Meo meo để yêu em [Phần 1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MEO MEO ĐỂ YÊU EM [PHẦN 1]

Bắt đầu câu chuyện bằng câu....

Tôi bị tai nạn xe, biến thành một con mèo.

Vô tình con mồn lèo là tôi được bạn gái cũ của tôi nhặt về, chính là cô bạn gái bỏ rơi tôi để kết hôn với người khác.

"Meow meow meow!"

[Lục Thể Niên, là anh đây!]

"A a, đừng kêu nữa. Em đói rồi phải không? Chị mua thức ăn cho mèo rồi này!"

"Meow!"

[Thể Niên, cái đồ ngốc nhà em!]

"Đừng kêu nữa, nếu không hàng xóm kế bên sẽ khiếu nại chúng ta đó."

"Meow meo meo."

[Lục Thể Niên, đồ phụ tình phụ nghĩa nhà em! Tôi có biến thành mèo cũng sẽ meo meo chết em!"]

[Đừng chạm vào tôi..."]  

Lục Thể Niên :"Ngoan nào."

Emấy cúi người ôm tôi lên, hương thơm quen thuộc trên người Thể Niên truyền tới. Tôi im lặng, ngoan ngoãn rúc đầu vào người em ấy.

Thật thơm...

Lục Thể Niên bật cười :"Em bám người thật đấy, rất giống A Thạnh."

Tôi co người lại.

Phi! Đồ lừa đảo!

Vì.

A Thạnh trong lời em ấy, chính là tôi.

...........

Tên tôi là Toàn Thạnh, tôi và Thể Niên đã bên nhau nhiều năm. Đừng nói là kết hôn, đến cả cháu chắt đặt tên là gì tôi cũng tính xong cả rồi.

Thể Niên rất ngoan, là mẫu bạn gái lý tưởng điển hình. Bố mẹ giục tôi kết hôn sớm, mau có cháu cho họ bồng. Nhưng sau khi đề nghị kết hôn, Thể Niên liền nói lời chia tay.

Không đợi tôi phản ứng, em ấy liền mất tích, giống như bốc hơi khỏi thành phố.

Không muốn kết hôn thì thôi, sao lại bỏ đi chứ?

Bẵng qua ba năm, tôi từ cậu ấm giờ đây đã là ông chủ của một chuỗi nhà hàng lớn. Lục Thể Niên đột nhiên xuất hiện, làm nhân viên phục vụ trong nhà hàng của tôi.

Tôi nhìn em ấy, không còn khuôn mặt mềm mại trắng mịn, ánh mắt hồn nhiên của ngày nào. Cách đây vài tháng, tôi có nghe phong phanh tin tức về em ấy.

Nghe bảo Thể Niên kết hôn rồi, nhưng hôn nhân không vui vẻ lắm, nếu không trông em sao lại thê thảm thế kia?

Thể Niên cúi gầm mặt, có lẽ đã nhận ra tôi.

Tôi gằn hỏi bằng giọng giễu cợt :"Thế nào? Kết hôn với người khác rồi sống có tốt không?"

Lục Thể Niên:"..."

Hình như em muốn nói gì đó, sau đó ngậm miệng lại, cúi đầu che đậy hai mắt phiếm hồng.

Tôi nhận Thể Niên vào làm, mỗi ngày không có gì làm đều đến nhà hàng tìm thêm việc cho em ấy. Thỉnh thoảng sẽ châm chọc vài câu, hỏi người chồng kia của em ấy có bản lĩnh gì để em ấy bỏ tôi đi theo hắn? 

Tôi thừa nhận mình ghen đến phát điên, ba năm qua tôi chưa quên được Thể Niên. Em ấy lại kết hôn với người đàn ông khác, tôi sắp chua thành giấm tinh rồi.

Lục Thể Niên không nói gì, cho đến một ngày tôi nhìn thấy một người đàn ông hung tợn cùng em lôi kéo, vừa đánh vừa mắng bảo em đưa tiền cho hắn.

Lục Thể Niên ôm má im lặng, nước mắt không còn để rơi.

Tôi bước đến đẩy tên khốn ấy ra, vừa hay đấm cho hắn một cái. Người phụ nữ mà tôi tâm tâm niệm niệm lại chịu khổ dưới đòn roi của hắn? Nghĩ đến đây trong lòng tôi đắng không thể tả.

Rời bỏ tôi để chịu khổ thế này, đáng sao Thể Niên?

Nhân viên bảo vệ xông đến, đuổi hắn ra ngoài.

Tôi quay đầu lại, đưa tay muốn kiểm tra vết thương của em.

Lục Thể Niên né tránh, tôi nghiến răng hỏi :"Bỏ tôi để đi theo thứ đàn ông thế này, đây là lựa chọn của em sao? Lục Thể Niên, em ngốc thật hay giả vậy? Dù em lấy vì tiền, không cần cân nhắc cũng biết người nào có thế mạnh hơn chứ?"

Lục Thể Niên cứng họng, một lúc sau mới trả lời. 

"Đây là chuyện riêng của tôi. Cảm ơn ông chủ Lục đã giúp đỡ, nhưng để tránh liên lụy anh, anh đừng xen vào nữa. Nếu có bị đánh cũng là do tôi tự chuốc lấy."

Sau ngày hôm đó, Lục Thể Niên lại biến mất.

Tôi uống rất nhiều rượu, đêm nào cũng say mèm.

Có một ngày uống quá chén, hôm sau tỉnh dậy thì meo meo...

Tỉnh dậy chuyện đầu tiên làm tôi hoảng loạn không phải là mình còn sống hay chết, mà bản thân tôi lại biết kêu meo meo.

Được rồi, meo meo cũng không sao.

Quan trọng là con mồn lèo này là một con mèo hoang, bây giờ đây là thành phố nào tôi cũng không chắc nữa. Thế này thì làm sao mà về nhà, thân xác của tôi có còn nguyên vẹn để về không? Huhu...

A a, khốn kiếp! Say rượu thì đừng có ra ngoài cho người ta tông, Trần Toàn Thạnh ngu ngốc, cho chừa cái tội uống nhiều rượu!

Tôi lang thang trên đường phố, không ngờ lại tìm thấy Lục Thể Niên ở một quán ăn. Em ấy đi làm tạp vụ, hai tay run rẩy vì lạnh, em ôm một hộp cơm đã nguội ngắt ngồi ngõ sau của nhà hàng, vừa ăn vội để kịp thay ca cho đồng nghiệp. 

Cô gái nhỏ vì bươn chải phong sương, nắng mưa đã gội gạch sự tươi trẻ trong trẻo của em năm nào. Em ngước lên nhìn bầu trời, hai mắt em vẫn trong sạch, như lần đầu tôi gặp em. 

Năm đó, Lục Thể Niên là hoa khôi của trường đại học B. 

Em ấy là mối tình đầu của tôi. 

Thể Niên là con gái lớn trong gia đình rất đông chị em, ba của em ấy trọng nam khinh nữ nên suýt chút  thì Thể Niên không thể học đại học. Sau khi nỗ lực vào đại học B danh giá, Thể Niên dựa vào đồng lương làm thêm ít ỏi và học bổng nhà trường cấp mà cố gắng theo đuổi ước mơ làm bác sĩ.

Năm đó em đột nhiên bỏ đi, dang dở công việc thực tập ở bệnh viện. Nếu không, tương lai của em bây giờ đã khác. 

Tôi theo bản năng chạy đến, gọi em.

Đương nhiên không gọi được, meo meo mà thôi. 

Ấy vậy mà Lục Thể Niên thực sự nhặt tôi về nhà, nhìn căn phòng trọ chỉ vọn vẻn mấy mét vuông chật chội. Tôi cuộn người lại nằm trên miếng nệm mỏng cứng ngắt của em, mùi hương của em làm tôi dễ chịu, cho đến khi Thể Niên trở lại từ phòng tắm. 

"Bạch Mi, em không ăn thức ăn cho mèo sao? Chị mua rất đắt đó."

Vì con mồn lèo này có bộ lông màu trắng, nên cô ấy gọi tôi là Bạch Mi. 

Tôi ngoe nguẩy đuổi, nghiêng đầu nhìn cô ấy. Lục Thể Niên nấu vội bát mỳ, đem đến bàn ăn. Tôi meo meo mấy tiếng, đi tới bên em ấy. 

Hồi đó ở bên nhau, tôi luôn nấu cơm đợi em ấy về ăn. Nghe nói em có bệnh dạ dày, tôi tìm đủ thứ nguyên liệu nấu canh bổ. Mỗi lần Thể Niên ăn đồ ngon, luôn ôm lấy cánh tay tôi, bảo tôi là tốt nhất.

Không biết tên đàn ông kia có biết nấu canh cho em ấy không?

À...

Tôi nhìn quanh nhà, phát hiện nơi em ở chẳng có dấu vết đàn ông. Đừng nói là một cái áo, đến cả hơi thở của người thứ hai trong căn phòng nhỏ này còn chẳng có. 

Lục Thể Niên ăn được một nửa, em dừng lại ôm bụng, vẻ mặt đau đớn.

Có phải bệnh dạ dày lại tái phát không?

Tôi đặt măng cụt lên trán em, bất lực vỗ về. Sống khổ như thế, sao không về bên tôi chứ? Lục Thể Niên ngốc đến mức khiến người ta đau lòng. 

Có lẽ cảm nhận được tôi đang lo lắng, Thể Niên uể oải ngẩng đầu, khóe mắt đỏ ửng vì đau. Em dịu dàng gãi cằm tôi :"Bạch Mi ngoan, chị không sao."

[Không sao cái đầu em!]

Meo!

Thấy tôi tức giận, Thể Niên vẫn dịu dàng :"Vậy nên em không được học theo chị, phải ăn cơm đầy đủ. A Thạnh đã nói như thế."

Dường như trong mỗi câu nói của em, đều nhắc về tôi. 

Vậy sao khi tôi chạy đến em, em lại trốn đi chứ? 

Trong đầu tôi có một vạn câu hỏi, không ai giải đáp được. Lục Thể Niên không phải nhận tiền của mẹ tôi, sau đó chấp nhận rời xa tôi đấy chứ?

Giống mấy bộ phim tình cảm chiếu lúc chín giờ tối ấy, nhưng dựa vào tính cách chúa hề của mẹ tôi thì chắc không xảy ra đâu. Nếu có thì sao nhận tiền rồi lại sống khổ đến như vậy?

.............

Điện thoại Thể Niên reo lên lúc em ấy đang ôm tôi trong lòng, màn hình điện thoại hiện lên cái tên "Thể Hoàng".

Thể Hoàng, là em trai của cô ấy.

Lúc trẻ Thể Hoàng ăn học không giỏi, chưa tốt nghiệp đã cùng với đàm hồ bằng cẩu hữu gây họa khắp nơi. Ba Lục cưng chiều con trai, khiến hắn vô pháp vô thiên. Mấy năm trước không biết vì chuyện gì mà phải vào tù mấy năm, gần đây mới được mãn hạn.

Thể Niên nhìn màn hình một hồi mới bắt máy, bên kia điện thoại Thể Hoàng oang oang cái miệng :"Chị, em muốn mượn một ngàn. Chị chuyển liền cho em đi."

Thể Niên xoa xoa bụng còn ê ẩm của mình, hít sâu :"A Hoàng, chị chưa lãnh lương."

Thể Hoàng méo miệng :"Chị đùa à? Nghe bảo chị về lại thành phố B rồi, chỗ đó không phải là nơi ở của tên người yêu cũ chị sao? Anh ta giàu lắm, chị đến hỏi mượn đi."

"A Hoàng, chị không mượn được."

Thể Hoàng bắt đầu lớn tiếng :"Không mượn được? Tôi không biết, chị tìm cách đi. Chị đừng quên năm đó tôi vì chị nên mới vào tù, đây là chị nợ tôi đấy!"

Lục Thể Niên im lặng, sau khi Thể Hoàng gọi mấy tiếng, cô mới trả lời :"Ừm, chị biết rồi. Là chị nợ em."

Điện thoại tắt, Lục Thể Niên chỉ đành ứng lương trước để gửi cho em trai. Thở dài một hồi, em ấy sờ lên đầu tôi :"Bạch Mi, sợ rằng tháng này phải nhịn đói vài hôm rồi, nhưng chị sẽ không để em đói đâu."

Nhưng đêm hôm đó, bệnh dạ dày của Thể Niên trở nặng, em đã nôn ra máu. 











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro