Ta muốn gặp đạo diễn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bối Bối há hốc mồm khi nhìn thấy thanh niên vừa đẩy cửa bước vào phòng. 

''Ngươi...ngươi là vương gia sao?'' 

Thanh niên có thân hình cao lớn,vạm vỡ,nhìn thấy Bối Bối đang nhìn mình, tay chỉ vào mặt mình, trong lòng cảm thấy thật khó chịu, hừ lạnh một tiếng xoay người bước ra ngoài. 

Thấy người đó bỏ đi, Bối Bối thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại xoay người lại nỏi Tiểu Vu:'' Tiểu Vu, em nói người lúc nãy là vương gia sao?'' Tại sao lại ko giống như tưởng tượng của mình chứ? già quá à! 

''Cô nương, người lúc nãy ko phải là vương gia, người đó là Vô Âm thị vệ, người bảo vệ cho sự an toàn của vương gia.'' Tiểu Vu mỉm cười nói với Bối Bối. 

Lời vừa đến tai, hai mắt Bối Bối đã sáng lên: ''Thật sao? Vậy bây giờ vương gia ở đâu? Mau đẫn ta đi gặp hắn đi!'' để ta còn quyết định là nên ở hay nên đi nữa!Trong lòng Bối Bối tự bỏ thêm một câu. 

Tiểu Vu còn chưa kịp mở miệng thì một thanh âm trầm ấm của nam nhân đã vang lên: '' Cô nương tìm bổn vương có việc gì?'' 

Ngước mặt lên nhìn thanh niên vừa bước vào cửa, Bối Bối ngây ngẩn cả người... 

Hôm nay bầu trời trong xanh và cao vời vợi, những ngọn gió nhẹ nhàng lướt qua những tán cây, một cảm giác thật yên ả. Nhưng một tiếng hét thất thanh đã phá vỡ mất cảm giác yên ả đó a.... 

''TA MUỐN GẶP ĐẠO DIỄN!!!'' 

Tiếng thét chói tai của Bối Bối vang lên từ trong Nguyệt Uyển vang vọng khắp cả vương phủ. 

Trong phòng, Bối Bối khóc nháo lên, đòi sống đòi chết đòi gặp đạo diễn: ''Thật không công bằng, đạo diễn, ông ra đây cho tôi, tôi sẽ kiện ông, ông bắt người ta đóng phim mà ko bàn bạc tiền cát sê, không cho tôi biết nam chính là...là...là....Ngô Tôn của Phi Luân Hải. Hại tôi xấu xí như thế này. Đạo diễn, ông ra đây, nếu không ra tôi đập hết mấy cái máy quay.'' Nói xong, Bối Bối liền nhảy xuống giường chạy khắp phòng tìm tìm kiếm kiếm các máy quay được đặc trong góc.''Ra đây, ra đây cho tôi.Tôi mà tìm thấy tôi sẽ đập hết máy quay của ông.'' 

Tiểu Vu nhìn Bối Bối tự nhiên tức giận khi nhìn thấy vương gia. Thật khó hiểu, vị cô nương này có vấn đề gì sao? '' Cô nương, cô sao vậy? Cô đang tìm cái gì? Để nô tì tìm giúp cô nương có được không?'' 

''Tiểu Vu, em đừng diễn nữa, chị đã phá cảnh quay này rồi, không cần phải diễn nữa!'' Bối Bối tức giận quát. 

Thấy Bối Bối bổng dưng lớn tiếng, Tiểu Vu không kềm được uất ức, nước mắt tuôn như mưa ''Ô...ô...cô nương, nô tì làm sai chỗ nào? Cô nương sao lại mắng nô tì? Ô...ô...'' 

Nghe được tiếng khóc của Tiểu Vu, Bối Bối dừng ngay động tác điên cuồng của mình, nàng cảm thấy hơi hối hận vì sao lại giận dữ với một tiểu cô nương như vậy. Nhìn qua tên vương gia vẫn còn đang đứng tại chỗ nhìn chằm chằm mình, rồi lại nhìn sang Tiểu Vu đang khóc,cảm giác thật là tội lỗi nha! Bối Bối cắn răn hít vào một hơi sâu, sau đó chạy đến ôm Tiểu Vu vào lòng an ủi. 

''Ngoan, Tiểu Vu ngoan, đừng khóc. Là Chị sai, là chị sai. Chị không nên trút gịân lên em. Xin lỗi, thật xin lỗi.'' 

''Hức...Cô nương, nô tì thật sự ko có làm nương....hức... tức giận phải không?'' 

''Ngoan, đừng khóc, Tiểu Vu không có làm sai. Là ta hồ đồ.'' 

Nói rồi, Bối Bối quay sang nhìn người thanh niên đang mặc bạch y có gương mặt vô cùng tuấn mĩ, đôi mắt đen sâu thẳm. Đôi môi mọng khẽ cong tựa tiếu phi tiếu. 

Bối Bối nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi :''Anh tên là gì?'' 

Tần Lăng Phong nảy giờ đứng quan sát Bối Bối đã lâu, hắn đang đánh giá xem Bối Bối đang có âm mưu gì. Nhìn nàng hỏi lại: ''Cô nương tên gì?'' 

Bối Bối trong đầu tính toán một chút mắt long lanh nói:''Tôi tên Âu Dương Bối Bối.Còn anh tên gì? Nói thật cho tôi biết đi!'' 

Tần Lăng Phong giật mình, ánh mắt như đang cầu xin này là sao,dường như trong hắn có chút dao động, nhưng chỉ là một tia thoáng qua thôi. Ngẫm nghĩ một chút hắn quyết định nói ra tên của mình ''Bổn vương gọi Tần Lăng Phong.'' 

''Anh là chủ của nơi này sao?'' Bối Bối vừa nói, vừa bước đến gần Tần Lăng Phong. 

''Đúng vậy'' hắn gật đầu. 

Dừng lại trước người có gương mặt giống y hệt thần tượng Ngô Tôn của mình,không, phải nói là con đẹp trai hơn Ngô Tôn gấp trăm lần nha, Bối Bối cười thật tươi chớp chớp đôi mắt to thật trong của mình, trong mắt cũng toàn ý cười. Điều này càng khiến cho Tần Lăng Phong dao động, hết ngạc nhiên rồi lại thấy nghi ngờ tiểu nữ tử trước mắt, nhưng tất cả những điều đó đã được hắn che giấu rất cẩn thận. 

Bối Bối hít vào một hơi, nhìn hắn hồi lâu rồi ngập ngừng hỏi: ''Tôi có thể ...sờ mặt anh được không? Sờ một chút thôi!.'' Cho đi, làm ơn đi. Ta rất muốn đó. Please... 

Câu nói của Bối Bối chẳng những làm cho Tiểu Vu há hốc mồm mà còn làm cho Tần Lăng Phong ngạc nhiên ra mặt. Nữ nhân này như thế nào lại có thể đưa ra được đề nghị kì quái đến như vậy? Nếu để nàng ta... 

''Không được chạm vào vương gia!'' 

Tần Lăng Phong còn chưa kịp lên tiếng thì cái tên ''vương gia giả'' kia không biết đi đến từ lúc nào đã hung hăn lên tiếng thay. 

Bối Bối quắc mắt nhìn về hướng Vô Âm với vẻ bất mản trừng mắt hỏi: ''Tại sao lại không được?'' 

Tần Lăng Phong và Tiểu Vu cũng nhìn về hướng Vô Âm với gương chờ đợi câu trả lời. 

Vô Âm vẻ mặt tự đắc, nhếch môi nói:'' Ngươi là dân đen thì lấy tư cách gì chạm vào gương mặt hoàn hảo của vương gia chúng ta?!'' 

Cái gì? Dân đen? Con mẹ nó, ta đường đường là cô hai của tập đoàn Âu Dương cũng là siêu đạo chích lừng danh lại bị một tên cổ đại đáng ghét gọi là dân đen. Con mẹ nó, càng nghĩ càng tức mà. Lửa giận đã bốc lên đến đỉnh, hai mắt Bối Bối đỏ ngầu,hừ lạnh nhìn Vô Âm nói từng tiếng với âm sắc lạnh chết người ''Ngươi .vừa .nói .gì?'' 

Vô Âm ngạo nghễ nhìn Bối Bối nói ''Ta gọi ngươi là dân đen.!'' 

Bịch bịch bịch... 

Bốp 

Rầm 

Ngay lập tức, Vô Âm hưởng trọn một cú quật Judo đẹp mắt của Bối Bối. Tất cả mọi người đều trố mắt nàng kinh ngạc. Phủi tay, Bối Bối lại tiến đến trước mặt của Tần Lăng Phong mắt chớp chớp, môi lại tươi cười như cũ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro