Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Barcode bước đi thật chậm, anh trông đợi cái gì đây, mong đợi cái gì ở cậu đây, lắc đầu thật sự đắng lòng, lạnh thấu tâm can, tình yêu mà anh theo đuổi, hạnh phúc mà anh muốn có sau bao nhiêu cố gắng...đến cuối cùng vẫn không có được....Jeff , chúc em hạnh phúc...
Bàn tay lớn lạnh ngắt nắm chốt cửa, chủng bị kéo ra thì một lực đằng sau ôm lây eo anh, tiếp theo đó là giọng nói nức nở , giọng nói nghẹn ngào...
Jeff úp mặt vào lưng Barcode:

" Barcode, Barcode xin lỗi thật sự xin lỗi, năm năm trước em sợ gia đình của mình sẽ bị mọi người phỉ bám, nên mới rời đi, em không muốn mọi người tổn thương, em không anh bị mọi người dồn ép, thật sự không muốn, lúc đó em chẳng nghỉ được gì nhiều , lí trí nói em phải làm như vậy mới bảo vệ được anh, bảo vệ được mẹ, bố Por còn có hai đứa em nữa"

Barcode im lặng nghe cậu nói, anh không quay đầu lại, anh chỉ lặng người đứng yên, Jeff ôm anh càng chặt hơn cậu nước mắt rơi ướt cả một khoảng lưng anh:

" Barcode , năm ấy em không muốn sang Pháp vì ba em đã mất bên đó, em không muốn về cái nơi đau lòng ấy, em liền đổi vé sang Hàn bên ấy có chị Malee là chị hàng xóm cùng với em lúc nhỏ, em ở bên Hàn cố gắng học tập, em thật sự học không giỏi chỉ có thể làm đầu bếp, 5 năm qua ở bên đó em thật sự rất nhớ anh, lúc nào cũng muốn biết anh đang làm gì, anh sống như thế nào, anh khỏe không?, anh đã có ai chưa, anh còn yêu em không? lúc đầu cứ nghỉ thời gian sẽ giúp em quên được anh nhưng không hề, nó làm em nhớ anh hơn, thật sự rất nhớ anh"

" Sau khi biết chị Malee kí hợp đồng cùng tập đoàn của anh, em cũng nghỉ là trở về lặng lẽ nhìn anh từ xa thôi, rồi lại rời đi trong im lặng, nhưng thật ra nhìn anh rồi em lại muốn được ôm anh, muốn kể cho anh biết 5 năm qua em sống ở Hàn cũng không vui vẻ gì, cũng khó chịu, cũng đau đớn...."

" Barcode, em sợ lắm nếu em trở về lại với anh, thì những người muốn hại anh sẽ lấy em làm uy hiếp cho anh, ảnh hưởng đến an toàn của anh, rồi còn gia đình bố mẹ sẽ ra sao họ chấp nhận chúng ta sao, xã hội này nữa , em không đủ mạnh mẽ để nghe họ phỉ bám gia đình mình, em không muốn hai đứa em nhỏ kia sau này lớn lên bị người đời khinh rẽ, em thật sự không muốn....em cứ nghỉ mình chết đi sẽ giải quyết hết tất cả, em cảm thấy yếu lòng , em bất lực, em mệt mõi lắm rồi..."

" Barcode, em xin lỗi vì đã làm anh đau, em cũng đau lắm, em cứ nghỉ rời đi hoặc em biến mất sẽ tốt cho cả hai, nhưng không thể em hoang mang lắm em không biết chọn phương án nào, em ...muộn hay không...em vẫn muốn nói...em còn yêu anh, thật sự yêu anh, tình yêu này mỗi ngày một tăng lên không hề có giảm xuống, em phải như thế nào đây...."
Barcode đưa bàn tay kéo tay cậu ra, quay người lại nhìn cậu, anh ôn nhu lau nước mắt cho cậu , cười một nụ cười trấn an , xoa xoa đầu cậu:
" Jeff, em ngu hay sao mà không biết chồng mình là ai, tôi là Barcode , Barcode Phiravich của Jeff, tôi đơn nhiên sẽ vì trái tim của mình mà bảo vệ em, em hiểu chứ?"
" có điều này tôi vẫn chưa nói với em, thật ra tôi cũng rất yêu em, yêu em hơn chính bản thân mình"
Kết thúc câu nói Barcode cúi đầu nhẹ nhàng hôn cậu, nụ hôn này là sự thõa mãng, sự hài lòng, thèm muốn vì sau 5 năm cả hai đã hiểu nhau, hiểu được trái tim của nhau, anh yêu cậu và cậu cũng thế....
Kết thúc nụ hôn, Barcode bế cậu lên giường, anh để cậu ngồi trong lòng băng bó tay cho mình, nhìn Jeff chu chu môi thổi thôi vào vết thương ở tay, anh cong cong khóe môi xoa xoa má cậu, Jeff để mặc anh xoa má mình nhìn anh đau lòng hỏi:

" còn đau lắm không?"

" không đau bằng ở đây"

Barcode chỉ tay vào ngực trái của mình
" vậy để em thổi sẽ đỡ đau hơn"
Jeff quay mặt hôn vào trái tim cách một lớp áo của Barcode , cậu ngượng ngùng cúi đầu khi thấy Barcode cứ nhìn chầm chầm mình, đến lúc chịu không nỗi mới ngẩng mặt đối diện với anh mắt mang sự độc chiếm của anh

" nhìn,...nhìn cái gì?"

" nhìn thế giới của tôi"

Dứt lời Barcode đè Jeff xuống giường chăm chú nhìn cậu, nhìn thế nào cũng không đủ, Jeff của 5 năm trước đáng yêu , mang nét thiếu niên nhiệt huyết, Jeff của 5 năm sau xinh đẹp hơn, mang một dáng dấp nhẹ nhàng ngoan ngoãn dụ hoặc, Jeff cũng vậy cậu đưa tay áp vào má Barcode, làn da của Barcode vẫn vậy mềm mịn và trắng khuôn mặt trưởng thành mang nét cứng cỏi gốc cạnh lúc trước đã đẹp hiện tại còn đẹp hơn , ông trời luôn ưu ái Barcode như vậy.

Hai con người mặt sát mặt, môi chạm môi, không khí trao đổi cho nhau, hai chiếc lưỡi quấn vào nhau, lời yêu bên tai nhau phát ra, Barcode hôn khắp cơ thể cậu, hôn từ đầu xuống chân và hôn từ ngón chân lên đầu dừng lại ở đôi môi gặm cắn, mút lấy , Jeff cũng phối hợp hé miệng mời gọi anh, cảm xúc bây giờ của họ là chiếm đoạt nhau, dâng hiến cho nhau và yêu nhau, Barcode một tay xoa bên đầu ti của cậu, nhẹ nhàng đến mạnh bạo, chiếc áo sơ mi của cậu đã bị anh xé ra từ lâu, Barcode một bên cắn một bên xoa làm cho hai đầu ti của cậu đỏ lên xưng tấy lên mới chịu...

Jeff khó chịu rên rĩ, tay vòng qua cổ Barcode, vò vò tóc Barcode cho nó rối lên, Barcode tiếp tục chu du khắp cơ thế trắng nõn của Jeff , dấu hôn và vết cắn hôm qua vẫn chưa tan , nay lại chồng thêm dấu hôn mới vết cắn mới đỏ rực như hoa đào, Barcode dời môi đến vật nhỏ giữa chân cậu, anh một tay bao bọc lấy xoa nắn, một tay còn lại tìm dầu bôi trơn ở ngăn tủ đổ vào tay tiến đến phía sau của cậu một ngón tay đâm vào, Jeff chịu đựng sự thoải mái từ các ngón chân lang đến đại não, Jeff lắc đầu rên rỉ:

" Barcode, Barcode không chịu nỗi nữa"
Barcode không thèm để ý đến lời của Jeff một bước ngậm hết vật nhỏ của cậu mà liếm mút, bàn tay phía sau đã tăng thành 3 ngón , rồi 4 ngón, Jeff lắc đầu dữ dội hơn, nước mắt rơi lả chả:

" Barcode nhả ra, nhả ra rất bẩn, nhả ra"

Barcode vẫn không nói chuyên tâm vào việc của mình, đầu lưỡi phất qua đầu khất, làm Jeff rùng mình đến tê dại, nhận thấy Jeff sắp ra anh chặt vòm miệng hơn, Jeff vì không chịu nỗi kích thích toàn bộ phóng vào hết trong miệng Barcode, Barcode chồm người hôn cậu một nữa truyền qua cho cậu, Jeff nếm chính hương vị của mình cảm giác đầu tiên là đớn đớn đến khó nuốt, nhưng cuối cùng cậu vẫn nuốt hết, Jeff lật người để Barcode nằm dưới cậu nằm trên , cũng như anh hôn khắp người Barcode, cậu dừng lại trước dương vật khổng lồ kia nuốt nước bọt cái ực biểu tình lo lắng, Barcode bàn tay xoa xoa mông cậu hài lòng hưởng thụ sự phục vụ của Jeff.

Jeff thật sự lúng túng, cậu không biết làm gì, cậu đưa bàn tay nhỏ chạm vào cây sắt nóng kia, cậu có thể thấy những đường gân nỗi lên rõ ràng, Barcode nhắm mắt cuống họng phát ra âm thanh thoải mái khi cậu phục vụ mình, Jeff cảm thấy cây sắt kia như to hơn cậu lần nữa nuốt nước miếng nhổm mông dậy, nắm lấy đầu cái thứ kia từ từ ngồi xuống, cảm giác đầu tiên là trướng , trướng đến phát đau, Barcode thấy cậu nhăn nhó anh đau lòng xoa xoa mặt cậu, xoa xoa vật nhỏ của cậu để cậu thả lỏng hơn, Barcode giúp cậu ngồi xuống, vách thành bao bọc lấy cự vật, ấm áp, co rút cả hai thỏa mái thở ra một hơi, Jeff giữ nguyên tư thế nâng lên hạ xuống nhưng vẫn không mang lại cảm giác cho mình, cậu ánh mắt trong suốt nhìn Barcode, Barcode ngẩng người dậy cắn cắn xương quai xanh của cậu chất giọng từ tính:

" nói xem, em muốn gì từ tôi"

Jeff cắn cắn môi khó chịu nức nỡ, Barcode cũng đồng dạng khó chịu như cậu, nhưng anh muốn cậu cầu xin anh, muốn cậu là của anh bây giờ và mãi mãi.

Jeff nhỏ giọng thủ thỉ vào tai Barcode, giọng cậu mê hoặc :

" chồng,.... thao em~~~"

Barcode đồng tử co rút , đây là rõ ràng mời gọi, rõ ràng câu dẫn anh đến chí mạng ngay lập tức như mãnh thú lật người cậu xuống dương vật vì thế mà xoay một vòng làm Jeff thoải mái rên rỉ

" chồng....cho em, thao em, thao nát em~~~"

" được, tôi cho em, thao nát em..."

Không khí nóng dần lên , hai cơ thể trần truồng kề sát nhau không một khe hở, Barcode thao cậu từng cái mạnh bạo rõ rệt đâm vào rút ra như máy đóng cọc, Jeff là của anh, một mình anh, anh độc chiếm bá đạo yêu cậu ,hôn cậu đầu lưỡi càn quét khắp ngõ ngách, Jeff nâng mông cố gắng hòa theo nhịp của anh, cậu rên rỉ lợi hại,nước mắt sinh lý cư thế mà chảy ra, đầu ngón chân cuộn lại co rút, cự vật Barcode ở trong hậu huyệt âm nóng kia to đến lợi hại, cảm nhận sự bao bọc thõa mái làm Barcode không kiềm chế được, anh mạnh mẽ đâm vào , rồi rút ra, tốc độ nhanh , lút cán hết toàn bộ ,Jeff lắc đầu nức nỡ cam chịu sự kích thích đến tột cùng.

" Barcode, sâu quá, sâu quá, thật sâu, trướng muốn thủng luôn ruột rồi".

"Jeff, em là của tôi, của Barcode Tinnatsit này em hiểu chứ , của một mình tôi".

Barcode thao cậu từ đâu giường đến cuối giường, trong phòng tắm, anh để cậu đứng trước gương chóng tay vào gương , Barcode từ phía sau đi vào, mạnh mẽ chiếm đoạt hết tất cả của cậu:

" Jeff, nhìn vào gương xem em là ai"?

Jeff lắc đầu xấu hổ với hình ảnh trong gương, cậu cảm nhận từng trận ra vào của Barcode ngày càng mạnh hơn, cậu từ bỏ chóng đỡ, rên rỉ đức quãng:

" là Jeff Satur"~~

" của ai?"

" của Barcode Tinnatsit"~~~~

" em hãy nhớ câu nói này cho tôi, sau hôm nay nếu em giám rời bỏ tôi, tôi sẽ đánh gãy chân em , trói em bên mình , ngày ngày thao em, em hiểu chứ"

" hiểu....hiểu...a~~~, Barcode ,muốn bắn, Barcode, chịu không nỗi,...."

" được đợi tôi, tôi cùng em...."

Jeff phóng ra bắn vào gương trước mặt cậu là một mảnh mơ hồ , Barcode phía sau cảm nhận sự co rút cực hạn của cậu, đâm vào thật sâu sau đó toàn bộ phóng hết vào trong, toàn bộ cho cậu. Jeff cảm nhận từng đợt tinh dịch phóng vào bên trong mình, cậu sụi lơ dựa vào lòng anh đón lấy, cảm nhận sau một hồi cao trao , cây sắt bên trong cậu lại có triệu chứng nóng trở lại, bắt đầu cương lên cậu lắc đầu từ chối:

" Barcode, không muốn, buông ra quá đủ rồi"

" Jeff , ngoan để tôi phạt, dù sao em cũng nên bồi thường cho tôi"

Barcode ở bên trong cậu bắt đầu tăng công xuất hoạt động, anh ôm cậu đối diện mặt cậu để chân cậu quấn vào eo mình trực tiếp ra vào, tư thế này vào càng sâu hơn, Jeff được Barcode bế ra giường , thân thể cậu như cọng bún mềm yếu vô lực để mặc Barcode thao túng,....

Đêm lại còn dài.....
..............
Mặt trời lấp ló sau tán cây, Jeff mơ hồ tỉnh dậy, cảm thấy có một cánh tay nặng trĩu ôm lấy eo mình, hơn hết nữa cái cây sắt kia đêm qua khi cậu đạt đến cực hạn chịu không nỗi mà ngất đi trong khoái cảm , thì cây sắt kia vẫn còn ở trong cậu nó ...nó vẫn cương cứng...sẽ không phải chứ...

Người bên cạnh cũng mở mắt , anh ranh ma nhìn cậu, vẫn để cây sắt kia ở trong mà lật người đè cậu:

" tỉnh rồi, tập thể dục buổi sáng thôi"

" không muốn, buông ra, Barcode, anh là quỷ háo sắc"

" tôi chỉ háo sắc với em"

" buông ra, không muốn"

" chuyện này không đến lượt em ra điều kiện với tôi"...

Cảnh xuân lại lấp ló đâu đó trong căn biệt thự màu xanh lam vào bình minh Thái Lan xinh đẹp....
....

Mặt trời lên tận đỉnh đầu , Jeff nằm trên giường như một sác chết đến bây giờ cậu mới chân chính hiểu ra :

" chia tay không đáng sợ, mà đáng sợ nhất là hợp lại"..........

..............................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro