Chương 11: Tây Vực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tại sao?"

"Đường đường là một tiệm có tiếng tăm bậc nhất kinh thành lại nghĩ ra thứ lễ vật tầm thường như vậy. Nhược Y cô nương có phải quá coi thường chúng ta rồi không?"

Những chữ cuối hắn gần như nghiến răng mà nói khiến thanh âm thốt ra nồng đượm mùi sát khí lẫn ngạo mạn khiến Nhược Y có chút sợ hãi vội vàng thối lui.
Tiêu Lang thấy tình hình khó khăn liền bước lên chặn Bùi Ưng lại cũng muốn đến chỗ Nhược Y an ủi nàng vài câu nhưng đi chưa được hai bước vai đã bị người ta khoá trụ. Bàn tay thô to của Bùi Ưng bắt lấy vai y kéo mạnh về phía mình, không cho y đi thêm bước nào, lúc này Tiêu Lang không nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn, chỉ nghe một giọng nói gắt gỏng lần nữa xẹt qua tai.

"Uyển Nhi là tiểu thư có thân phận cao quý, mong Nhược Y cô nương hãy đặt bản thân mình vào vị trí của nàng ấy mà suy nghĩ về tặng phẩm. Đúng mười ngày sau chúng ta sẽ đến nhận hàng. Cáo từ!"

Nói xong liền lôi Tiêu Lang rời khỏi tiệm, ngay cả phản ứng y cũng không kịp trở tay, cứ thế nhìn Nhược Y cánh mũi đỏ lên đầy ấm ức dần bị bỏ lại. Y không hiểu được vì cái gì Bùi Ưng lại nổi điên lên nhưng cũng vì hắn rất ít khi nổi giận lại đột ngột khó chịu khiến Tiêu Lang có chút suy nghĩ.
Lúc nãy muốn mắng hắn cũng tạm thời bỏ qua, trực tiếp về phủ, bày ra một bàn giấy mực, lại ngẩn ngơ mất cả ngày.

Mười ngày kế tiếp Nhược Y quán tạm thời đóng cửa không tiếp đãi khách, sở dĩ không vừa ý cách hành xử của Bùi Ưng nhưng vạn nhất đắc tội người kia lại chỉ còn nước phải chuyển đi. Thế nên vẫn là nhẫn nhịn thêu một món quà đúng ý hắn.

"Tiểu thư cô xem, Tiêu công tử lại gửi thư đến này."

"Đưa ta xem."

Đều đặn hết sáng lại chiều đều nhận được một bức họa cùng thư tay của Tiêu Lang, có khi người ấy họa nàng, có khi lại là cảnh sắc xinh đẹp của thế gian. Người ấy đem chuyện trong ngoài phủ lẫn chuyện bản thân bộc bạch vội vã như sợ thời gian không đủ để hiểu nhau.
Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết Tiêu Lang nhất định là ngồi lì trên bàn liên tục viết lại vẽ, điệu bộ có lẽ điềm tĩnh nhưng tay ngọc múa vẽ không ngừng hơn nữa tâm trạng hẳn cũng khẩn trương như nàng đây.

"Tiểu thư, cô định khi nào thì đáp lại công tử đây, hôm nay đã là ngày thứ bảy rồi."

Vị nha hoàn còn nhỏ tuổi cứ thắc mắc vì sao công tử kia không đến chỉ liên tục gửi thư, còn tiểu thư chỉ đọc mà không đáp, hai người lại thích chơi trò mèo vờn chuột như vậy sao.

"Ngốc ạ, muội vẫn chưa hiểu được đâu."

Nhược Y trong lòng cười đến ngọt ngào, nàng vẫn còn đang tất bật chuẩn bị quà đáp lễ đây mà, thời hạn mười ngày sắp đến, sẽ có thể quang minh chính đại gặp lại đặng trao tận tay người ấy.

Nhưng kết quả mười ngày còn chưa đến Bùi Ưng đã đến bổn tiệm tìm nàng. Hắn mang theo năm mươi quân lính vây quanh tiệm không cho ai ra vào, nháy mắt Nhược Y cũng bị hắn vây lấy trong phòng.

Bùi Ưng trong một hôm đến Tiêu phủ bắt gặp Tiêu Lang tập trung họa tranh nữ nhân lại tình ý viết thư cho nàng, vốn dĩ muốn đến dỗ dành người kia một phen lại bị hành động này khiến lửa lòng bị châm ngòi, không suy nghĩ nhiều liền tìm đến tận cửa trút giận.

"Dựa vào gương mặt có chút nhan sắc này lại muốn ngả vào lòng hắn, ngươi xứng sao?"
"Ngươi muốn trao thân cho hắn lắm nhỉ, dùng chút trò vặt vãnh trèo lên mây?"
"Ta không cho phép, ngươi chết cũng đừng mơ tưởng đến!!"

Mặc kệ trong tiệm nữ nhân xinh đẹp như hoa la hét, khóc lóc lại cầu xin hắn vẫn không chút thương tiếc mà cưỡng đoạt tôn nghiêm lẫn mạng sống nàng. Nước mắt như trân châu của nàng từng giọt rơi xuống đều tan vỡ theo tiếng khóc, tan theo cả bóng hình phu quân trong giấc mơ những ngày thơ dại còn ở Tây Vực của nàng. Một lang quân ôn nhuận như ngọc, văn nhã vô song mãi chỉ là một giấc mộng hão huyền, ai vì ai vén rèm châu, ai vì ai buông vải trắng từ bỏ cuộc đời.
Tiêu Lang vốn là một thiếu niên lòng dạ ngay thẳng, y đối với thế gian đều dùng con mắt bao dung mà nhẫn nại đối đãi, trong mắt mọi người y ôn nhu vô hạn nhưng chỉ có y biết sự ôn nhu đó chẳng khác nào sự nhu nhược hư ảo thậm chí nó khiến y đánh mất đi nữ nhân mình yêu nhất.

Lúc Tiêu Lang điên cuồng tìm đến, bổn tiệm chỉ còn một mảnh hoang tàn sau khi bị người đập phá, nữ nhân y yêu nhất nước mắt nhạt nhòa trên khung cửa nàng từng vén lên rèm châu, trong tay vẫn nắm chặt hai chiếc khăn tay thêu một nhánh anh đào nở rộ đầu mùa.

Tất nhiên câu chuyện Vương Nhất Bác nghe được chỉ có một ít, sự tình liên quan đến nữ nhân ma tộc kia không được kể rõ ràng, Tiêu Lang chỉ từng nói trong ánh mắt ảm đạm và lộ ra vẻ yếu ớt khác thường của hắn rằng:

"Ta từng yêu một nữ nhân ma tộc, nàng ấy xinh đẹp trong sáng, nội tâm lại thanh thuần như tuyết đầu mùa."

Vương Nhất Bác nghe vậy liền nghĩ đến ca ca, người ấy cũng là một thiếu niên bất phàm không vương chút trần tục, hào nhoáng nào của thế gian, tâm lặng như nước, điềm đạm như suối nguồn.

"Ngươi cũng nghĩ thế, đúng không?" Tiêu Lang nhìn ra vẻ thất thần trong mắt Vương Nhất Bác khẽ cười hỏi.

"Ta nghĩ gì?" Vương Nhất Bác còn đang mờ mịt hỏi lại.

"Tiêu Chiến giống hệt nàng ấy, thật tốt nếu đó là con của nàng."

Bất giác Vương Nhất Bác quay đầu nhìn nụ cười có chút thống khổ kia, tìm ra một điểm tương đồng, lời nói thốt ra không kịp suy nghĩ nhiều: "Còn ta thì giống hệt ngươi."

Tiêu Lang hết bất ngờ lại thấy thú vị, đứa nhỏ này như thế nào lại dám nói ra những suy nghĩ trùng khớp với hắn như vậy, như đi từ nội tâm, dùng nội tâm để nhìn thấu mà diễn giải nhau. Đưa tay đem cằm Vương Nhất Bác kéo lại gần, nói bằng thứ thanh âm mê hoặc, u ám nhất.

"Vậy ngươi nhất định phải thay ta hoàn tất đoạn kết cho ái tình này."

_______________________

Năm đó sau khi cùng Vương Hạo Hiên và Tống Kế Dương đến Tây Vực, thoạt đầu tìm được sự đồng cảm kế đến được tiếp thêm sức mạnh cùng nhau chống lại Tiêu Lang, Vương Nhất Bác cũng không ngờ cớ sự sau đó khiến hắn hoàn toàn mất đi phương hướng của bản thân.
Vương Hạo Hiên tuy có chút lưu manh, tâm tư khó dò nhưng lại nhiệt tình giúp đỡ Vương Nhất Bác, trong chuyến đi nhờ có sự tiếp trợ từ hai người kia mà hắn mới có thể tiếp tục đến Tây Vực mà không gặp nhiều khó khăn.

"Người giúp ta như vậy, không sợ ta cướp công của ngươi sao?"

Vương Nhất Bác nhớ rõ lần ở trước cánh cửa đi vào Tây Vực hắn bất chợt hỏi Vương Hạo Hiên như vậy. Gã vừa nghe liền cười, nhếch nhếch răng nanh nhỏ, có chút ngả ngớn ôm lấy Tống Kế Dương vào lòng.

"Ai trong chúng ta quay lại đó cũng vậy thôi, nếu ngươi cướp công quay về càng tốt thôi, ta sẽ đem tiểu bạch thỏ này chạy trốn trước vậy."
"Sau đó chờ ngươi đem ca ca đến cùng đoàn tụ."

Gã nói như vậy vừa vặn phù hợp với tâm nguyện của Vương Nhất Bác, những lo sợ bị cản trở phút chốc tan biến, hắn chỉ còn duy một con đường cuối cùng là băng qua hoang mạc lẫn núi đồi chập chùng kia, đem tâm pháp đổi lại cả quãng đời còn lại cùng ca ca.

Giữa hè đám người Vương Nhất Bác tiến vào trong Tây Vực, nơi này tuy hẻo lánh nhưng hệ thống canh phòng cũng không lỏng lẻo, cái khó khăn là hệ thống phòng ngự đa số được thiết lập dựa trên bùa chú nên dĩ nhiên chỉ có thể tự mình đi đến trình diện người trông coi, nói rõ mục đích để được đi vào.

Mặt trời vừa lên cao quá đỉnh đầu, Tống Kế Dương từ nhỏ vốn không quen khó khăn, đi một quãng đường dài như vậy có chút mệt mỏi, kiệt sức. Thế nên theo sự phân phó của Vương Hạo Hiên y ở lại khu vực tụ tập người dân cùng đám tùy tùng, ở đây ngay vị trí đông đảo người sống nên khá an toàn, vừa vặn nhờ được một lão bá sống một mình cho Tống Kế Dương ở trọ.
Lão bá là người vùng khác, do một lần đi buôn thuốc không may bị cướp ở hoang mạc, may mắn được người Tây Vực cứu giữ được một mạng, từ đó liền sống lại đây - mở một trạm xá nhỏ để coi khám cho người trong vùng.

"Lão bá, vậy người này giao cho lão."

"Được, các ngươi nhanh đi rồi quay lại, cẩn thận cánh rừng phía trước, nơi đó nhiều vong linh quấy nhiễu."

"Được, đa tạ."

Phân phó xong hai kẻ họ tiếp tục lên đường, quả thật vừa qua nội thành khó khăn cũng ngày một nhiều hơn, nếu không phải gặp núi lỡ cũng là mây mù, mỗi bước chân đi tới đều thận trọng, sợ sệt. Sườn núi sâu hoắm, trải dài, trượt chân một cái ngay cả mạng cũng khó giữ. Rốt cuộc đi hết một ngày dài cũng tạm thời tìm được một chỗ khá an toàn để nghỉ chân, ước chừng còn đi thêm một chặng như hôm nay sẽ tới nơi.

"Ngươi có biết gì về tâm pháp kia không?"

Vương Nhất Bác trải áo ngồi xuống, câu đầu tiên hỏi là thứ này, những thứ hắn biết được quá ít ỏi nên dù là đường đi hay địa hình đều có chút khó khăn, ngược lại Vương Hạo Hiên dường như rất thân thuộc nơi này, đi thẳng một mạch, không bối rối, không quay đầu.

Vương Hạo Hiên cũng ngồi xuống bên cạnh, cởi bỏ áo ngoài để lộ cánh tay trần, Vương Nhất Bác phát hiện trên cánh tay hắn có một hình xăm lớn, dường như trải dài từ phía nội y nên chỉ nhìn thấy được một phần.
Tựa như đuôi một con mãng xà đang uốn éo, phần đuôi trông đỏ rực lại tô điểm hoa văn lạ kì kéo dài đến tận cổ tay, bình thường ống tay gã mặc đều dài vừa đủ lấp đi hình xăm này cũng ôm chặt không để lộ sơ hở.

"Ta lo Kế Dương thấy sẽ hoảng sợ, ngươi cũng đừng nói lại."

Vương Hạo Hiên rất nhanh phát hiện ánh mắt của Nhất Bác liền lên tiếng nói, nhận được cái gật đầu của người kia mới tiếp tục trò chuyện.

"Tâm pháp hiện tại được giấu trong mật thất của Man Di tộc, muốn đến được đó thì đơn giản - chỉ cần đi vào thôi."

"Cái gì? Đơn giản như vậy?"

Nhận thấy sự khó hiểu của Vương Nhất Bác, gã cảm thấy hào hứng như được trêu ghẹo đứa nhỏ ngây thơ, cố gắng vẫn không nhịn được cười phá lên, lát sau chán chê mới ho khẽ nói tiếp.

"Đúng vậy, đường vào rất dễ, không ai canh chừng, chỉ có điều..."
"Tâm pháp được đặt trên người đứng đầu của bộ tộc, muốn bà ấy giao ra thứ này thì ngươi phải chấp nhận đánh đổi một thứ."

"Một thứ?" Vương Nhất Bác cau có nhăn mày, hoặc là giao hoặc là đánh, điều kiện quái quỷ gì nữa chứ, nhác thấy hắn đã sớm mất kiên nhẫn Vương Hạo Hiên cũng thôi giả thần giả quỷ tiếp tục nói.

"Đúng vậy, bà ấy ra điều kiện, nếu đáp ứng thì bà ấy sẽ cho ngươi thứ ngươi cần, không thì tay trắng ra về."

"Thứ ta cần? Chẳng lẽ ngoài tâm pháp Tiêu Lang muốn có bà ấy còn những loại khác sao?"

"Không sai! Binh pháp lừng lẫy trong thiên hạ tất cả đều có ở đây, tùy vào khả năng và mục đích tùy ngươi lựa chọn, có điều cái giá phải trả lại quá đắt nên không phải kẻ bị dồn vào đường cùng nhất định sẽ không làm liều mà đánh đổi."
Vương Nhất Bác nghe đến đây lòng càng nóng nảy khó chịu, hắn lại không biết sự tình phức tạp như vậy, rốt cuộc tiếp tục hỏi thêm.

"Điều kiện là gì?"

"Ai biết được, bà ta thích gì thì nói đó thôi."

Vương Nhất Bác bưng trán thở dài, quả thật bắt đầu khó khăn hơn rồi: "Vậy tại sao Tiêu Lang không tự mình đến, pháp lực của hắn cũng không tồi." So với Vương Hạo Hiên và Vương Nhất Bác thậm chí còn nhiều hơn.

"Gã bị vong linh trói buộc nên không thể đi quá xa được, bắt buộc chỉ lưu trú tại nơi nuôi dưỡng để trấn giữ bọn nó, nếu không lập tức sẽ bị phản phệ, hồn phách tan rã."

Hóa ra câu chuyện của Tiêu Lang lại khiến Vương Nhất Bác sinh thêm một số chuyện đau đầu, vốn dĩ nghĩ phải đánh nhau mẻ đầu một trận nào ngờ cái điều kiện quái quỷ kia còn chẳng được báo trước, cứ như vậy liều lĩnh lao đầu vào.

Đêm đó quả thật khiến Vương Nhất Bác mất ngủ, trần trí não nề khó tả, bầu không khí giữa cả hai người vô thanh vô thức trở nên nặng nề, thẳng đến khi trời sáng cả hai mới tiếp tục lên đường, quanh quẩn nửa ngày cuối cùng cũng đến được nơi kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro