Nghi ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trải qua phút giây giật mình với cú quật Judo của Bối Bối, Tần Lăng Phong nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh đến lãnh đạm. Nàng ta biết võ công? Hừ, lại là sát thủ mà Bắc Thục cử đến sao? Để xem ta trừng trị nàng ta như thế nào. 

Đứng trước vẻ mặt tươi cười của Bối Bối, ánh mắt Tần Lăng Phong thật lãnh đạm, hắn nhìn nàng hỏi:''Cô nương biết võ công sao?'' 

Bối Bối cười cười gật gật đầu trả lời ''Đúng vậy'' 

Còn dám thừa nhận sao? Sát thủ nếu có thể thừa nhận trước mặt ta như thế thì chắc công phu ko đơn giản chút nào.Tần Lăng Phong đánh giá nàng một chút lại hỏi: ''Cô nương, cô nương có thể cho tại hạ biết cô nương thuộc môn phái nào không?'' 

Bối Bối nhíu mày một chút, này môn phái gì? Nàng từ nhỏ đã được papa mướn gia sư về nhà dạy võ phòng thân. Nào là Judo, Karate, Nhu đạo, Thái Cực Quyền,...còn có mười tám loại binh khí nàng cũng biết sử dụng thành thục. Nếu nói môn phái nhất định thì nàng không có rồi. Ngước lên nhìn Tần Lăng Phong, Bối Bối chán nãn lắc đầu:'' Vương gia, ta cũng không biết mình thuộc môn phái gì!'' 

Nếu có thể hạ được Vô Âm, chắc chắn võ công rất cao cường, vậy mà còn dám nói dối là không biết môn phái của mình sao? Thật đúng là nực cười. 

Tần Lăng Phong chưa kịp hỏi câu tiếp theo, thì tiếng rống giận của Vô Âm sau khi tỉnh lại vang lên:''Ngươi này dân đen mà biết võ công sao? Ngươi mau tránh xa vương gia ra, nếu không đừng trách ta ra tay!'' 

Bối Bối liếc Vô Âm một cái, sau đó cười lạnh nói:''Hừ, ai là dân đen? Nói cho ngươi biết, ta chẳng những ko cách xa hắn mà còn phải luôn bám dính lấy hắn đấy! Ngươi làm gì được ta? Ngươi đừng tưởng ta ko biết khinh công thì khinh thường ta nha, tốt nhất đừng có chọc ta nổi điên.'' 

''Ngươi hỗn láo! Dám đứng trước mặt vương gia nói ra những lời đe doạ. Ngươi hôm nay tới số rồi!'' 
Vừa dứt lời, kiếm trong tay Vô Âm đã trượt ra khỏi vỏ nhắm hướng Bối Bối mà lao tới. 

Hừ, muốn giết ta sao? Nằm mơ đi, dù gì thì lão nương đây cóc sợ mấy cái loại võ công cổ đại này đâu! 

Bối Bôí đứng yên tại chỗ chờ kiếm của Vô Âm lao tới, tính đợi đến cự li thích hợp thì lấy chủy thủ được làm từ hợp kim tổng hợp siêu cấp vô địch chém sắc như chém bùn mà lão ba tặng chặt đứt mũi kiếm. Thế nhưng khi mũi kiếm đến gần mà Bối Bối chưa kịp ra tay thì đã có một bàn tay chặn kiếm lại. Không ai khác đó chính là Tần Lăng Phong. 

Phong thái rất nhẹ nhàng toát lên khí chất vương giả chỉ với hai ngón tay, Tần Lăng Phong đã kẹp chặt mũi kiếm làm cho Vô Âm ko tài nào đâm tới được. 

Khi nhìn thấy cảnh tượng này, Bối Bối không khỏi há hốc mồm.Oa.., nhìn đi, nhìn đi. Cái này mới gọi là cao thủ nha! Hai ngón tay chặn kiếm nha! Lợi hại, lợi hại. 

''Vô Âm, từ khi nào ngươi bắt đầu hành sự lỗ mãng như vậy?'' Thanh âm của Tần Lăng Phong phát ra làm cho người ta cảm thấy mặc dù thời tiết vẫn đang còn là mùa xuân ấm áp nhưng lại cảm thấy rét run. 

Vô Âm cúi thấp đầu tỏ vẻ hối lỗi, quỳ xuống. ''Nô tài biết lỗi, xin vương gia trách phạt!'' 

Tần Lăng Phong nhìn sang Bối Bối tựa tiếu phi tiếu, hắn để ý thấy lúc mũi kiếm của Vô Âm sắp tới gần gương mặt của Bối Bối ko hề dao động, trong mắt cũng ko hiện lên một ti lo lắng nào, hắn biết, nếu như Bối Bối có gan nhận kiếm thì chắc chắn loại người này rất khó đối phó. Tốt nhất là phải từ từ điều tra nàng. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. 

Bối Bối nhìn thấy ánh mắt dò xét của Tần Lăng Phong biết ngay hắn là người đa nghi và đa mưu. Nếu muốn hắn tin tưởng nàng để được ở lại vương phủ này xem ra cần phải diễn trò một chút. Nhưng mà trước tiên nàng cần phải kiểm tra một thứ... 

''Vương gia, người biết võ công sao? Nếu biết thì cần gì phải nhờ đến cái tên hách dịch này bảo vệ? Nha, ta biết rồi, sư phụ ta có nhắc qua, chẳng qua là ngươi muốn che mắt thiên hạ mình chỉ là người bình thường làm ăn buôn bán lương thiện tránh sự chú ý của những người có dã tâm phải không?'' 

Tần Lăng Phong biết từ khi giúp nàng đỡ kiếm Bối Bối đã sớm nhận ra hắn biết võ, nếu đã vậy thì cần gì phải che dấu.''Đúng vậy, cô nương thật tinh mắt, tại hạ biết chút ít võ công. Cũng là dùng để phòng thân thôi.'' 

''Nha, thì ra là vậy!'' Bối Bối gật đầu tỏ ra vẻ tin tưởng. Ông nội ta, hai ngón tay đỡ kiếm mà ''biết chút ít võ công'' sao? Nói xạo cũng thật có trình độ nha. 

''Vương gia, hắn phi lễ với ta, ngài tính sao đây?'' Bối Bối nhìn Vô Âm đang quỳ trên mặt đất nở nụ cười ngaọ nghễ khi người gặp hoạ. Hứ, lần này chết ngươi nhé! Blêu... 

Tần Lăng Phong nhìn Bối Bối, hắn nhếch môi cười quăng vấn đề ngược lại cho nàng hỏi:'' Cô nương là khách của tại hạ, Vô Âm là người của tại hạ lại lỗ mãng tân công cô nương, làm cho cô nương hoảng sợ. Nếu đã như vậy thì giao hắn cho cô nương xữ lí đi, cô nương thấy thế nào?'' 

Bối Bối nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hắn là người của ngươi, phạt nặng ko được mà phạt nhẹ cũng không xong. Nếu đã như vậy thì...''Vương gia, ngài thật sự để hắn cho ta xữ trí sao?'' 

''Thật sự'' Tần Lăng Phong gật đầu, hắn muốn xem nàng sẽ hành sự như thế nào. 

''Nha, vậy ngài bảo hắn giả trang thành nữ tử trong vòng một tháng đi.'' Bối Bối vân đạm phong khinh nói. 

Hết Tần Lăng Phong rồi đến Tiểu Vu trợn to mắt nhìn Bối Bối. Riêng Vô Âm thì khóc ko ra nước mắt, đường đường là nam tử hán đại trượng phu laị đi giả trang thành nha hoàn, nếu người ngoài biết được thì còn ra cái thể thống gì?! Loại nữ nhân này thật là thâm độc mà. 

Tiểu Vu nhịn cười thiếu điều muốn trọng thương. Làm sao vị Âu Dương cô nương này có thể nghĩ ra được cách phạt như vậy? Thật thú vị a. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro