Chương 2: Nội Tại Giới (The Inside World)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nhắm mắt lại mau, không được nhìn thẳng nó. Đáng chết, sao nó có thể đuổi đến nhanh như vậy!"

Nghe thấy tiếng trung niên nhân đằng trước quát bảo, Alfred lập tức quay đầu đi, nhắm mắt lại mặc cho nam nhân lôi kéo hắn cùng chạy về phía trước. Trong đầu Alfred những cái kia tiếng nói mớ cũng dần dần giảm bớt, chỉ có tiếng gió hô hô do chạy vội bên tai, cơ thể hắn cũng không còn những cái đó điên cuồng, vặn vẹo cảm giác. Nhưng mặc dù như vậy, mắt trái của Alfred cũng vẫn còn lưu lại sự đau đớn nhói nhói, dù cho máu đen đã hoàn toàn ngừng chảy.

Mặc kệ tiếng vang sột soạt phía sau ngày càng gần, Alfred cùng trung niên nam nhân cũng không dám để ý quay đầu lại, liều mạng chạy về phía trước.

Đi ra khỏi ngõ nhỏ, Jordungus kéo lại Alfred cùng nhau nấp sau góc tường.

"Cái ngõ này càng đến chỗ chúng ta càng hẹp, nó sẽ bị hai bên vách tường khốn trụ một lúc, nhân cơ hội này, ta sẽ cấp tốc chuẩn bị nghi thức cưỡng ép mở cửa tiến vào Nội Tại Giới."

Trung niên nhân khẩn trương cực độ nói cùng Alfred.

"Soạt soạt....rẹt rẹt....djfwejrbk...nfjfooooosl..."

"Đáng chết quái dị."

Jordungus chợt ngồi xổm xuống, một bên từ trong túi áo rút ra bình bình lọ lọ, một bên đầu đầy mồ hôi lạnh mà cầm một viên phấn bắt đầu trên đất viết viết vẽ vẽ.

Mặc dù bên trong ngõ nhỏ cũng đã bị một mảng lớn sương mù cùng bóng tối bao phủ, nhưng xuyên qua lớp màn che mỏng manh ấy, Alfred dường như vẫn có thể loáng thoáng thấy được cái kia dị hợm, vặn vẹo mà to lớn thân hình đang cố gắng nhích mình như muốn bò ra khỏi hắc ám.

Hắn quay đầu qua, không dám lại tiếp tục muốn nhìn vào con quái vật kia nữa. Bản năng, không, không cần bản năng, chỉ cần với những ảnh hưởng mặt trái từ việc liếc mắt nhìn vừa nãy thôi cũng đã đủ là một cái to lớn cảnh cáo cho hắn.

Lấy tay bụm mắt trái, Alfred nhìn về phía trung niên nhân, Alfred thấy được hắn đã hoàn thành xong việc vẽ hình trên mặt đất, nó là hình của hai con mắt, chúng được vẽ vuông góc, cùng đồng tử và chồng lên nhau, nằm trong một đường tròn được bao quanh bởi mười hai ký tự kỳ lạ.

Sau đó trung niên nhân chộp lấy ba cái lọ nhỏ vào trong tay, mở nắp rồi run run rẩy rẩy đổ ra ba loại màu trắng sáng, màu nâu, màu vàng kim loại trạng bột phấn, hắn cẩn thận dường như chỉ muốn lấy ra từng hạt, nhưng vì gấp rút khẩn trương, khiến tay hắn run rẩy làm cho mỗi loại đều rơi ra một nhúm nhỏ xuống đất.

"Đáng chết, mất của ta hai bảng a, nhiệm vụ này thù lao ta chắc chắn phải đòi thêm tiền."

Nghe thấy tiếng sột soạt ngày càng gần, Alfred vô cùng khẩn trương canh chừng nhìn thoáng qua về phía sâu trong ngõ nhỏ. Con quái vật kia dường như cũng nhận thấy được ý định thực hiện nghi thức chạy trốn của hai người, nó bắt đầu điên cuồng dãy dụa, di chuyển như muốn lao ra ngoài, hai bên vách tường dường như cũng bị nó bỏ qua, hắn thậm chí nghe được tiếng da thịt bị bờ tường gạch đỏ ma sát, xé rách.

Nhận thấy được dị động, trung niên nhân cũng không kịp do dự tiếc rẻ, Jordungus đưa hai tay nhấn lên mặt đất, bắt đầu thực hiện nghi thức mở cửa, hắn mở miệng ra, từng tiếng to vang rõ ràng chú ngữ được đọc lên:

"Sự thật trong sự thật. Ta dùng con mắt nhìn thấu qua con mắt. Từ thế giới ta đi vào thế giới, Vô Hướng Chi Môn dẫn đưa ta tiến vào. Lathrotu molede adal....."

Ngay từ đầu Alfred còn có thể nghe hiểu được một ít ý nghĩa câu từ, hẳn là hắn cầu nguyện cùng một trong các Chính Thần "Vô Hướng Chi Môn", nhưng càng về sau, chú văn từ trong miệng trung niên nhân ngày càng khó hiểu, thậm chí bắt đầu biến thành những âm tiết vặn vẹo mà bình thường nhân loại không thể nào phát ra được.

Theo tiếng chú văn dần dần đến hồi kết, Alfred thấy những cái kia vừa rồi rơi xuống bột phấn trạng vật chất dường như bắt đầu hòa tan nào cùng hình vẽ nghi thức, hình vẽ trên mặt đất bắt đầu tỏa sáng lên ánh sáng màu xám bạc dịu nhẹ, mọi cảnh sắc xung quanh cũng bắt đầu mất đi màu sắc, trở về chỉ còn hai màu trắng đen, sau đó bắt đầu vặn vẹo lui kéo về phía sau. Không, không đúng, mà là bọn họ đang bị lôi kéo về phía trước, đi vào một nơi dường như là không gian thông đạo.

"Soạt...sfhjw...hhdh..."

Nó cư nhiên ra tới. Kia quái vật cư nhiên đi ra ngõ hẻm. Alfred giật mình, theo bản năng muốn quay đầu lại quan sát phía sau. Nhưng hắn chưa kịp làm ra phản ứng, đứng bên cạnh trung niên nhân Jordungus đã lập tức lôi kéo cánh tay hắn quát:

"Đừng quay đầu lại, chạy mau."

Alfred cũng không dám sơ ý, lập tức cùng hắn bước đi nhanh vào trong thông đạo.

Hai người dốc toàn bộ sức lực chạy về hướng ánh sáng xám phía cuối.

Bước chưa được vài giây, toàn bộ thông đạo bỗng dưng chấn động.

"Khốn kiếp, khốn kiếp, nó cư nhiên cũng có thể đuổi theo vào Nội tại giới."

Cả khuôn mặt Jordungus đã tái đi, trên trán chảy ra hàng hoạt mồ hôi lạnh. Hắn cũng không dám quay đầu lại ngoái nhìn. Vừa chạy, Jordungus quay sang nhìn chăm chú vào Alfred, trầm trọng nói:

"Tiểu tử, bây giờ là tình huống có chút nguy cấp, con quái vật kia có thể sẽ đuổi tới, nếu bị nó bắt kịp, cả hai chúng ta sẽ không có cơ hội sống. Bây giờ ta sẽ đánh lạc hướng làm mồi dẫn nó đi, ta đã là siêu phàm giả, cơ hội sống sẽ cao hơn. Bây giờ ngươi hãy tiếp tục đi về phía trước, tiến vào Nội Tại Giới, ở đó ít ra ngươi sẽ có cơ hội sống."

Nói đến đây, hắn có chút do dự, sau đó dường như làm ra cái gì quyết định, hắn thận trọng dặn dò Alfred:

"Tiểu tử, điều ta sắp nói cho ngươi phải nhớ kỹ, Nội Tại Giới chính là ảo mà cũng là thật, ngươi có thể gọi nó là di thất lịch sử, là thế giới trong truyện xưa, là tiềm thức giấc mơ, mỗi một nơi, mỗi một địa điểm, mỗi một người trong Nội Tại Giới đều mang trong mình bí mật to lớn, ngươi nếu có thể giải phá bí ẩn thì có thể đạt được phần thưởng không thể tưởng tượng. Đáng lẽ ra một tân nhân khi lần đầu đi vào Nội Tại Giới đều phải có lão thủ mang đội dẫn đường, nhưng lần này ngoài ý muốn, ngươi chỉ có thể giải quyết một mình. Ta bây giờ đã không thể làm gì, chỉ có thể chúc ngươi may mắn, nguyện Vận Mệnh Vĩnh Luân phù hộ ngươi."

Nói xong hắn lập tức lại từ trong người lấy ra một cái bình nhỏ chứa một ít chất lỏng kỳ lạ, sau đó lập tức mở ra nắp bình, chợt từ trong bình có một thứ mùi hương kỳ lại thoảng ra, sau đó Jordungus lập tức chuyển chân phóng đi sang một hướng khác. Ngay lúc này, Alfred cũng cảm nhận được, sự chú ý của con quái vật dường như cũng đã bị một thứ gì đó hấp dẫn, chuyển dời đi không còn đặt trên hắn nữa.

Alfred chỉ có thể cắn răng chạy đi về phía trước.

Phảng phất xuyên qua một tầng thật mỏng màng nước, không cách nào hình dung bạch quang chói mắt ở trước mắt lập loè, bên tai Alfred dường như còn vang tiếng nói cuối cùng của trung niên nhân:

"Tiểu tử, nếu ngươi và ta còn cơ hội thoát ra ngoài, hãy đi tìm ta, ta là Jordungus, thám tử phố Levirose Jordungus Fractase......"

Ở đó đoạn phảng phất là trong nháy mắt, nhưng lại tựa như là vĩnh cửu bạch quang trong thông đạo, đến một lúc sau Alfred rốt cuộc dừng lại, hắn thở hổn hển quỳ gối trên tràn đầy bụi bặm làm bằng gỗ sàn nhà một lúc, rồi sau đó mới có tinh lực đi để ý rõ ràng tình huống hiện tại xung quanh.

CÁCH CHƯƠNG.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro