Trích Tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phủ Tam Vương Gia, Nguyệt Uyển. 

''Tiểu Vu, ngươi nghĩ xem vị cô nương này bao giờ mới tỉnh lại đây? Cũng ba ngày rồi còn gì?'' giọng nói nghe có phần trẻ con của một thiếu nữ vang lên trong một căn phòng bên trong Nguyệt Uyển. 

''Ta cũng ko biết nữa Tiểu Cúc. Ta nghĩ chắc là nàng do sốt cao nên mới chưa tỉnh lại'' Giọng nói của một cô gái khác đáp lại. 

''Chắc tại vì vị cô nương đó mặc đồ ướt nên mới bị sốt như vậy!'' Tiểu Cúc tiếc thương nhìn cô gái đang nằm ngủ trên giường. 

Tiểu Vu nghe Tiểu Cúc nói cũng gật đầu đồng tình :''Nàng ta mặc đồ kì quái quá, chúng ta lại ko biết cách cởi đồ của nàng ra thay quần áo cho nàng, lại sợ nếu dùng kéo cắt bộ y phục đó, khi nàng ta tỉnh lại tức giận trừng phạt chúng ta thì lại khổ.'' 

Trong khi hai tiểu cô nương đang ngồi nói chuyện thì trên giường đột nhiên có động tĩnh. Cô gái trên giường hình như đang có dấu hiệu tỉnh lại, Tiểu Cúc mừng quýnh lên, kéo kéo tay áo của Tiểu Vu chỉ chỉ:'' A, vị cô nương đó tỉnh lại rồi kìa, ngươi ở đây trông chừng nàng, ta chạy đi báo cho vương gia nhé!'' 

''Được, ngươi đi mau đi, có ta ở đây trông chừng nàng là được.'' Tiểu Vu gật đầu. 

Sau khi Tiểu Cúc ra khỏi phòng, Tiểu Vu quay trở lại bên giường nhìn người con gái kì lạ đang dần tỉnh lại. 

'' Đầu đau quá a!'' là những gì Bối Bối nghĩ được khi vừa bị những tiếng ồn ào làm cho bừng tỉnh. Cổ họng của nàng khát khô, lại còn có chút đắng. Đầu nàng thì nhức như búa bổ. Cảm giác này chắc là nàng đang sốt rồi... 

''Cô nương, cô tỉnh rồi hả? Có thấy khó chịu chỗ nào ko?'' Một giọng nói trong trẻo cất lên thu hút sự chú ý của Bối Bối. 

Ngước nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt mình, Bối Bối há hốc mồm ko nói nên lời. Tay run run chỉ vào người cô gái nhỏ đang đứng trước mặt mình nói:''Em là....'' 

''Nô tì tên Tiểu Vu'' Cô gái nhỏ nhìn Bối Bối có biểu tình hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy mình mỉm cười nói. 

Cái quái gì đang xảy ra vậy trời? Bối Bối ngây ngốc cả nữa ngày nhìn Tiểu Vu, lại ngơ ngác nhìn một lượt khắp căn phòng, này nha giường gỗ được chạm trổ đẹp tuyệt vời,rất đáng giá a, gương đồng, giá trị a, tranh treo tường, cực phẩm nha, còn có bức bình phong với hình đó hoa mẫu đơn nở rực rỡ. Oa, xa xỉ, xa xỉ nha! Những thứ này đem đi bán chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền đó nha! 

(== tỷ ko bik mình đag ở đâu à? Sao toàn nghĩ đến tiền ko vậy?) 

Tiểu Vu nhìn biểu tình của Bối Bối có chút chột dạ, vị cô nương này đúng là kì lạ. 

Nhìn Bối Bối hồi lâu, Tiểu Vu rụt rè lên tiếng: ''Cô nương, cô nương có muốn thay quần áo không? Nô tì đã chuẩn bị sẵn quần áo cho cô nương rồi!'' 

Bị tiếng nói của Tiểu Vu đánh gãy, Bối Bối lúc này mới sực nhớ đến hoàng cảnh hiện tại. Trởi ơi,cô gái này mặc cổ trang, căn phòng thì toàn đồ cổ. Chắc ko có nhà tù nào lại ''ngược đãi'' đạo chích như thế này đâu! Chết rồi, lúc trượt chân, nàng thấy hình như cái gối bạch ngọc trong tay phát sáng, ko lẽ nó vì giúp nàng thoát chết mà đưa nàng xuyên qua sao? Chết tiệt! Nàng còn chưa gặp hẹn hò được với thần tượng Ngô Tôn của nàng nha. Ô ô, khó khăn lắm mới trúng tuyển chương trình Mnet Scandal hẹn hò với thần tượng của nàng, này xuyên qua như vậy ô ô...,Ngô Tôn của nàng phải làm sao đây? 

''Cô nương, cô nương ko sao chứ?'' Tiểu Vu nhìn biểu tình trên mặt Bối Bối lúc ngạc nhiên, lúc nghiền ngẫm, lúc lại có chút bi đát thì cảm thấy bối rối. Chưa bao giờ nàng thấy trong một lúc mà lại có thể nhìn ra nhiều biểu tình như vậy. 

Ách, đang mãi mê tiếc nuối ''tình yêu của đời nàng'' Bối Bối quên mất trong phòng có người. Bối Bối nhìn một lượt từ trên xuống dưới cô gái nhỏ đang đứng trước mặt mình xem xét một chút. Ừm, nói sao nhỉ, chỉ có bốn chữ để miêu tả đó là ''tròn tròn dễ thương'' a. Bất quá, ta thích! Nếu đã xuyên qua rồi thì điều trước tiên là nên tìm người có thể nhờ vả được. Dù sao nàng ơ nơi này cũng lạ nước lại cái.Suy nghĩ hồi lâu, Bối Bối mỉm cười nói: ''Tiểu...Tiểu....'' 

''Tiểu Vu'' 

''A,em tên là Tiểu Vu sao?! Tên nghe dễ thương nhỉ? Chị tên là Âu Dương Bối Bối,em có thể nói gọi chị là Ella. A, tiện thể em nói cho chị biết đây là nơi nào không?'' 

(Cái này do phát âm của mie mie và jie jie có nhiều nghĩa cũng là chỉ em gái và chị gái nên ta nói rõ chỗ này một chút, Bối dùng 'em' và 'chị' là dùng theo ngôn ngữ hiện đại. Còn Tiểu Vu thì nghe hiểu theo kiểu cổ đại là 'muội muội' và 'tỷ tỷ'.) 

Di? 'dễ thương'? Eo..eo gì? Vị Âu Dương cô nương này đang nói gì vậy? 
Tuy là nàng ko hiểu Bối Bối nói gì nhưng vẫn mỉm cười trả lời Bối Bối: ''Cô nương, nơi này là Nguyệt Uyển trong vương phủ của tam vương gia.'' 

''Nha! Nơi này là vương phủ à! Vậy chúng ta đang ở triều đại nào?'' Môn lịch sử nàng học ko tệ, nhìn cách ăn mặc của cô bé này chắc là thuộc thời Đường rồi. Nếu là như vậy thì nàng có thể giả làm Trích Tiên bói toán kiếm sống cũng được a. Hắc hắc. 

''Chúng ta đang ở trên lãnh thổ của Tây Lan Duệ Quốc. Hoàng đế hiện tại là Duệ Đế đời thứ sáu.'' Tiểu Vu rành rọt, nhẹ nhàng trả lời nhưng mà lại như sấm nổ bên tai của Bối Bối. 

Gì vậy trời, Tây Lan Duệ Quốc gì? Sao nàng chưa từng nghe qua? Cái gì mà Duệ Đế đời thứ sáu? Chết rồi, vậy là ko làm được Trích Tiên rồi! Vậy bây giờ làm sao mà kiếm sống được đây? 

Nhìn thấy Bối Bối có vẻ bất an, Tiểu Vu lên tiếng an ủi:''Cô nương, ngươi lo lắng chuyện gì sao? Nô tì đã cho người đi báo cho vương gia cô nương tỉnh lại rồi, chắc ngài ấy cũng sắp đến đây. Có gì lo lắng chút nữa cô nương cứ nói với vương gia là được!'' 

Tiểu Vu vừa mới dứt lời, cửa đột nhiên được đẩy ra... 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro