Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô dùng lực tháo tay hắn ra, cô gắt nhẹ :

- Anh làm gì vậy hả, bỏ tôi ra!

- Chúng ta về thôi - Anh chẳng để ý đến lời cô nói một phát tống cô lên xe rồi đưa về.

Trên đường, một chiếc xe Ferrari lao nhanh như gió. Không khí trong xe im lặng đến nghẹt thở, cô bực mình, tự nhiên coi mình như là của hắn, bá đạo nó vừa thôi!
Anh thì không nói gì, khẽ liếc cô gái bên cạnh mình. Bất giác anh mỉm cười, anh nhất định sẽ không để cô quay về bên hắn ta nữa đâu. Vì anh chấm cô rồi.
Chiếc xe dừng lại, phía trước là một vườn hoa Lavender tuyệt đẹp, mùi hương thoang thoảng khiến cho tâm hồn người ta được yên tĩnh. Anh ngồi xuống chiếc ghế gỗ gần đó, tay vỗ vỗ xuống bên cạnh như ra lệnh cho cô ngồi kế bên. Cô cũng chẳng ngại gì, tiến đến và ngồi cạnh đó.

- Hắn ta là gì của cô?

- Anh không cần phải biết.

Thấy anh không trả lời ,cô liếc nhẹ anh. Anh quả là cực phẩm nha, đôi mắt khép hờ, bờ môi mọng quyến rũ, lông mày đẹp hơn cả lông mày nữ. Khuôn mặt như được điêu khắc, cô nhìn đến ngây người, thật là đẹp!

- Nhìn đủ chưa, nếu chưa đủ thì tranh thủ mà nhìn đi rồi về.

Cô thật tức chết mà, cái tên tự cao tự đại này, anh ta nghĩ mình đẹp lắm chắc. Ơ, anh ta đẹp thật mà nhể, đến một đứa miễn dịch với trai đẹp như mình còn nhìn đến muốn nuốt luôn anh ta nữa là. Sức hút quá mãnh liệt.

Ngồi một lúc, hương thơm của Lavender khiến cô tỉnh táo hơn, gột rửa những suy nghĩ tiêu cực cứ bám lấy mình. Và cô cũng nhận ra một điều rằng, Lâm Sang cho dù đã hối hận nhưng cô đã mất hết hi vọng vào anh ta ngay từ lễ cưới kia rồi. Dù đau lòng nhưng cô vẫn phải quên, bởi anh ta không còn là của cô nữa. Thực sự là tốt hay là xấu?

- Anh đưa tôi về đi!

Hàn Hạo Thiên chẳng nói gì, bước thẳng đến chiếc xe, cô thấy vậy cũng vào theo. Chiếc xe lại lần nữa di chuyển, bây giờ là buổi đêm, những ánh đèn điện thay cho ánh mặt trời ban ngày, nó làm chủ ban đêm, những ánh sáng đủ màu sắc mà đẹp đến lạ. Đến nhà roài, anh mở cửa cho cô, cô bước xuống, mỉm cười chào tạm biệt và đi vào nhà, anh tựa vào cửa xe, nhìn bóng dáng ấy khuất dần sau khúc cua, anh mới đi về.

Sáng, 8h sáng, cô đang say giấc nồng (gì vại bà nội, bây giờ người ta đang làm việc rồi, mình còn trên giường là seo? ). Chiếc đồng hồ kêu như muốn nổ ra, mà cái con heo kia vẫn chưa chịu dậy. Đến khi cái đồng hồ báo thức sắp hết pin rồi thì cô nương ấy mới lết từ trên giường xuống, mở mắt nhìn đồng hồ. 8h, là 8h.
Sau vài dây đờ đẫn thẫn thờ thì cô đã ý thức được việc muộn làm. Bay vào nhà về sinh với tốc độ ánh sáng, cô VSCN rồi thay đồ. Chiếc taxi đang phóng trên đường đến Hàn thị, bác tài xế sắp bị cô giục đến phát điên lên rồi. Xuống xe và trả tiền, lần nữa với tốc độ tối đa, cô như bay vào công ty, phi một phát lên tầng cao nhất. Thử hỏi ngày đầu tiên đi làm mà lại đi muộn, có phải sẽ bị đuổi việc không, no no no, may mắn lắm cô mới được nhận vào, không thể mất việc được.
Thở hổn hển, không kịp gõ cửa mà vào luôn

- Hộc... chủ tịch.....hộc....hộc....tôi .....đến muộn.....

- Vào làm việc đi - anh nhìn bảo bối như vậy mà đau lòng muốn chết, cô mệt vậy phải cho cô nghỉ phép, trời ơi bảo bối của anh!!!!

Nghe vậy, cô thở phào nhẹ nhõm, may không bị đuổi việc. Ngồi xuống và bắt đầu làm việc, tay cô đánh thoăn thoắt trên vàn phím, anh chỉ chăm chú nhìn cô, lúc sau  cũng quay lại làm việc. Rồi, cánh cửa gỗ cao cấp lại bật mở, bước vào là một cô gái trẻ con, mái tóc vàng, vô cùng xinh đẹp, trông như búp bê a.

- Em chào anh hai, em chào chị dâu - Cô bé ấy cúi đầu cung kính chào hỏi

- Hơ hơ, chị không phải là chị dâu của em đâu nha! - Cô xua tay phản bác

- Úi dồi, chị hông phải ngại, em là em gái của anh ý, em tên Hàn An Nhiên. - An Nhiên nhiệt tình nói

- Ơ nhưng mà chị... - chưa kịp nói cô đã bị An Nhiên cắt lời

- Chị dâu, anh hai có bắt nạt chị không, nếu có hãy bảo em, để em chỉnh anh ý cho, hứ - Cô quẹt mũi tự hào

- Anh nào dám! - Hàn Hạo Thiên không những không giải thích mà còn thêm dầu vào lửa.

- Tốt, chị dâu iu quý, em đến ở cùng chị được chứ?

- Em đừng gọi chị là chị dâu nữa mà, nếu em muốn có thể đến ở với chị. Một mình ở cũng chán - Cô bé này thẳng thắn lại nhiệt tình, khiến cô có ấn tượng không tồi. Nhưng có vẻ là nhiệt tình quá mức cần thiết, ha ha ==!

- Vậy em gọi chị là chị Yên Yên nha!

- Ừ - cô mỉm cười.

An Nhiên là em gái ruột của Hàn Hạo Thiên, đang du học bên Ý. Cũng là đại tỷ trong bang Dạ Huyết, cô tinh thông nhiều loại võ nghệ. Hàn Hạo Thiên gọi cô về là muốn cô bảo vệ cho Kiều Yên Yên. Ban đầu cô cũng bất ngờ, anh hai trước giờ không lại gần nữ sắc, giờ lại vì một người phụ nữ mà kêu cô bảo vệ quả là người đó quan trọng với anh. Cho người điều tra qua , hoàn cảnh chị ý rất đáng thương, khuôn mặt lại xinh đẹp làm cô có ấn tượng tốt. Nay tiếp xúc thì cô lại thấy chị ý rất dễ thương nha, cũng không phải loại hám tiền. Chính cô cũng đã dẹp bao nhiêu đứa hám lợi muốn trèo lên giường anh hai mình rồi. Cô quyết định, chấm chị này làm chị dâu, thử đụng vào xem, chị cắn chết (đúng là anh em, chúng nó bá đạo y như nhau)

- Mà thôi, chị ở đâu dạ, em đem hành lí về.

Cô nói địa chỉ và đưa chìa khóa cho Hàn An Nhiên. Trước khi đi, ẻm còn ném câu xanh rờn "anh chị tiếp tục bồi bổ tình cảm ha" xong rồi cười ha ha kéo vali đi.
Cô thì ngại chín mặt, anh thấy vậy thì bật cười. Cô ngại quá cúi mặt xuống máy tính mà làm việc, không dám ngẩng đầu.

Hàn An Nhiên đi tới căn hộ, căn hộ sạch sẽ và gọn gàng, chứ không như cái "ổ chó" của cô. Hiu hiu, học tập chị dâu nhìu. Sắp xếp hành lí xong, cô về bang xử lí ả Lena quần què gì đó.

Nhìn qua cũng chỉ là mấy đứa ẻo lả thích quyến rũ đàn ông. Thế thì phải cho nó quyến rũ đàn ông đã. Hủy đi trong sạch của cô ta, cô ta còn không phải xử nữ nữa, thật là bẩn thỉu. Sau đó An Nhiên chơi trò mèo vờn chuột với cô ta , đến chán thì quẳng xác cho sói gặm.
Và cuối cùng là trở về nhà và làm như chưa có gì xảy ra. Ai bảo phá hoại anh hai với chị dâu đi, tao cho mày chết.

Tàn nhẫn chỉ đứng sau thằng anh nó :vv

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro