Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sân bay đông nghịt người , nhưng người ta vẫn có thể để mắt chú ý đến một cặp nam nữ đi từ cữa đi ra, nữ mặc một cái váy màu lam nhẹ nhàng, giản dị,nhưng nổi bật với làn da trắng như tuyết của cô, còn người nam kia dù đã đeo kính mát che hết nữa mặt nhưng người ta không ngại mà tấm tắt khen người này rất đẹp trai.
Cả hai tiến ra ô tô đợi sẵn, rồi một mạch chạy về khách sạn đã đặt phòng trước, Malee ngồi trong xe cô mở notebook xem lịch trình công việc của mình , nhìn em trai ngồi bên cạnh đang thẫn thờ nhìn ra cữa sổ, cô lay lay vai cậu lo lắng:

" Jeff, em không sao chứ, sao cứ thất thần ra như thế"

Jeff giật mình,lấy lại tinh thần cậu cười trấn an cô:" em không sao đâu chị, em chỉ là lâu lắm rồi không về lại Thái Lan ,hiện tại có chút lạ lẩm với nơi đây"

Cô cười tươi như một người chị yêu thương em trai mình vỗ vai trấn an cậu:

" không sao, nhân dịp này em đi du lịch luôn cũng được"

" kharp"

" à đúng rồi, chị chiều nay sẽ đi thăm ông bà của chị, rồi sau đó ngày mai sẽ đến tập đoàn MP, và đến các nhà hàng của họ để khảo sát một chút, em có muốn đi không?"

Jeff lắt đầu từ chối:" chắc là em không đi đâu, em sẽ đi thăm một số người bạn của em, xong việc chị cứ gọi em, em đến đón chị"

" vậy cũng được, nào Jeff em về lại quê hương phải vui lên biết không, trông em cứ như vừa mất tiền vậy"

Jeff nghe vậy, liền nở nụ cười qua loa, cậu quay đầu nhìn ra cữa kính xe, đúng lúc này ô tô dừng đèn đỏ, có một chiếc lambomini vừa chạy đến dừng một lúc với cậu, Jeff tia mắt nhìn đường xá xung quanh, nhìn những quán ăn ven đường, nhìn khu trung tâm mua xắm, mắt cậu dừng lại ở người ngồi trong xe đối diện với cữa kính của cậu, cậu sững sờ ngạc nhiên đau lòng, tròng mắt cậu nóng lên, ánh nước long lanh như muốn chảy ra từ mí mắt, anh ta nhắm mắt , đầu dựa vào ghế trông có vẻ mệt mõi, đường nét góc nghiên của khuôn mặt mạnh mẽ,lạnh lùng dung nhan này có lẽ cậu mãi mãi không quên được, không ngờ có một ngày cậu trở về lại Thái , chỉ muốn âm thầm nhìn anh từ xa, nhưng giờ lại được nhìn khoản cách gần như thế,

Barcode cậu trưởng thành quá, công việc vất vả lắm sao? trông cậu mệt mỏi quá, Jeff thật muốn chồm người qua xe ấy để nhào vào lồng ngực anh, để được anh ôm được anh xoa đầu , cậu nhớ anh , thật sự rất nhớ , nhận thấy người kia có dấu hiệu tỉnh, Jeff ngay lập tức quay mặt về phía trước, bật kính chắn lên, đèn đỏ cũng vừa nhảy qua đèn xanh , hai xe một trước một sau liền chạy.

Barcode mơ hồ mở mắt anh mơ hồ nhìn thấy Jeff người anh nhung nhớ trong năm năm qua sau màng kính đang từ từ nâng lên, anh mắt mờ mịt trở nên rõ ràng, là Jeff , Jeff của anh đúng không?, mày điên rồi Barcode, mày nhớ cậu ta đến sinh ra ảo giác sao, anh hướng ánh mắt giỏi theo chiếc ô tô màu đen chạy về một ngã đường khác lắc đầu tự cười chính mình....

Jeff ngồi trong xe, đưa tay áo lau đi giọt nước mắt, cậu quay người nhìn sang Malee vẫn đang còn cặm cụi làm việc, cậu nhỏ giọng :

" chị Malee, về đây khi nào có người lạ chị cứ gọi em là Kim nhé"

Cô ngạc nhiên nhìn cậu, rồi lại gật đầu đồng ý trêu cậu:" vậy em là Kimhan ha"

Jeff thụng mặt cậu nhăn nhó cau mày:" chị lại thế nữa rồi, em là Kim chứ không phải ba cái trái dưa vàng ấy"

Malee bật cười , lau lau khóe mắt:" được, được em là Kim, không phải dưa"

Cả hai vui vẻ nói chuyện trên xe, rồi ai vào phòng đó khi về đến khách sạn, Jeff mở cữa bước vào phòng , mệt mõi ngã người xuống giường, cậu nhớ đến khuôn mặt ấy khuôn mặt cậu chỉ nhìn được 25 giây đèn đỏ, cậu thật sự muốn chạm vào nó, nói cho nó biết cậu khổ sở như thế nào, cậu yêu nó như thế nào, nhưng nghiệt ngã của hiện tại lớn quá, năm ấy là cậu lựa chọn rời đi, cậu lựa chọn rời xa Barcode để đảm bảo tương lai cho Barcode , hạnh phúc cho gia đình cậu, và tương lai cho đứa em chưa chào đời của gia đình cậu, lúc này cậu lấy tư cách gì để đến bên Barcode cậu nhớ Barcode đây, lấy lí do gì để nói cậu vẫn yêu Barcode đây, đau quá tim ơi mày đừng co rút như vậy, tao rất khó chịu, khó thở lắm mày biết không? , tại sao năm ấy mày lại bỏ đi, Barcode còn nhớ mình không? Hay đã sớm quên mất mình rồi,hay là đã có một ai khác bên cạnh...

Càng nghỉ đến nước mắt bỗng tuông hoài không ngưng, Jeff lấy tay che kín miệng mình, cậu khóc đến kiệt sức rồi ngủ quên lúc nào không hay. Đến tối , những ông sao ngoài kia như sáng hơn mọi hôm, Jeff ngồi một mình bên khung cữa sổ cậu giương ánh mắt mệt mỏi nhìn ra bên ngoài, có lẽ em cậu hiện tại cũng được 3,4 tuổi rồi nhỉ, không biết nó là trai hay gái , mình nên đến thăm nó không, có nên đến gặp bố mẹ không?, rồi sẽ đối diện với họ như thế nào?, còn Barcode nữa , người mà cậu sợ gặp mặt chính diện nhất, tàn nhẫn đến mức nào nếu Barcode không nhận cậu?,có lẽ , chỉ có vậy thôi cậu vẫn nên giữ mục đích chính đến đây là chỉ nhìn họ từ xa, quan sát âm thầm giúp đỡ cuộc sống của họ như vậy là quá đủ, là quá hạnh phúc với mình rồi, rồi cậu lại quay về Hàn nơi phù hợp với cuộc sống của cậu....ánh trăng kia hôm nay tròn quá, còn có sao nữa, sao cũng sáng, nhưng tại sao cậu thấy con đường cậu bước đi tối tăm mù mịt như thế này....
........

Tiếng nước rào rạt , nước tràn phòng tắm, trong một căn biệt thự màu lam lạnh lùng, anh ngồi đó mái tóc rũ rượi, đôi mắt đỏ rực , dựa lưng dưới vòi sen trong phòng tắm, nước cứ chảy , xối xả lạnh lẽo phun xuống, thắm qua áo sơ mi màu trắng của anh, ướt hết cả người anh, nước lạnh làm cơ thể như muốn đóng băng nhưng tại sao lại không đóng bắng được trái tim anh khi nghỉ đến con người ấy... đây là nước mắt sao, không ,..không phải chỉ là nước lạnh mà thôi,...

" Jeff, hôm nay tôi mơ hồ nhìn thấy cậu , có phải cậu nên thõa mãng không vì tôi nhớ cậu đến nỗi ban ngày cũng nhìn người ta giống cậu, cậu ám ảnh trái tim tôi như vậy, vẫn không đủ hay sao? , tại sao cậu còn ám ảnh lí trí của tôi, não bộ của tôi toàn là cậu, đã năm năm rồi, cậu hài lòng chứ, hài lòng chưa khi biến tôi thành một thằng điên như thế này, tại sao , tại sao? Cậu lại đối xử với tôi như vậy, tại sao hả.?,..."

" Barcode, Barcode sau bao nhiêu năm mày vẫn không quên được cậu ta, Barcode người trong gương không phải là mày,mày không hề yếu đuối như thế,....aaaaa"

Tiếng gương vỡ vụn rơi từng mảnh xuống đất , tiếng nước chảy cuống trôi đi những mãnh gương nhỏ, để lại những mãnh to hơn phản chiếu lên khuôn mặt anh, đau đớn khổ sở như vậy.....
................................................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro