Ta Là "Trích Tiên" Đó Nha!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bối Bối đang định nhảy tiếp bài thứ hai thì Tần Lăng Phong từ trong chỗ nấp tiêu sái đi ra.Bối Bối cười lạnh một tiếng. Hừ, nấp nãy giờ mới chịu đi ra a. Hừ hừ... 

Mặc dù trong lòng ko hừ lạnh nhưng ngoài mặt Bối Bối vẫn tỏ ra vẻ tươi cười chạy tới chõ của Tần Lăng Phong, nở một nụ cười ngây thơ vô (số) tội với hắn Bối Bối vui vẻ nói:" A, vương gia!!!! ngài đã trở về rồi a. Mấy hôm nay ngài đi đâu vậy? Người ta rất nhớ ngài a." 

Bói Bối vừa nói vừa chớp chớp mắt cười với Tần Lăng Phong làm cho hắn ko khỏi choáng váng đầu. Hắn thừa nhận, nụ cười của Bối Bối làm hắn xao động. Nụ cười của nàng thật sự rất đẹp. Mặt dù như vậy hắn cũng sẽ ko để lộ ra ngoài đâu. Nghe Bối Bối nói nhớ mình Tần Lăng Phong mỉm cười hỏi nàng:"Thật sao?" 

A, hắn cười nha, cười nha. Càng cười càng thấy hắn đẹp trai quá nha. Trời ơi, có khi nào tên này là kiếp trước của Ngô Tôn ko ta? Nhìn gương mặt y hệt như anh Ngô Tôn như vầy thì chắc chắn đến 99,99% rồi.Ha ha ha... ta sẽ độc chiếm anh này bù lại kiếp sau chỉ được ngắm poster ha ha ha ...Bối Bối nghĩ thầm trong đầu. Vậy là nàng lên kế hoạch để được ở lại trong vương phủ. 

Tần Lăng Phong thấy Bối Bối ngẩn ngơ nhìn mình thì có chút đắt ý. Hắn biết thế nào nàng cũng ngẩn ngơ trước nụ cười của mình. (Nhan Nhan: Anh tự tin nhễ?) 

"Khụ, Bối Bối cô nương, cô nương ko sao chứ?" Tần Lăng Phong bị cái nhìn như muốn "nuốt sống" của Bối Bối có chút ko thoải mái nói. 

Bối Bối đang suy nghĩ khi nghe câu nói của Tần Lăng Phong làm cho giật mình.:"Ko có gì, ko có gì. Sẵn vương gia đã đến đây rồi thì ngồi xuống xem ta múa một khúc đi, ngài thấy có được ko?" Bối Bối đề nghị 

Tần Lăng Phong chưa kịp lên tiếng thì đã nghe tiếng la của Tiểu Vu ở sau lưng:"A, cái hộp nhạc của tiểu thư biến mất rồi!!!!" 

Bối Bối quay đầu lại thì thấy cái loa khổng lồ đã biến trở lại thành quả cầu biến hình như ban đầu. Bối Bối lắc đầu thở dài lẫm bẫm:" Hừ, đồ thử nghiệm đúng là đồ thử nghiệm, chỉ biến được có mười lăm phút a." 

Tần Lăng Phong là người luyện võ, vả lại võ công ko phải loại tầm thường, vì thế những câu thì thầm của Bối Bối ko thể nào thoát khỏi tai hắn. Mười lăm phút? Đồ thử nghiệm? Những thứ đó là gì? 

Bối Bối đi đến chỗ quả cầu nằm lăng lóc dưới đất nhặt lên sau đó đưa cho Tiểu Vu dặn dò:" Tiểu Vu, phiền em mang quả cầu này để ở nơi có nắng to trong vòng bốn canh giờ, sau đó thì mang nó trở lại phòng giùm chị nhé!" 

Tiểu Vu nhận lấy quả cầu "Vâng" một tiếng rồi rời đi. 

Gia nhân trong phủ thấy vương gia xuất hiện thì cũng lục tục đi làm công việc của mình. lúc bấy giờ chỉ còn lại ba người trong hoa viên là Bối Bối, Tần Lăng Phong và "tì nữ" Vô Âm. 

Tần Lăng Phong thấy lúc Bối Bối đưa quả cầu cho Tiểu VU ròi đi có chút thoáng buồn lòng hắn cũng có chút buồn bực, ko kịp suy nghĩ gì, Tần Lăng Phong tiến lên đứng sóng vai với Bối Bối hỏi nàng:" Hình như Bối Bối cô nương có gì đó phiền muộn, cô nương có thể nói cho ta nghe được mà!" 

Bối Bối trong lòng vui như mở hội, tung bông tung hoa vì sắp "dụ" được "tiểu bạch thỏ" vào bẫy rồi. Nàng nhìn hắn với ánh mắt ươn ướt dáng thương hề hề nói:"Ở đấy mới có ba ngày mà pháp thuật của ta càng ngày càng yếu rồi..." 

Tần Lăng Phong chấn động. "Pháp thuật"?, "càng ngày càng yếu"? Hắn có chút lo lắng trong lòng, nhìn Bối Bối hắn hỏi:"Cô nương, ý của cô nương là..." 

Bối Bối tỏ vẻ buồn hiu nói:"Nếu ta nói ta đến từ tương lai vương gia có tin ta không?" 

Tần Lăng Phong nhíu mày nhìn Bối Bối,nhìn Bối Bối từ trên xuống dưới hồi lâu sau lắc dầu chậm rãi phun ra hai chữ:" KHÔNG TIN" 

Bối Bối thừa biết đáp án nên đã chuẩn bị trước hết rồi, nàng ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho Tần Lăng Phong cúi thấp người xuống thì thầm to nhỏ vào tai của hắn. 

Tần Lăng Phong thuận theo ý Bối Bối cúi người xuống để cho nàng nói nhỏ. 

Bối Bối áp vào vành tai của hắn thì thầm, hương thơm nhẹ nhàng trên người nàng xộc vào khoan mũi của Tần Lăng Phong. Hắn cảm thấy tim mình dường như đập nhanh hơn, vành tai ghé sát vành môi nàng trở nên mẩn cảm hơn. Hơi thở thơm mát của nàng khiến hắn có chút xây xẩm. Ta sao vậy? Tại sao lại trở nên nhạy cảm khi ở gần nữ tử này? 

"Vương gia, nếu...nếu ta nói ta trích tiên thì vương gia tin ta sao?" Bối Bối thì thầm vào tai của Tần Lăng Phong. 

Tần Lăn Phong trợn to mắt nhìn Bối Bối, trong lòng cả kinh. Hắn đánh gia nhìn một lượt khắp người Bối Bối đến nổi khiến cho nàng cảm thấy ngượng ngùng. Hồi lâu sau, Tần Lăng Phong cũng vẫn là lắc đầu nói "Không Tin" 

Choáng, Bối Bối còn tưởng hắn nhìn nàng lâu như vậy thì sẽ tin tưởng nàng. Xem ra phen này phải giở trò quỷ rồi...Bối Bối ngao ngán lắc đầu. 

"Nếu vương gia ko tin, ta có thể chứng minh cho ngài xem, đêm nay giờ hợi (12h) đến Nguyệt Uyển gặp ta, được ko?" Bối Bối đề nghị 

Tần Lăng Phong có chút nghi hoặc nhìn Bối Bối, ko biết nàng lại định giở trò gì? Suy nghĩ một chút, hắn gật đầu nói:" Được" 

"Vậy hẹn ngài đêm nay" Bối Bối cười cười rồi cúi người chào Tần Lăng Phong sau đó nhanh chóng rời khỏi hoa viên. 

Khi nhìn thấy Bối Bối đi xa rồi, Tần Lăng Phong lạnh lùng quay sang Vô Âm ra lệnh:" Tăng thêm ám vệ bao vây Nguyệt Uyển, ko cho bất kì người lạ nào đến gần Nguyệt Uyển." 

"Dạ, vương gia!" 

Tần Lăng Phong xoay người trở về thư phòng chờ đợi trời tối. Hắn muốn xem xem Bối Bối đang định giở trò ma quái gì. 

Giờ hợi, Nguyệt Uyển. 

Tần Lăng Phong tiêu sái bước vào trong Nguyệt Uyển, từ ba ngày trước khi Bối Bối từ trên trời rơi xuống, sau khi vớt nàng lên hắn đã cho người đi điều tra nội bộ của ba nước thần phục Tây Lan Duệ Quốc, theo thám tử cho biết hiện tại cả ba nước thần phục ko có động tĩnh gì, cũng ko có phái bất kì thám tử nào trà trộn sang Tây Lan Duệ Quốc làm nội gián cả. 

Cùng với một màn nàng làm phép hôm nay, Tần Lăng Phong có hơi chút tin tưởng những gì mà Bối Bối nói. 

Tần Lăng Phong đi đến trước sân Nguyệt Uyển thì một ám vệ xuất hiện trước mặt Tần Lăng Phong quỳ xuống hành lễ. 

"Vương gia!" 

"Có phát hiện gì không?" 

"Bẩm vương gia, Bối Bối cô nương từ khi quay trở về từ hoa viên thì một bước cũng ko rời khỏi phòng" 

"Được rồi, ngươi lui xuống đi" Tần Lăng Phong phất tay. 

Chỉ nghe "Vâng" một tiếng, bóng dáng mặc hắc y biến mất vô tung vô ảnh. Tần Lăng Phong bình tĩnh đi đến trước phòng Bối Bối gõ cửa. Vừa định giơ tay gõ cử thì nghe bên trong truyền đến tiếng khoác thút thít của Bối Bối. Tần Lăng Phong cả kinh, vội xô cửa xông vào.Nhưng.... 

Đập vào mắt hắn là một vị đạo sĩ một thân bạch y toát ra phong phạm kinh người, toàn thân người đó phát ra một tầng ánh sáng màu bạc. Khi Tần Lăng Phong vừa xông vào thì vị đạo sĩ đó lập tức biến mất. 

Bối Bối vội hét to lên:"Sư phụ, đừng bỏ đồ nhi lại. Xin người đừng đi!" 

Bóng dáng của người mà Bối Bối gọi là "sư phụ" biến mất ngay tước mặt Tần Lăng Phong làm cho hắn tin tưởng triệt để. Ko có người nào có thể có thân thủ nhanh như vậy, người đó dường như tan biến ngay trước mắt hắn. 

Đi đến đỡ Bối Bối còn đang vừa quỳ vừa khóc dưới đất lên, thân thể mềm mại vô lực dựa vào người của Tần Lăng Phong khiến hắn có chút bối rối. 

Bối Bối vùi mặt vào lồng ngực của Tần Lăng Phong trổ hết kỹ năng diễn xuất của mình, vừa khóc vừa nói: "Ô...ô...sư phụ của ta đi rồi, vương gia, ngươi nói ta phải làm sao đây? Sư phụ bỏ lại ta nơi nhân giới này rồi, người là đang trừng phạt ta ô...ô.... Ta ăn cắp gối Bạch Ngọc của người đem đi chơi, ko may ta đánh rơi nó xuống nhân gian rồi. Người phát hiện được, rất giận ta...người phạt ta xuống đây tìm nó, người nói ko tìm được thì ko cho ta về. ô...ô...ta phải làm sao đây? Ta ở đây ko cha, ko mẹ, ko có người thân, ko có ...ô... cái gì ta cung ko có...ô..ô...sư phụ....người thật nhẫn tâm với đồ nhi..ô...Sao người lại bỏ lại đồ nhi ở nơi này? ô....ô...." 

Tần Lăng Phong ko nói gì cả, chỉ tùy ý để Bối Bối dựa vào mình để cho nàng vừa khóc vừa nháo. Hắn chỉ cảm thấy việc này dường như ko thật nhưng cũng ko thể nói gì. Một màng chấn động vừa rồi diễn ra ngay trước mắt hắn co khả năng ko tin nàng là trích tiên sao? Là ông trời sắp xếp nàng đến bên cạnh hắn sao? Việc nàng xuất hiện ở nơi này là phúc hay là họa đây? 

Bối Bối ko thấy Tần Lăng Phong ko có động tỉnh gì, bặm môi nhéo vào eo một cái tiếp tục "sản xuất" nước mắt kèm nước mũi.Trong lòng âm thầm nàng đã "ân cần" hỏi han 18 đời tổ tông nhà hắn. Tên chết giẫm, còn ko an ủi ta đi, ta sắp khóc đến khô giác mạt rồi đây nè... 

Tần Lăng Phong thấy để Bối Bối cứ khóc mãi cũng ko phải cách hay, hắn có chút cứng nhắc nhất tay lên vuốt mái toác nâu ngắn ngủn của nàng an ủi nói:" Đừng khóc, nàng có thể ở lại trong phủ củ ta mà!" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro