Chương 9: Kế hoạch sinh nhật Nhiên hoa khôi (part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Writter: Cáo cô nương

For all of mah beauties: Mai Trang, Dzòi mụp, Hoàng thượng và một số t/y mãnh liệt khác!!! i love ya all <3 *tung tim*

p/s: nói gì nói, chứ đọc xong nhớ vote với cmt!!! iu các cưng <3~~

Chương 9: Kế hoch sinh nht Nhiên hoa khôi (part 2)

Ngày mai chính là sinh nhật của Nhiên hoa khôi, haizzzz, chuẩn bị tới lui, rốt cục cũng đã tới ngày phán quyết. Tôi thật muốn đốt sạch cái quán này cho rồi, làm cái quái gì mà hết chuyện này tới chuyện nọ xảy ra, muốn thử thách tính kiên nhẫn của tôi sao??? Dù sao tôi đã phóng lao thì phải liều mạng đu theo thôi!!! Bởi vậy, mẫu hậu nhà tôi đi coi bói ứ có sai, bà thầy bói mắt nhắm mắt mở, khoa tay múa chân như lên đồng đã phán số tôi lúc trẻ cực với gia đình, lớn lên cực với bạn bè, trung niên cực với chồng, về già cực với con, cháu. Nghe xong tôi chỉ muốn một cước đạp nát cái mồm thối của bả. Tôi là cái gì? Tôi cũng không phải là Osin, cực cái gì mà cực? Bà mới cực, cả nhà bà đều cực. Nhưng tôi còn chưa động thủ, mẫu hậu nhà tôi đã nhanh tay hơn một bước. Rầm 1 tiếng, mẹ già nhà tôi đã lật nguyên cái bàn cúng vô mặt ngta, còn không thương xót rủa thêm một tràng “khốn kiếp, dám phán con bà cực? Bà cho mày biết thế nào là cực, đi về, bói toán cái quỷ gì? Toàn là nói nhăng nói nguội” Là một giáo viên-to-be, tôi buộc lòng phải lên tiếng, thấp giọng cắt ngang bài diễn thuyết của mẫu hậu “là nói nhăng nói cuội mẹ yêu dấu ạ” “cái gì? Bây giờ mày muốn sửa lưng mẹ phải không?” “dạ con không dám” Tôi buộc lòng phải khuất phục trước uy phong của mẫu hậu, vội vàng lui xuống, tôi cũng không muốn bị hành quyết trước. Mẹ già thấy tôi ngoan ngoãn, lại tiếp tục ra chỉ thị “lần sau không bao giờ tới đây nữa! nói năng xằng bậy, con bà là để cho mày rủa à? Về, bà Hường, về bà biết tay tôi, còn không phải bà khen lấy khen để tôi mới hạ cố tới đây, lần này nhất định bà không yên với tôi” Sau đó rất đường hoàng phủi mông bỏ về, còn không quên lấy lại tiền cúng đã bị động tác lật bàn lúc nãy làm cho rơi đầy dưới đất. Thế mới nói, ai bảo ‘đi cho biết đó biết đây, ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn’ tôi cứ thấy phải sửa thành ‘ở nhà với mẹ không ngày nào ngu’ !!!

‘sà ku ra sa ku ra ai i tái dô nị…’ Điện thoại lại run mãnh liệt, tôi đang dán các chữ cái cho ngay hàng thẳng lối, không kịp nhìn màn hình bắt máy luôn “a lô, ai đấy?” Một lúc lâu vẫn không có ai trả lời, tôi nổi điên, đã bận rộn rồi, muốn chọc tức tôi cũng phải coi ngày chứ!!! “rốt cuộc là ai đây? Tôi đang bận rộn quýnh hết cả mông lên, có quỡn thì tìm bà Tưng mà gọi, tôi không rãnh” nói xong tôi lập tức tắt máy, quay sang hỏi cậu phục vụ “này, cậu thấy được chưa? Tôi dán không bị méo chứ?” Cậu phục vụ chắc vẫn chưa tiêu hóa hết cuộc nói chuyện điện thoại khi nãy của tôi, mặt vẫn còn ngơ ngơ “ơ…ờ” “cái gì mà ơ ờ, có bị méo không? Không đúng hông?” “ờ…không…không có méo” Tôi dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cậu ta, gì chứ, đừng nói là ngươi không biết bà Tưng, có gì mà phải ngạc nhiên chứ??? Vừa dán xong hàng chữ ‘happy birthday Nhiên hoa khôi’, điện thoại tôi lại một lần nữa run lên, lần này tôi nhìn vào màn hình, là số lạ “a lô” bên kia vang tới tiếng cười nhẹ “là anh” Tôi cúp máy. Ngay lập tức cúp máy, đây có thể gọi là phản xạ có điều kiện của tôi!!! Không thể trách tôi được, giọng nói đó cũng chỉ có thể là của một người, chính là anh. Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định gọi lại cho anh, dù sao lúc chúng tôi chia tay, cả hai đều không có lỗi, tôi cũng không có lý do gì trốn tránh anh cả. Chưa hết tiếng ngân dài đầu tiên anh đã bắt máy “anh nghe”, tôi im lặng một lúc, không biết phải nói gì, đến thở tôi cũng không dám thở mạnh, sợ anh biết mình đang hồi hộp. Tôi hít một hơi sâu lấy tinh thần, cười cười nói với anh “lâu quá không gặp” Giờ đến lượt anh im lặng, tôi lại tiếp “anh về lâu chưa? Anh…có khỏe không?” Tôi nghe được tiếng cười ngọt ngào của anh “anh về cũng lâu rồi, có thể…gặp em không?” Tôi nhíu mày, lòng ngực như có tảng đá đè nặng, hô hấp không thông. Gặp anh…tôi có dám không? Nhìn thấy anh, tôi có thể thản nhiên như lúc này, trò chuyện vui vẻ với anh không? Tôi không dám, tôi thật sự không dám, tôi sợ mình sẽ thất thố, tôi sợ mình sẽ không kiềm được mà vỡ òa “thật ngại quá, dạo này em rất bận” Anh lại im lặng, tự nhiên tôi cảm thấy buồn cười, chúng tôi bây giờ là cái gì đây? Đã có lúc chúng tôi mỗi đứa một câu, nói đến nóng cả tai, chỉ toàn những chuyện trên trời dưới đất như ‘con mèo cái nhà hàng xóm hôm nay động đực’ hay là ‘trời hôm nay nhiều mây vậy mà chờ mãi chả thấy mưa để cúp học thể dục’. Lúc đấy chỉ hận không có thêm thời gian để nói, hận không thể lúc nào cũng áp điện thoại vào tai để nghe thấy tiếng của nhau, dù chỉ là tiếng cười nhẹ nhàng của đối phương cũng thấy sự trống trải nhớ mong trong lòng được lấp đầy, thế mà bây giờ thời gian đối với cả hai dường như thừa thãi đến đáng sợ. Đã chia tay, đừng mong lại trở thành bạn của nhau, đã từng yêu thương, từng mong nhớ, từng đợi chờ, từng cay đắng sao lại có thể bình thản hàng ngày hỏi đối phương “hôm nay có khỏe không?” mà không nghẹn ngào hồi tưởng phút giây còn là cả thế giới của nhau…

“ngày mốt anh phải bay về Mỹ rồi, có thể gặp anh một lần không? Một chút thôi cũng được…” vẫn chất giọng ngọt ngào ấy, tôi không thể suy nghĩ được gì nhiều, chỉ nghe thấy bản thân thốt lên “ngày mai 7h30 tối, ở Onecup” sau đó nhanh như chớp cúp máy. Đây đã là giới hạn của tôi rồi, nói được bình tĩnh như thế, tôi cũng phải khâm phục bản thân mình, giống như cả năm trời qua người vừa năm mơ vừa khóc không phải là tôi vậy. Nhưng tôi là ai cơ chứ? Là cô nương xinh đẹp người thấy người mê, là nữ hoàng sắc đẹp nha, không có bông đào này, tôi sẽ tự đi tìm mùa xuân mới cho đời mình. Tôi là người rất chung thủy, đã yêu cái gì thì yêu cho đến bất tu bất tận, nhưng cũng là người rất máu lạnh, quả quyết, một khi đã yêu không được, hoặc là hoàn toàn hủy hoại nó, hoặc là buông tay. Một khi đã quyết định buông tay, sẽ không hối hận, cho dù là vì bất cứ lý do gì.

Thế là tôi lấy lại 99% tinh thần, tiếp tục công tác trang hoàng cho sinh nhật Nhiên hoa khôi. Để dễ bề hành động, tôi đã bao luôn cái quán này 2 ngày, hôm nay và ngày mai. Dù sao kinh phí cũng không phải là của tôi a, mắc gì phải tiết kiệm dùm cho hắn, mất chút tiền này hắn cũng không phá sản nha. Nguyên ngày hôm nay tôi dành để trang trí, tối nay sẽ làm bánh, còn sáng mai sẽ đi mua hoa cùng quà, chiều mai 6h chính là giờ G, sau khi sắp xếp chu toàn, đưa nhân vật chính tới, tôi cũng phải nhanh chân đến điểm hẹn với anh Minh. Ầyz, tôi lại quên vần đề này, bỏ hắn lại một mình với chị, chắc cũng không có vần đề gì đâu nhỉ? Haizzz, dù sao tốt nhất tôi cũng nên gọi điện báo hắn một tiếng, kế hoạch có thay đổi chút ít, nhưng theo chiều hướng tốt, đôi trẻ lại có cơ hội ở riêng với nhau. Mặc dù nghĩ tới vấn đề này, tôi có chút không cam lòng. Là bởi vì tôi đã tốn biết bao công sức chuẩn bị, hắn lại là người được tiếng thơm, hay là bởi vì…hai người bọn họ ở riêng với nhau trong cái không khí lãng mạn này, tôi lại thấy không thoải mái? Chậc, chắc chắn là vế đầu tiên!!! Tôi quyết định gọi điện thoại cho hắn trước “bé con?” “anh có đang bận gì không?” Tôi nghe tiếng ồn ào của xe cộ, hắn đang ở bên ngoài sao? “không, anh vừa tan làm, đang định đến chỗ em đây, em vẫn đang ở Ices chứ?” tôi nhìn đồng hồ trong quán, đã 5h30 rồi sao? “umh, anh không bận việc gì thì hay quá, tôi đang định đi mua một vài thứ” “được, chờ anh một lát” Một lát của hắn chính là 2 tiếng đồng hồ sau, con bà nó, tôi chờ đến rễ cũng sắp mọc củ ra rồi hắn mới xuất hiện “xin lỗi, anh bị kẹt xe, em chờ có lâu không?” Tôi thật muốn bóp chết hắn, hắn đang mặc jean với áo thun a, không phải đồ công sở, trên người lại tỏa ra mùi nam tính thơm mát. Cái quỷ gì đây? Tôi cả ngày nay bận đến tối tăm mặt mũi, đến cơ hội ăn trưa cũng không có, vừa tan học là chạy qua đây luôn, vậy mà hắn còn rãnh rỗi tắm rửa sạch sẽ rồi mới qua đây, bắt tôi chờ hơn 2 tiếng đồng hồ. Ai bắt hắn tắm??? ai mướn hắn tắm? hắn không tắm, tôi cũng không có chê hắn hôi a!!! “anh kẹt xe mà còn có thể sạch sẽ như vậy? Đừng có nói với tôi là anh tắm trên xe nha” Tôi híp mắt nhìn hắn, hắn cười khì “xin lỗi, anh có thói quen đi làm về phải tắm, em đã ăn tối chưa?” Tôi nổi giận nhìn hắn “không liên quan đến anh, nhanh chở tôi đi mua một số thứ, tôi còn phải làm bánh nữa” Nói xong tôi bực tức lách qua người hắn đi ra ngoài, tôi thật sự rất tức giận, tôi vì ai mà bỏ nhiều công sức như vậy chứ, tất cả là để giúp hắn, còn hắn thì sao? Rất bình thản, rất quỡn đãi, rất từ tốn như chả có liên quan gì đến hắn vậy. Hắn đi theo tôi, chân hắn dài hơn, 3 bước thành 2 bước đi đến bên moto của hắn, còn có cả thời gian đổi xe cơ đấy. Hắn đưa nón bảo hiểm cho tôi, tôi chưa kịp đưa tay ra nhận, hắn đã rút tay về, sau đó tự mình đội lên cho tôi, còn cẩn thận cài khóa. Tôi bị động tác của hắn làm cho dịu bớt một tý, nhưng là vẫn rất tức giận. Hắn leo lên xe chờ tôi “em muốn mua cái gì? Hay chúng ta đi ăn tối trước rồi mua sau, có được không?” Tôi vuốt vuốt cái bụng kẹp lép của mình, nhưng vẫn nhanh nhảu trả lời “khỏi đi, tôi sợ không kịp thời gian, cứ đi mua đồ chuẩn bị trước đã” Hắn không nói gì nữa, chờ tôi leo lên xe rồi phóng vút một cái, tôi giật mình ôm chặt lấy hắn “anh muốn gì đây hả? anh cố ý đúng không?” Hắn không quay đầu lại nói lớn “không phải em sợ không kịp giờ sao? Anh chỉ làm theo ý của em thôi” Tôi cứng họng không nói được gì, vội vàng buông tay ngồi thẳng người dậy, hắn lại bắt lấy tay tôi, vòng qua người hắn lần nữa, tôi đổ nhào cả người vào lưng hắn “ôm chặt vào, tốc độ nhanh như vậy, em muốn bị hất xuống xe à? Anh cũng không muốn án mạng xảy ra, càng không muốn mất em nha” Tôi tự giác bỏ qua câu cuối của hắn, lại cảm thấy máu trong người hình như chạy rần rần hết lên mặt với 2 cánh tay rồi, tại sao lại nóng đến như vậy, mặt tôi đỏ đến có thể nấu nước sôi luôn rồi!!! Tôi lại vùng vằng vài cái định ngồi thẳng dậy, hắn lại rồ ga chạy vọt. Nói gì thì nói, tôi bị sợ tốc độ nha, tôi không thể chịu được ngta chạy quá nhanh, tôi sẽ bị khó thở, nhịp tim tăng cao, tôi luôn cảm thấy giống như sinh mệnh đột nhiên trở nên rất mỏng manh, chỉ cần 1 phần ngàn giây cũng có thể ra đi vĩnh viễn. “anh có thể chạy chậm lại không? Tôi bị bệnh sợ tốc độ” Hắn hơi nghiêng đầu, giảm tốc độ một chút “nếu sợ thì ôm chặt đi, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu” Tôi mở to mắt, đột nhiên cảm thấy an tâm rất nhiều. Thật ra cho đến nay chỉ có 3 người biết tôi sợ tốc độ là mẫu hậu nhà tôi, Phương Nhi và hắn. Đến cả anh Minh cũng không biết việc này, đơn giản vì anh luôn chạy xe rất chậm. Tôi không nói gì nữa, chỉ ôm hắn chặt hơn, chẳng hiểu sao, tôi lại luôn cảm thấy ở bên hắn rất an toàn, rất yên ổn, cũng rất…nhức đầu nữa!!!

Tôi nhanh chóng chỉ đường cho hắn, mua bong bóng cùng một vài thứ cần thiết, sau đó hắn chở tôi về Ices, rồi lại chay đi đâu đó. Tôi cũng không quan tâm lắm, vì còn đang bận hoàn tất phần trang trí. Lúc tôi đang phồng mang trợn mắt thổi bong bóng thì hắn quay trở về, đem theo một cái bơm hơi và một đống lùng nhùng gì đó đựng trong túi giấy. À quen biết hắn được hơn 1 tháng, tôi biết hắn rất ghét túi nilon, đi đâu hắn cũng mang theo túi bảo vệ môi trường hoặc túi giấy. Hắn đi ngang qua tôi, đưa tôi cái bơm hơi. Tôi ngạc nhiên nhìn hắn, hắn kiếm đâu ra cái này, mà sao giống đồ chơi con nít quá vậy? hay hắn vừa mới trấn lột đứa nhỏ nào ngoài phố? Hắn không đến mức biến thái vậy đi!!! “ở đâu ra vậy?” Tò mò hỏi hắn, lại thấy hắn lấy tay sờ sờ mũi, ngượng ngập không nói. Này không phải hắn thật sự đi trấn lột con người ta chứ??? “hừm ừm, anh lấy ở nhà bạn” “không phải anh trấn lột đứa nhỏ nào đó chớ?” Tôi nheo mắt nghi ngờ, mặt hắn tối đi 3 phần, gõ lên trán tôi 1 cái “trong đầu em lúc nào cũng toàn mấy cái ý nghĩ biến thái đó, anh mượn của con bác bảo vệ công ty” “thật không?” “mặc kệ em” nói xong hắn đi thẳng vào bếp với cái túi giấy. Tôi liếc hắn 1 cái, lại tích cực bơm bơm bơm, nhưng con người tôi quả thật rất may mắn, lại rất dịu dàng cho nên bơm khoảng hơn 10 cái thì rắc một tiếng, ống bơm gãy làm đôi =.= Quỷ tha ma bắt, hàng này đích thị là của Tung Của đúng không? Thật mất mặt, bây giờ làm sao? Làm sao đây??? Tôi đang loay hoay thì một mùi hương quyến rũ từ đâu xông tới xộc vào mũi tôi. Thơm quá là thơm, tôi nhìn quanh quất, lại thấy hắn đang bưng một cái mâm gì đó đi về phía tôi. Tôi vội vàng giấu cái ống bơm đi, sau đó cười cười với hắn, có chết cũng không thể để hắn biết tôi làm hư cái ông bơm được, nhất định không được. Hắn đi đến chỗ tôi, đặt cái mâm xuống, thì ra là spaghetti. Tôi nhìn hắn rồi nhìn mì, lại nhìn hắn, rồi lại nhìn mì quá trình lập lại chục lần, hắn thở dài một cái, đưa một tay giữ đầu tôi lại “còn nhìn nữa, anh không cho ăn” Tôi đói đến rã ruột rồi, vội vàng trả lời “tôi không nhìn nữa, có thể ăn được chưa?” Hắn chùi chùi cái nĩa, đưa cho tôi, tôi vội vàng cầm lấy bắt đầu khai tử đĩa mì. Quả thật rất ngon nha, hắn có thể nấu ăn tôi đã rất ngạc nhiên, hắn nấu ăn ngon tôi lại càng ngạc nhiên hơn “ngon quá” tôi không nhịn được khen hắn một tiếng. Hắn cũng đang chậm rãi ăn mì, nhìn tôi, cười cong cả khóe mắt. Tôi nhìn thấy, đột nhiên mặt nong nóng, cúi đầu chăm chú ăn mì, không dám nhìn hắn nữa.

“anh biết nấu ăn sao? Thật hâm mộ!!!” Ăn xong, tôi dọn dẹp rồi lại ngồi cạnh hắn thổi bong bóng. Hắn đã phát hiện tôi làm gãy cái bơm hơi, hắn liếc tôi, lắc lắc đầu thở dài không nói gì. Cái gì đây? Là tại chất lượng nó dỏm, chứ có phải tại tôi đâu chứ!!! “em không biết nấu ăn sao?” Tôi đang phồng má thổi bong bóng, hắn quay sang hỏi tôi như vậy, tôi buộc đầu cái bong bóng vừa thổi xong, lại lấy một cái khác “đừng xem thường tôi, tôi nấu ăn cũng không tệ đâu”. Tôi đang định thổi tiếp cái bong bóng trong tay, nhưng mỏi cơ hàm quá, đành phải lấy tay day day quai hàm một tí. Đột nhiên, có một cỗ nhiệt ấm nóng đặt lên hai bên má tôi, xoa nhè nhẹ. Tôi ngẩng đầu, thì ra hắn không biết từ lúc nào đã nửa ngồi nửa quỳ một chân trước mặt tôi, hai tay nhẹ nhàng xoa xoa quai hàm đang mỏi nhừ của tôi. Mặt tôi lại nóng rần lên “Sao mặt lại đỏ thành thế này? Em sốt à?” Hắn chăm chú nhìn tôi, còn đưa một tay lên trán tôi sờ thử. Tôi gạt tay hắn xuống, đằng hắng một cái rồi vuốt vuốt mặt mình “không có gì, anh bớt động tay động chân đi!!! Tôi kiện anh tội quấy rối bây giờ” Hắn cười cười, không nói gì nữa, chuyển sang ngồi kế bên tôi, cũng phồng má thổi bong bóng, nhìn mặt hắn quả nhiên rất buồn cười. Tôi vội vàng lấy điện thoại chụp một tấm, sẵn tiện đổi thành hình danh bạ của hắn luôn, há há, nhìn y chan cái bánh bao Cả Cần. Này nhá, trán thì lấm tấm mồ hôi, miệng thì thở hồng hộc, mắt nheo nheo, trên má trắng trẻo thì có hai mảng hồng nhạt, ngực phập phồng lấy hơi...

Sao nhìn nhìn một hồi, tôi lại thấy…hắn giống như mới bị tôi cưỡng gian quá vậy???

E hèm, tôi vội vàng phủi phủi tay trước mặt, nhưng vẫn không ngăn nổi cái hình ảnh 18+ cứ lởn quởn trong đầu. Aaaaaaaaaaaaaaa, chết mất, suy nghĩ của tôi lại đi theo chủ nghĩa biến thái rồi. Không được không được, tịnh tâm tịnh tâm “sắc tức thị không, không tức thị sắc…” “em lẩm bẩm cái gì vậy?” “Á!!!” Tôi đang dùng toàn bộ nội công thanh tịnh tâm thần, quay sang đã thấy mặt hắn gần trong gang tất. Tôi hoảng quá vung tay một cái, không ngờ mất đà, tôi chới với ngã về sau. Càng may mắn hơn nữa là tôi đang ngồi ở mép của cái bục, mắt thấy mông mình sắp làm một cuộc gặp gỡ thân mật với đất, tôi lại quơ quào tay chân tìm chỗ bám. Hắn thấy tôi sắp ngã cũng hoảng hốt đưa tay ra, nhưng đã chậm mất một nhịp. Tôi đã rất vinh hạnh đo đất một cú nồng nàn. Tôi đau đến chảy cả nước mắt, vô dụng, có đỡ người ta không cũng không xong nữa!!! Đang âm thầm chửi rủa tám đời tổ tông nhà hắn, đột nhiên tôi bừng tỉnh cả người, cảm giác đau cũng giảm hơn một nữa. Cái gì thế này???

Tay của hắn…

Ngực của tôi…

Tay của hắn đang ở trên ngực của tôi a~!!!!!!!!!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro