5. trong hôn nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng nay mưa vẫn còn tí tách rơi trên tán lá xanh ngắt của cây hồng ngay cạnh cửa sổ phòng họ. Tắt chuông báo thức đi rồi mà cậu vẫn nán lại giường một chút, chỉ để hít hà mùi mưa mát rượi đang lan tỏa trong khoang mũi. Chính nhờ cơn mưa ấy, cái vị nồng của nắng đã bị cuốn sạch đi từ khi nào, thay vào đó bằng sự dễ chịu, khoan khoái.

Chừng năm phút sau thì cậu rời giường, tranh thủ kéo chăn lại cho hai bố con hắn.

Thời gian vậy mà đã hơn 2 năm sau ngày kết hôn, Lauren cũng chào đời, trộm vía con bé rất ngoan lại trông xinh xắn nữa. Mà Jihoon vẫn hay nói là nhờ cả vào gen của cậu.

Nhưng kỳ lạ là mọi người vẫn hay nói Lauren lại giống hắn hơn? Mặc dù giữa cả hai chẳng có mối liên can nào cả. Yoshi bật cười, có lẽ vì lúc mang thai ngày nào cậu cũng nhìn mặt hắn chăng?

Thấy họ vẫn đang ngủ, không nỡ đánh thức nên cậu xuống dưới tự mình chuẩn bị bữa sáng.
Cũng chẳng có gì đặc biệt cả, sáng nay chỉ có trứng ốp cùng bánh mì nướng mà thôi, và thêm cả món cháo thịt bằm thơm mịn cho Lauren nữa. Từ hôm cậu đi làm thì ngày nào Jihoon cũng toàn cho con bé ăn lung tung rồi uống sữa, không tốt cho hệ tiêu hóa còn non nớt của nó chút nào cả.

Jihoon ngáp ngắn ngáp dài trong khi chân vẫn đều đều bước xuống cầu thang. Nhìn thấy Yoshi đeo tạp dề đang nấu gì đó bên bếp thì đôi chân tự khắc dừng lại. Hắn đưa cả hai tay đặt lên lan can tạo nên tư thế thuận lợi nhất để có thể nhìn thấy cậu đang bận rộn một cách trọn vẹn.
Mọi hành động, dù là nhỏ nhất của Yoshi cũng đều được hắn thu vào tầm mắt, từ cách cậu ấy nêm nếm gia vị, nếm thử thức ăn rồi lại dẫy nảy lên vì đụng phải tai nồi nóng. Jihoon thích thú nhìn rồi lại tủm tỉm cười như một tên ngốc.

Tận cho tới khi Yoshi đột nhiên quay lại, thấy bản mặt ngái ngủ ngốc ngốc của hắn đang ngơ ra liền lập tức càu nhàu.

"Nhìn gì, có gì để mà nhìn? Dậy rồi thì cậu nên lại đây giúp tớ nấu bữa sáng mới phải chứ!"

"Cậu biết tớ không nên vào bếp mà."

"Thế cậu có ăn không? Trong nhà này chỉ có Lauren mới có quyền được phục vụ vô điều kiện, còn cậu thì KHÔNG!"

"Rồi rồi, tớ sẽ dọn bát đĩa ra là được phải không?"

Yoshi không nói gì thêm, chỉ nhún vai một cái rồi lại quay lại với nồi cháo còn đang sôi lục bục trên bếp. Jihoon lấy một chiếc đĩa, định lấy thêm chiếc nữa thì bị mùi cháo thơm lừng hấp dẫn, hắn cứ đi theo cái mùi hương hấp dẫn ấy mà lần mò đến đứng ngay sau lưng cậu. Khoảng cách thật gần, gần tới mức hắn có thể ngửi thấy mùi dầu gội hương bạc hà trên tóc cậu ấy, mùi hương mà mấy năm qua ngày nào hắn cũng nghe thấy.

"Ngon ghê, cậu nấu..."

Lời nói chưa dứt thì Yoshi giật mình quay lại, tay đang cầm chiếc thìa vung lên đập trúng vào mặt hắn, còn chân thì vô tình đạp phải chân của hắn. Jihoon cũng bị giật mình nên đánh rơi chiếc đĩa trên tay, một tiếng kêu chát chúa vang lên trong căn bếp nhỏ. Yoshi nhìn chiếc đĩa "quý giá" của mình giờ nát vụ nằm im lìm dưới đất thì không thể kiềm chế liên nổi giận.

"PARK JIHOON."

Nghe Yoshi quát lên, hắn liền ba chân bốn cẳng chạy vọt lên phòng, ôm Lauren chùm chăn kín đâu.

Yoshi nhìn thấy hắn như vậy cũng thôi, cậu tắt bếp và đi lấy đồ dọn dẹp lại mảnh vỡ. Sau đó thì dọn đồ ăn lên bàn ăn rồi lên lầu gọi hắn.

Do dự trước cửa phòng thì sau đó vài giây thì người bên trong lại mở cửa trước, trên tay còn bế theo cả Lauren vẫn còn đang mơ màng ngái ngủ.

"Xuống ăn sáng đi, xong rồi đấy." - Yoshi nói xong liền lủi xuống dưới trước.

Jihoon đặt Lauren vào ghế rồi cũng ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cậu.

"Ba...ba...."

Lauren chỉ bát cháo trước mặt nó và cầm chiếc thìa nhỏ dúi vào tay Jihoon. Hắn quay sang cười với nó, sau đó thì xúc một muỗng bón cho con bé. Nó há thật to nhận lấy muỗng cháo từ bố nhưng chưa kịp nuốt liền nhè hết ra.

"Nóng."

"Con có sao không? Xin lỗi con, ba xin lỗi." - Jihoon vội đưa nó ly nước và lấy giấy ăn lau chỗ cháo bị dính ra áo của con bé.

"Đưa đây!"- Yoshi cau mày, giật lấy chiếc thìa trên tay hắn.

"Cậu qua bên này ngồi."

Jihoon ngoan ngoãn đứng dậy đổi chỗ cho cậu. Yoshi xúc một thìa cháo nhỏ, đưa lên miệng thổi mấy cái rồi mới bón cho Lauren, lần này con bé lập tức nuốt xuống. Cứ thế, hết thìa này tới thìa khác cho tới tận khi Lauren ăn hết sạch tô cháo. Yoshi cho con bé uống nước rồi lại lau miệng sạch sẽ cho nó, xong xuôi thì mới bắt đầu ăn sáng. Ở bên đối diện, Jihoon lúc này cũng mới bắt đầu ăn phần của mình.
Hành động đó của hắn làm cơn giận trong lòng Yoshi hoàn toàn tan sạch sành sanh không chút dấu vết. Vẫn là đồ ngốc ấy, không ăn trước đi mà còn phải đợi cậu thì mới ăn. Nghĩ vậy làm Yoshi không khỏi bật cười.

"À này, tối tớ sẽ về muộn, hai ba con cứ ăn trước không cần chờ đâu."

"Có chuyện gì sao?"

"Không, là đi học thêm." - Yoshi vừa trả lời vừa lau chiếc khăn vừa lau bàn ăn.

"Học thêm cái gì?" - Jihoon ngạc nhiên hỏi.

"Học thêm tiếng Trung, tớ sắp có đợt thi sát hạch rồi."

"Nghỉ làm chỗ đó đi, tớ dư sức cho cậu một vị trí ổn trong công ty mà!"

Yoshi lắc đầu, vì cậu không muốn người ngoài nghĩ nhiều. Sẽ khiến lời ra tiếng vào, cũng không muốn vì được ưu ái mà vừa vào đã được ngồi ở vị trí mà người ngoài phấn đấu vài năm mới có được. Ừ, mà thật ra cậu nghĩ nơi đó không dành cho cậu....

"Được rồi, nhớ về sớm nhé!"

___________

Ngày cuối tuần, Yoshi cho mình được ngủ thoải mái, mặc kệ bố con hắn đã ầm ỹ bên ngoài cậu vẫn dùng chăn che kín đầu, tiếp tục nướng. Park Jihoon đặt Lauren vào ghế, mở phim hoạt hình cho con bé rồi vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Mặc kệ là Yoshi cấm hắn không được lại gần bếp nhưng mà bây giờ hắn không thể tuân lệnh được, hắn đói bụng rồi, cả Lauren cũng đói rồi.

Những tưởng Lauren bé bỏng ngồi ngoan chơi nhưng không phải, nó len lén trốn Jihoon bò lên cầu thang, chính xác là nó bò từng bậc rất chậm cho tới khi lên đến cửa phòng lớn. Đứng thẳng dậy, nó cố rướn người để chạm vào nắm đấm cửa nhưng không tới, ngay sau đó nó đẩy mạnh một cái thì cánh cửa mở ra. Con bé bước vào, nó đi từng bước nhỏ, ngắn, cái dáng liêu xiêu như sắp đổ và cuối cùng cũng đến bên cạnh giường.

"Ba ba !" - Lauren vỗ nhẹ vào cái đống trắng trắng trên giường nhưng không hề có phản ứng nào hết. Chờ một lát sau vẫn không có ai trả lời, nó liền trèo lên giường, lần mò thế nào cuối cùng cũng an vị trên người Yoshi.

"Ba!"

Yoshi lờ mờ tỉnh vì cảm giác nằng nặng trên người, cậu lật chăn ra, đảo mắt một vòng thì thấy Lauren đang ngồi trên ngang người mình.

"À." - Lauren thấy Yoshi thì vui sướng à lên một tiếng.

"Lauren làm sao con lên được đây?" - Yoshi vẫn chưa tỉnh ngủ, hai tay đưa ra đỡ Lauren ngồi xuống khỏi người mình rồi từ từ ngồi dậy.

"Ba."

Cậu đưa hai tay ôm lấy má Lauren, sau đó đặt lên mái tóc nó một nụ hôn đầy yêu thương.

"Lauren à, sao con lại đáng yêu như vậy chứ hả?"

"Ba, ba!!"

Yoshi thích chí cười hềnh hệch, mới sáng ra đã được Lauren phát kẹo thế này thì ai mà cưỡng lại cho được.

"Ba con đâu rồi?"

"Đây!" - Chỉ thẳng vào Yoshi đầy quả quyết..

"Ừ, ta là ba của con, vậy còn Hoon đâu?"

Lauren lập tức chuyển hướng cánh tay, chỉ thẳng ra ngoài cửa.
Yoshi bế lấy con bé rồi ra ngoài, xuống dưới nhà đã thấy hắn đang loay hoay trong bếp nấu ăn.

"Nấu gì vậy?"

"Cậu dậy rồi à? Tớ đang nấu cháo, sắp xong rồi, cậu chờ một chút."

Yoshi gật đầu, đặt Lauren ngồi ngay ngắn vào ghế rồi cậu cũng ngồi xuống chờ đợi bữa sáng.

Chừng 10 phút sau, Jihoon bê ra ba tô cháo, sau đó lại mang thêm mấy đĩa nhỏ đồ ăn kèm. Ba người cùng nhau ăn bữa sáng mà theo Jihoon nói thì đây là "bữa sáng thanh đạm".

"Này, tớ nghĩ nên mua cho Lauren một chiếc ghế ăn, cứ để con bé ngồi thế này không ổn lắm, không cẩn thận nó lại trèo lên bàn như lần trước cũng nên."

"Tớ cũng nghĩ vậy!"

Ăn xong, Yoshi là người dọn dẹp, Jihoon chỉ việc ôm Lauren ra ngoài sân nhỏ trước nhà để con bé tận hưởng chút nắng. Yoshi lau dọn xong thì chưa vội ra ngoài cùng họ mà cậu chỉ lặng lẽ đứng nhìn cả hai. Nhìn cách Jihoon nâng niu Lauren, nhìn cách hắn cười với con bé, nói chuyện với con bé, cả khi ôm con bé vào lòng cũng rất dịu dàng. Yoshi thầm cảm ơn tình cảm mà Jihoon dành cho Lauren, dù chẳng phải ruột thịt nhưng vẫn chăm lo cho nó chẳng nề hà gì cả. Ngay cả việc tắm cho Lauren, những tưởng hắn sẽ ngại ngùng nhưng không, Jihoon vẫn giúp cậu dù vẫn còn có chút vụng về.
Thật tốt khi ba người có thể trở thành một gia đình, một gia đình đúng nghĩa nhất!

__________

Buổi học kết thúc cũng đã hơn 10 giờ tối, Yoshi từ trong đại sảnh nhìn ra phía lòng đường. Thấy trời giăng giăng mưa, cậu ban đầu chỉ nghĩ là mưa phùn rồi sẽ nhanh tạnh, nhưng mưa mỗi lúc mỗi to. Cậu cứ đứng đấy đợi mãi đợi mãi, mà mưa thì vẫn không có dấu hiệu dừng hay thuyên giảm.

Trạm xe buýt chỉ cách đây có gần trăm mét hay là cứ đánh liều chạy qua đó vậy. Cái thời tiết ẩm ương này ghét quá đi mất.

"Yoshi, là Yoshi phải không?"

Cách đó không xa, người bạn lâu ngày không gặp mà chính xác nhất là không muốn gặp lại đứng trơ trơ trước mặt. Dáng vẻ phong trần đó sau mấy năm vẫn không mất đi, tính cách kiêu ngạo chết tiệt ấy cứ phảng phất trên khuôn mặt vốn đã trưởng thành hơn rất nhiều so với trước kia.

"Lâu rồi không gặp, có phải em quên tôi rồi không?"

Yoshi thất thần đứng một chỗ, làm sao không nhận ra chứ? Có chết cũng phải nhận ra, dù người đó có thay đổi ra sao thì cậu vẫn không thể quên đi được..

Jo Seungyoun đã trở lại, sau vài năm tưởng chừng đã mất dạng trong cuộc đời cử cậu. Yoshi gặng cười, không biết nên nói gì với anh ta đây? Cậu cúi đầu, cảm giác lưng chừng không vui cũng chẳng buồn thay vào đó là cái tư vị mặn chát của cuộc đời. Nhất định phải gặp lại trong hoàn cảnh này sao?





Xin lỗi vì toi ngủ quên ạ! 😊😊😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro