Nàng là vũ nữ hay trích tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Lăng Phong vừa bước vào trong phủ đã thấy một nô tì dáng hình kệch cỡm xách váy chạy lịch bịch tới chỗ mình. Nhìn ''nữ tì'' này Tần Lăng Phong ko khỏi buồn nôn, trời ơi, mình còn phải thấy ''mĩ nữ'' này trong hai mươi bảy ngày tới, nhìn thấy ''nàng'' thôi cũng đã muốn bỏ cơm rồi, thật là khổ. 

Vô Âm thấy Tần Lăng Phong trở về ''nhẹ nhàng'' đi đến chỗ hắn hành lễ. ''Vương gia, mừng ngài trở về!'' 

Tần Lăng Phong ko nói gì, quay lưng hướng về phía thư phòng mà đi.Vô Âm cũng lặng lẽ đi theo sau. 

''Vô Âm, mấy ngày nay nàng ta có hành động gì ko?'' Tần Lăng Phong vừa đi vừa hỏi, trên gương mặt chỉ có lạnh lùng và vô tình. 

''Hồi vương gia, ba ngày nay nàng ta ko có ra khỏi phủ, chỉ đi loanh quanh,và đọc sách mà thôi!'' Vô Âm vừa đi vừa nói. 

Tần Lăng Phong ko hỏi thêm gì, hắn vừa đi vừa cảm thấy lạ, hình như hôm nay trong phủ có chút khác thường. Hạ nhân trong phủ ngày thường rất tấp nập, vậy mà hôm nay sao chẳng thấy một ai cả. Tần Lăng Phong ko khỏi ngạc nhiên hỏi:''Vô Âm, hạ nhân trong phủ đã đi nơi nào rồi? Sao hôm nay vắng vẻ vậy?'' 

Vô Âm có chút sợ sệt nói:'' Vương gia, bọ họ hình như đang ở trong hoa viên!'' 

''Họ ở đó làm gì?'' Tần Lăng Phong dừng cước bộ quay lại hỏi. 

''Bẩm ngài, hôm nay Bối Bối tiểu thư nói là buồn chán nên muốn múa vài khúc cho khoây khoả. Hiện đang ở hoa viên của chúng ta chuẩn bị. Tất cả hạ nhân bị bộ y phục kì dị của nàng ta thu hút đều kéo nhau đến đó hết rồi ạ!'' Vô Âm có chút đỏ mặt nói. Nhớ đến bộ quần áo màu lửa đỏ để lộ cả một mảng lưng trắng ngần hắn ko khỏi kinh hách, lúc đó hắn đã cố kiềm chế bản thân, suýt chút nữa đã xịt máu mũi rồi. Trời ạ, nàng ta là yêu nghiệt mà, thử hỏi có nữ tử nào lại ăn mặc như thế chứ! (Nhan Nhan: Vô Âm ca ca, huynh là đồ lạc hậu lỗi thời. =.=) 

Tần Lăng Phong nghe Vô Âm nói, có chút tò mò sau đó xoay người bước đi nói:'' Đi, chúng ta đến xem nàng giở trò gì!'' Sau đó hướng phía hoa viên mà đi. 

Bối Bối dắt tay Tiểu Vu đi đến hoa viên, mặc kệ những ánh mắt tò mò của bọ hạ nhân. Lựa một chỗ nắng tốt, Bối Bối thả tay Tiểu Vu ra rồi móc chiếc điện thoại di động trong cái túi nhỏ ra, sau đó tháo quả cầu biến hình đeo trên cổ xuống. 

Bối Bối nháy mắt với Tiểu Vu một cái, để quả cầu trên tay sau đó lớn tiếng nói:'' Cầu biến hình, nghe lời ta, mau mau biến thành một cái loa lớn đi nào!!!!'' Vừa dứt lời, ngón tay Bối Bối nhấn vào một cái nút nhỏ trên quả cầu, ngay lập tức quả cầu phát ra những tia sáng xanh rồi tách ra từng mảnh. Chỉ nghe lạch cạch lạch cạch mấy tiếng, một cái loa đã xuất hiện. 

Tất cả mọi người trố mắt nhìn, há hốc mồm, ko nói được câu gì. Bối Bối thì đắt ý muốn chết. Sở dĩ nàng khoa trương niệm ''thần chú'' như vậy đến khi diễn kịch trước mặt Tần Lăng Phong mới có ''nhân chứng'' chứng thực cho nàng chứ! 

Cầm điện thoại trên tay, lướt qua playlist một chút, Bối Bối quyết định sẽ chọn nhảy một bài nhẹ nhàng trước, sau đó mới nhảy một bài sôi động một chút. Để xem nào..., a thấy rồi. Bối Bối vui vẻ ra mặt, nàng nhấn nút phát và chuẩn bị tư thế. 

Là nha, nếu đã đến đây chơi thì cũng nên ''nhập gia tùy tục'' một chút, Bối Bối chọn bài Thiếu Nữ Thiên Trúc (nhạc phim Tây Du Kí), rồi cũng bắt chước cái ''bà cô'' công chúa giả vừa hát vừa nhảy. 

Ô...saliwa...oh....! Saliwa....oh....ho!!!... 

Oh.....ho.....!!! ''Là ai mang chàng đến bên cạnh ta...???'' 

''Là ánh sáng của trăng tròn, là tiếng róc rách của dòng suối mát trong??? 

Em như cánh hoa lóng những giọt sương ngọt ngào bên chàng chẳng muốn rời xa.... 

Ngọt ngào lưu luyến không nỡ xa chàng. 

LÀ ai, là ai mang chàng đến bên cạnh ta? 

LÀ ánh sao, là ánh sao sáng rực rỡ? Hay là bầu trời, bầu trời xanh tươi đẹp? 

Ta nguyện dâng trọn tình yêu trong sáng của trái tim 

Yêu thương, yêu thương chàng nồng nàn.... 

Oh....Saliwa...oh saliwa....Saliwa, oh....saliwa....oh....! Saliwa saliwa....oh,....ho!!! 

Tới cái màn múa bụng của Bối Bối, cả đám hạ nhân ko khỏi rụng rời tay chân. Nếu nói dễ nghe một chút thì những người đến xem Bối Bối nhảy nhìn nàng đến đờ đẫn. Còn nói ''chân thực'' một chút thì bọn họ nhìn nàng một cách thèm thuồng. (Nhan Nhan: kinh thía! 0_o) 

Trong ánh nắng nhẹ dịu, trăm hoa đua nỡ, nữ tử trong bộ trang phục màu lửa đỏ tung tăng nhảy múa, tiếng đing đing đang đang của những chiếc lục lạc bạc hoà theo tiếng nhạc tạo cảm giác ko chân thực cho người xem. Nhìn nàng vui cười nhảy múa Tần Lăng Phong thu hết những hành động của nàng vào trong tầm mắt rồi ngẩn người. Nụ cười của nàng, ánh mắt sáng trong đó ko thể nào chứa đựng được những điều xấu xa. Hắn nhìn nàng chăm chú, trong lòng khẽ dao động. Nàng là ai? Tại sao lại đến nơi này? Phép thuật kì lạ lúc nãy nàng biến ra từ quả cầu nhỏ kia có thể chứng minh được một điều, nàng ko đến từ Bắc Thục Quốc. Vậy nàng từ đâu đến? Nàng là vu nữ sao? Hay nàng là tiên nữ? Trong lòng Tần Lăng Phong có chút tự hỏi. Hắn muốn biết nàng thật sự là ai. Hắn mong nàng ko phải là gian tế, để hắn có thể giữ nàng lại... 

Khoan đã! Giữ nàng lại sao? Tại sao ta phải giữ nàng lại? Tần Lăng Phong càng lúc càng ko hiểu nổi mình. 

Khi bài hát vừa kết thúc, Bối Bối cũng hoàn thành vòng xoay cuối cùng của bài múa. Nàng ngước lên nhìn mọi người mỉm cười. Mọi người im lặng nhìn nàng. 

1phút sau... 

2phút sau... 

Rần rần rần....bốp bốp bốp.... Tiếng vỗ tay của tất cả mọi người vang lên. Họ nhiệt liệt vỗ tay và vô cùng thích thú vũ khúc vừa rồi Chưa bao giờ họ thây một điệu múa lạ lùng đến như vậy. Thật là đặt sắc a.... 

Tiểu Vu vỗ đến đỏ cả tay, miệng cười ko ngớt. Tiểu thư, em thật tự hào vì được hầu hạ người a. 

Bối Bối khom người chào cảm tạ mọi người, trong lòng nàng thì đắt ý dào dạt. Học múa bụng thật tốt a, vừa có thể giữ dáng, vừa có thể kiếm tiền. Oa ha ha ha... Bối Bối ngươi thật là thông minh a. Thật sự ngưỡng mộ mình chết được. 

Nhan Nhan: *ngất* 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro