Ngày nghỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết dạo này bắt đầu lạnh, dù sao thì cũng đang trong mùa đông mà nhỉ?

Bảo bối nhỏ đáng thương của tôi, có lẽ tối qua tôi không nên quá đáng với em, bây giờ không biết em có xuống giường được không nữa.

Mùa đông là mùa em thích nhất, nhưng có lẽ nó không thích em, bởi mỗi lần trời trở lạnh là y như rằng em sẽ cảm lạnh, ví như bây giờ.

Sáng sớm thức dậy đã thấy em co ro nằm rúc ở đấy khiến tôi đau lòng gần chết đi được. Thân hình trắng nõn như sữa của em vùi vào tấm gar nệm mềm mại, lâu rồi tôi mới thấy em ngủ một giấc thoải mái đến vậy.

Hiếm khi tôi cho phép em nằm chung giường với tôi, không phải vì tôi không thương em đâu bảo bối à, mà là vì nếu tôi không làm như vậy thì em chả biết quy tắc là cái quái gì.

Như vậy sẽ khiến đôi bên đều khó chịu, mà tôi lại rất ngại phiền phức. Nên, em biết đó bảo bối à, em nên nhún nhường cho tôi một chút.

Dù sao tôi cũng là người bao nuôi em.

Ngón tay lướt nhẹ qua đôi gò má hơi ửng hồng của em, thời tiết lạnh đến mức chúng hồng lên một cách khả ái, khác hẳn vẻ tái nhợt thường ngày, cũng bởi vì vậy mà xem em có nhân khí hơn nhiều, điều này làm tâm trạng của tôi cũng khá hơn phần nào trước cái thời tiết ẩm ướt chết tiệt này.

Chạm vào đôi mắt nhắm nghiền, có lẽ do sự đụng chạm của tôi khiến hàng lông mi dài đậm như chiếc quạt của em khẽ run rẩy.

Do tối qua chúng ta nhiệt tình quá, mà em lại kêu gào khóc lóc quá độ, nên bây giờ mắt em vẫn còn hơi đỏ, thoạt nhìn như mấy con thỏ ngọc trên cung trăng vậy.

Mặt trời đã lên cao, ánh nắng ấm nóng nhanh chóng báo phủ căn phòng rộng lớn, từng đợt gió lành lạnh khẽ thổi vào nhắc nhở hiện tại đang là mùa đông lạnh giá và ẩm ướt, mái tóc đen mềm mượt xoã tung cũng bị thổi cho rối lên.

Khung cảnh yên bình như vậy khiến tôi cảm thấy an nhàn.

Chắc bởi vì thường ngày tôi không chú ý đến sắc trời, hoặc cuộc sống của tôi quá đổi bề bộn và nhiều việc phiền toái khiến tôi không có thời gian ngắm nhìn chúng.

Bảo bối nhỏ đáng yêu của tôi, em có thấy em an nhàn đến chừng nào chưa?

Đến cả một cái chén em cũng không phải động đến.

Vậy mà chỉ mỗi việc thoả mãn tôi thôi mà em cũng không làm được, ra ngoài cái xã hội thối nát kia thì em làm sao sống được đây?

Em nên cảm ơn tôi vì đã độc chiếm em mới đúng, bảo bối ạ.

Có lẽ hôm nay tôi muốn cùng em vui vẻ một chút, là vui vẻ thuần túy chứ không phải 'vui vẻ'.

"Dậy mau"

Em hơi cử động một chút, sau đó đôi mắt nhập nhèm từ từ mở ra, chắc do tối qua ngủ quá ngon, hoặc là giường quá đỗi êm ái, em vẫn còn ngái ngủ lắm, đôi mắt hổ phách xinh đẹp mơ màng nhìn xung quanh, đến khi đã dần tỉnh hẳn, khuôn mặt phấn hồng lộ ra một chút hoảng sợ, nhưng sau đó liền bị loại biểu cảm khác thay thế.

Ánh mắt em nhìn tôi đầy những tia đề phòng và ghê tởm. Nhưng không sao, tôi đã quá quen với việc này.

Và, trông em đáng yêu lắm.

Hành động của em khiến tôi bật cười, em thấy vậy liền thủ ra bộ dáng đề phòng vô dụng kia, cũng không thể trách em, tôi biết bản thân mình rất xấu xa mà?

Cứ đem mấy trò tàn bạo kia ra doạ em mãi thì em sợ tôi cũng đúng nhỉ? Bảo bối nhỏ?

Nhưng hôm nay sẽ là một ngày tốt lành, tất nhiên, nếu như em chịu khó ngoan ngoãn nghe lời tôi một chút.

Tôi bước xuống giường và khoác lên cái áo choàng lông thú dày cộm, chúng khiến tôi ấm áp hơn hẳn.

Còn em? Tất nhiên là tôi cũng có áo ấm cho em, nhưng mà tôi nghĩ chất lượng của nó không tốt cho lắm.

Thật ra tôi cũng định mua cho em một cái áo lông giống tôi, mặc đồ cặp khiến chúng ta nhìn ra dáng tình nhân với nhau hơn nhiều.

Nhưng vì nó là hàng hiếm, hơn nữa còn là số lượng có hạn, nên tôi chỉ kịp giành lấy một cái trong giây phút cuối.

Ừm... Tôi đùa đấy.

Không phải là khoe khoang, đây chỉ là sự thật mà thôi.

Không nói đến địa vị của tôi trong xã hội, chỉ cần lấy tiền đập mặt thì tôi muốn bao nhiêu cái áo lông mà chẳng được chứ?

Chỉ là buồn chán, muốn đùa vui với bảo bối nhỏ một chút mà thôi, tôi dư sức mua cho em mười cái áo tốt hơn thế này.

"Đợi tôi"

Nói với em một tiếng, tôi hi vọng em sẽ nghe lời tôi, nếu không thì tôi sẽ tổn thương lắm a.

Well, tôi lại đùa đấy, chẳng tổn thương tí ti nào đâu, tôi sẽ vui nữa là đằng khác.

Như vậy, tôi lại có cớ để vui đùa với em.

Tất nhiên, chẳng cần lấy cớ gì đi nữa thì tôi vẫn có thể lôi em ra vui vẻ một chút.

Cởi áo ra và móc lên, lại điều chỉnh độ ấm vừa phải.

Dòng nước ấm áp bảo phủ cơ thể khiến tâm trí tôi vô thức thả lỏng, trời lạnh mà tắm nước nóng thì đúng chuẩn rồi, làm thêm ly rượu nhẹ nữa thì đúng là cực phẩm a.

Khoát lại áo choàng lông mềm mại, tôi bước ra khỏi nhà tắm.

Hôm nay có vẻ em nhu thuận một cách khác thường, em yên lặng ngồi đó.

Làn da trắng mịn hoàn hảo như tơ lụa phương Đông khi chạm vào, từng vết hồng ngân đỏ chói xanh tím rải rác khắp người em, chúng không hề khiến em trông ghê tởm bệnh hoạn, mà ngược lại càng tăng thêm cho em một vẻ đẹp quyến rũ câu nhân kì lạ.

Em tựa như một đoá hoa xinh đẹp vô cùng quý hiếm, những ai nhìn thấy loài hoa cấm kỵ này đều nguyện vì nó mà sa đoạ.

Cả tôi cũng không ngoại lệ.

Ánh mắt hổ phách của em vì ngược nắng mà trông càng thêm lộng lẫy, cánh môi hồng nhạt tự nhiên hơi sưng đỏ ướt át khiến tôi chỉ muốn thời thời khắc khắc đều dày vò nó, hôn đến khi em mềm nhũn người, đến khi em hoàn toàn khuất phục dưới tôi.

Tôi bước đến chỗ em, do sức nặng tác động mà tấm nệm hơi lún xuống. Thân thể em căng cứng vì căng thẳng, tôi nhận ra từng bộ phận trên cơ thể em cứng ngắc một cách mất tự nhiên, ánh mắt cũng không tự chủ mà hơi liếc tôi một chút, tựa như một con báo con đang trong quá trình tập săn mồi vậy, em rất dễ gợi lên hứng thú của người khác, tôi biết điều này.

Trên người em không có chỗ nào là không ngừng toả ra sức quyến rũ cả, dù em không làm gì đi nữa, nhưng dường như khi sinh ra em đã thế rồi.

Đúng là một vưu vật trời sinh.

Đưa tay xoa xoa mái tóc đen mượt như thác đổ của em, tôi bảo em vào nhà tắm.

Hôm nay tôi muốn tắm cho em.

"-Nào, vào trong đi"

Em do dự, vẻ mặt sợ hãi ấy lại hiện lên.

Nó khiến tôi rất tức giận đấy bảo bối ạ.

Em biết tôi rất vô tội không? Rõ ràng tôi chẳng đá động gì tới em cả mà?

Well, hay do trong đầu của em tự suy diễn ra cái gì rồi bảo bối nhỏ bé của tôi?

"-Nhanh đi, tôi không có nhiều thời gian!"

Khuôn mặt lộ nét bất mãn, tôi chẳng hơi đâu mà chờ em lề mà lề mề, vì vậy tôi nắm lấy cái cổ tay khảnh mảnh yếu ớt ấy, lôi em đi.

Mặc dù từ giường vào nhà tắm không có là bao xa, nhưng vì tôi đi quá nhanh.

À không đúng, vì em quá châm chạp nên bị tôi kéo lê lếch vào trong.

Nước ấm đã được bơm đầy bồn, tôi điều chỉnh độ ấm vòi sen một chút, sau đó xối lên người em.

Nhiệt độ nóng của nước cộng cùng bị nước của vòi sen mạnh mẽ bắn vào khiến làn da em ửng đỏ một cách gợi tình, mái tóc dài ướt sũng nước rũ sát xuống làn da mịn màng ấy.

Tôi lấy chút xà phòng, bắt đầu tẩy rửa thân thể em.

Tôi dám thề là mình đã rất dịu dàng rồi, vì sao em vẫn cứ tránh né như thế chứ?!

"-Ngồi yên!"

Đáp lại câu nói của tôi là ánh mắt tủi nhục lẫn căm tức của em.

"-Mày là đồ bệnh hoạn!" Em mắng tôi như thế đấy.

Cái cách gọi chợ búa đấy là gì thế? Không biết tôi đã dạy dỗ em bao nhiêu lần về cách gọi lếu láo này rồi.

Nắm lấy tóc em, hài lòng khi thấy em lộ ra thần sắc đau đớn, nhưng rất nhanh em lại nhìn tôi với vẻ khinh bỉ.

Ha! Em hay lắm!

Vốn tôi chỉ muốn tắm rửa cho em mà thôi. Em tưởng em còn có nhân quyền ư?

Thứ ngu ngốc! Em chẳng qua chỉ là một món đồ chơi của tôi mà thôi! Hơn nữa còn là một món đồ chơi hỏng, không biết nghe lời chủ nhân của nó.

Một tay túm chặc lấy tóc em, bức em ngước mặt lên, tôi cho em một cái bạt tay thật mạnh.

Mạnh đến mức khoé miệng của em rỉ ra tia máu, khuôn mặt xinh đẹp cũng bị tổn thương. Vì bị tôi nắm tóc, lúc tán lại càng đau hơn.

Hơi thở khó nhọc của em càng rõ ràng hơn trong nhà tắm. Tôi thích thú nhìn em.

Bé mèo hoang.

"-Lại đây nào" tôi lôi bên đến bên bồn tắm, em đúng là một tiểu cường, vẫn duy trì nhìn tôi bằng ánh mắt phẫn nộ ấy của em.

"-Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, em nên tận dụng thời gian để thở đi, bảo bối của tôi"

Mỉm cười ôn nhu nhìn em, đổi lại là ánh mắt nghi kỵ sợ hãi, điều ấy làm tin tôi thật tổn thương biết bao. Nhưng không sao, chỉ lát nữa thôi là em không thể nữa rồi.

Vì sao ư? Vì tôi sẽ ấn cái đầu nhỏ xinh này xuống nước nha.

Nói là làm, trong lúc nghĩ tôi đã làm rồi.

Bàn tay dùng một lực không lớn chế trụ đầu em trong bồn tắm, mái tóc đen mượt như phiêu tán nhẹ nhàng trong nước, tôi can thời gian, lại nắm đầu em lôi lên.

Khuôn mặt em tái nhợt không còn chút huyết sắc nào, đôi mắt run rẩy nhắm chặc đáng thương, cánh môi hé mở, lồng ngực nhỏ nhắn khó khăn phập phồng tìm kiếm không khí.

Hành động ấy một lần lại một lần như vô hạn tuần hoàn mà lập lại, An Nhiên bảo bối nhỏ của tôi thật đáng thương nha.

Tôi cũng đâu có muốn như vậy à.

Nói dối đấy, làm chuyện này khiến tôi kích thích chết đi được.

Hoa huyệt xinh đẹp có rút theo từng lần tôi ấn em xuống bồn, ngón tay tôi không nhịn được mà trêu chọc nó một chút.

Đến khi chúng tôi kết thúc thì bảo bối đã mệt mỏi mà ngất đi.

Tôi yêu chiều lấy khăn lớn quấn em lại, cẩn thận lau khô thân thể em, sau đấy thì sấy khô tóc, đem em an vị trên giường. Bản thân thì xuống lầu pha một ly ca cao nhâm nhi.

~Góc nhỏ của tác giả~

Tui nói.... Moá ơi hu hu, tui không dám viết H, làm sao đây hu hu hu T^T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro