiện giờ. Đôi ô sắc nhanh chóng chuyển thành màu đỏ, hắc khí vốn chỉ là mờ ảo, lúc này đã chuyển sang rõ rệt quanh quẩn trên người Nhất Khả.

"Nàng ta nhập ma rồi! Không còn thời gian nữa đâu!"

Bất ngờ một tiếng hô thật lớn đánh thức những kẻ còn đang trơ người. Nhất Khả đạm nhạt nhìn trận pháp được kích hoạt, nàng lui khỏi dự định trốn thoát trận pháp này, thế nhưng bọn chúng sớm đã phòng ngừa Nhất Khả chạy thoát, một vòng kết giới mạnh mẽ bao phủ lấy trận pháp, giam Nhất Khả ở bên trong.

"Kích hoạt đi" giọng nói già nua của trưởng lão vang vọng trong không gian đỉnh Thương Sơn. Tiếp đó là vô số đệ tử hợp pháp kết ấn, vòng tròn trận pháp chậm rãi sáng lên, đem giam thiếu nữ một thân đơn bạc bên trong vòng sáng.

Ầm!!

Tiếng nổ vang vọng thật lớn giữa đất trời, gió lốc cuồng nộ cuốn cát bụi đều loạn thành một nồi. Lão nhân lớn tuổi cảm thấy tình thế không ổn, chỉ sợ dư chấn cơn nổ lan đến, ngón tay nhanh chóng kết ấn tạo màn chắn, che chắn cho đệ tử lão ở phía sau, những kẻ khác cũng bị luồng gió bạo nộ đó thổi mà cuốn ngã một số người. Trận pháp không còn giam kẻ nào liền lập tức giải trừ, cát bụi chậm rãi lắng xuống. Một đám người căng mắt nhìn tình cảnh phía sau lớp bụi mờ.

Nhất Khả tùy ý để máu tươi tràn ra khỏi miệng, trường bào màu trắng nhiễm một mảng lớn màu đỏ chói mắt. Nàng lia mắt nhìn một đám người trố mắt nhìn mình.

Thật đáng hổ thẹn!

Thật buồn cười.

Âm thanh ngạc nhiên của đám người tràn vào tai nàng, nhưng lúc này lỗ tai của Nhất Khả không nghe rõ lắm, nàng chỉ cảm thấy hai tai mình ù ù, trong tầm mắt dần trở nên mờ mờ ảo ảo, nàng thấy một vài vị phong chủ như vậy thật khoái trá nhìn nàng tự bạo linh lực.

"Ha ha" Nhất Khả cười hai tiếng, âm thanh không quá lớn, nhưng trong tình cảnh yên ắng như lúc này lại đặc biệt rõ ràng.

Hai tiếng 'Ha ha' dồn nén bao nhiêu tâm tình phức tạp. Thống khổ, bi thương, tuyệt vọng. Nhưng....

Không một ai hiểu cả.

Nàng cảm thấy thân thể mình bỗng dưng trở nên nặng nề, mắt không nhìn xa, tai nghe không rõ.

Hoá ra đây là cảm giác của người phàm à...

Thân thể đơn bạc của thiếu nữ lung lay, nàng nhìn qua thực gầy yếu, ánh mắt đau thương kia khiến người thật thương xót.

Nhất Khả ngã xuống.

Lúc này bỗng từ đâu xuất hiện một đạo không gian, nữ tử một thân hồng y phiêu dật như bay đi ra. Y trên mặt lúc nào cũng mang nụ cười ôn hoà như gió xuân, nhưng kỳ lạ là ngay lúc này nụ cười xinh đẹp kia lại khiến những kẻ ở đây lạnh sống lưng.

Y thật nhanh đi đến trước mặt thiếu nữ, trước lúc nàng ngã xuống đất đã ôm lấy nàng vào lòng.

"Sư tôn, người thật là.... Hầy..."

Sở Ca nhìn người trong lòng, Nhất Khả lúc này y phục nhiễm huyết, màu đỏ chói mắt rất nhanh đã thấm qua bên người Sở Ca, nhưng y không quan tâm lắm. Lúc này Sở Ca lo lắng nhất là cho sư tôn của y.

Người trong lòng nhẹ đến mức đáng sợ, mặc dù mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của Sở Ca, nhưng y vẫn nhịn không được mà sợ hãi. Thử nghĩ đến viễn cảnh Nhất Khả chết đi, nghĩ đến tương lai không có sư tôn, trong lòng Sở Ca thật sự vô cùng sợ hãi, y cũng bị chính suy nghĩ của mình doạ cho sợ.

Sư tôn làm sao có thể chết được? Chỉ cần y bảo vệ sư tôn thật tốt, chỉ cần sư tôn không chịu bất kỳ thương tổn nào, như vậy sư tôn sẽ không chết.

Bàn tay đang ôm thiếu nữ chậm rãi siết chặt, Sở Ca bế lên Nhất Khả nằm trong lồng ngực mình, ánh mắt sắt bén nhìn về phía đám người tự danh môn chính phái kia, khoé môi đỏ tươi ngọt lịm cong lên tạo thành một nụ cười xinh đẹp, có điều nụ cười này nhìn thế nào cũng thật tức giận.

"Là ai bức sư tôn ta đến mức này"

Âm thanh nữ tử hồng y vang vọng giữ không gian tĩnh mịch, vạn vạn đệ tử đỉnh Thương Sơn cùng các đỉnh khác chậm rãi cảm nhận được cái gì gọi là áp lực.

Sở Ca mỉm cười, đồng mâu xích đan u ám điểm qua một lượt những khuôn mặt, Sở Ca nụ cười không đổi chậm rãi phóng ra uy áp.

Đầu tiên là một đám đệ tử vừa mới nhập môn không chịu nổi uy áp của y mà khụy gối xuống đất, máu tươi trong miệng chậm rãi rỉ ra. Sau đó không lâu liền đến lượt các chưởng môn những đỉnh khác, bọn họ thậm chí còn chưa kịp làm gì, trơ mắt nhìn đệ tử của mình bị ép đến hộc máu, rồi đến bản thân cũng như vậy.

"Ngươi?! Ngươi cũng là ma tu!"

Nam nhân ban nãy ánh mắt toé lửa mà nhìn Nhất Khả nằm trong lòng Sở Ca.

"Ngươi mau thả Nhất Khả ra!" Nam nhân đường nét gương mặt tuấn tú, có điều lúc này trên gương mặt nọ tái nhợt không chút huyết sắc, ánh mắt hắn gắt gao ghim lên người thiếu nữ đã bất tỉnh nọ, gằng giọng nói: "Chuyện của người trong môn phái chúng ta không đến lượt ma tu như ngươi xen vào!"

Hắn mặc kệ uy áp của y phóng ra như muốn nghiền nát mình mà gắng gượng đứng lên, nhưng đáng tiếc cho hắn, Sở Ca làm sao không nhận ra được tâm ý của hắn đối với sư tôn nhà nàng?

Uy trên người mãnh liệt phóng ra cùng sát khí, mùi máu tươi ghê rợn cùng cảm giác sợ hãi nhanh chóng chiếm đầy đầu bọn họ. Nam nhân nháy mắt đã bị đè nghiến dưới đất, da thịt hắn trước những con mắt chứa đầy sự sợ hãi chậm rãi nứt toát ra, sau đó đều trở thành một đống thịt nhão. Những phong chủ tu vi cao cường thậm chí còn không thể ngóc dậy, đầu bị đè bẹp xuống đất, trên miệng đều tràn ra máu tươi thê thảm. Đáng sợ nhất là những đệ tử, có người đều bị nghiền nát thành một đống máu thịt be bét.

"Hừ! Dựa vào các ngươi? Muốn giết sư tôn ta?!" Sở Ca cười lạnh, đồng tử xích mâu đạm mạc nhìn những đống thịt hình người biết di chuyển trước mặt, giọng nói trào phúng không thèm che giấu sự khinh thường.

Lúc này lão nhân nọ mới không chịu nổi mà la lên với Sở Ca, chất giọng già mua đầy sự phẫn nộ.

"Ả ma tu này lật lọng!" Lão có lẽ lúc này đã bị Sở Ca chèn ép tinh thần đến phát điên, lão vừa mở miệng lập tức liền có hàng trăm vạn ánh mắt đổ dồn vào mình, nhưng lão lại không thèm chú ý, trong đôi mắt vẩn đục chỉ có hình ảnh của nữ tử hồng y ngước cằm kiêu ngạo nọ.

"Ngươi rõ ràng đã bàn tính với ta chuyện Nhất Khả!"

Những ánh mắt kia nhìn lão lúc này càng thêm bất thiện, Sở Ca nghe vậy chỉ càng thêm cười lạnh, nụ cười lạnh lẽo đến mức khiến lão nhân lạnh sắp tỉnh táo, nhưng thù hận đã quá lớn, đều che lấp tất thảy tầm nhìn của lão lúc này.

"Ngươi rõ ràng đã bảo chỉ cần ta giam giữ lại Nhất Khả, Thương Sơn sẽ thuộc về ta!"

Dã tâm như vậy cũng thật lớn đi.

Những đệ tử đều trố mắt nhìn lão, thậm chí các phong chủ khác cũng nhìn lão bằng ánh mắt đầy bất thiện, giả như không có uy áp của Sở Ca áp chế, những kẻ đó ắt hẳn đã xông lên chất vấn lão ta, đáng tiếc.

Sở Ca không nói gì nhìn lão, ánh mắt như nhìn một vật chết khiến lão lạnh sống lưng, nhưng lúc này lão bất chợt cảm thấy uy áp trên người mình tăng mạnh, chẳng mấy chốc cơ thể lão đã nát be bét.

"Ngu muội"

Sở Ca nhàn nhạt nói, y thu lại uy áp của mình, không gian chậm rãi từ không trung hiện ra, Sở Ca trong tay ôm ái nhân, hồng y phiêu dật bước vào, bỏ lại đám người còn đang ngây ngốc.

Trong đường hầm không gian tối đen, Sở Ca triều mến nhìn người an tĩnh trong lòng mình, đôi môi đỏ tươi cong lên tạo thành nụ cười xinh đẹp tựa nguyệt quý.

"Sư tôn..." Sở Ca thì thầm, nhẹ nhàng đặt lên trán Nhất Khả một nụ hôn.

Nhất Khả không hề tu ma, hắc khí trong người đều do Sở Ca cố tình hạ cổ, người trong đỉnh Thương Sơn phát hiện cũng do một tay y sắp xếp, chỉ có chuyện ngoài ý muốn chính là sư tôn y vậy mà tự bạo.

Nhưng không sao, y luôn tính đến chuyện phát sinh ngoài ý muốn. Cho nên, sư tôn tự bạo cũng đã nằm trong kế hoạch dự phòng của y rồi.

Bước ra khỏi đường hầm không gian, nữ tử hồng y ôn nhu ôm trong người thiếu nữ yên tĩnh, lụa đỏ lã lướt. Nhất Khả không biết chính mình đã lần nữa sập bẫy, mà lần này không biết nàng còn có thể thoát thân như lần trước hay không.

Mặc dù lần trước cũng là do Sở Ca cố tình để nàng trốn đi.

_Còn tiếp_

~Góc nhỏ~

KHÔNG ĐỌC CHÙA AMEN :))))

Tui lạy mấy bạn đừng có đọc chùa nữa mà, cầu xin cầu xin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro