Chương 12: "Ta muốn ca ca."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
65756756756756756

Năm đó sau khi cùng Vương Hạo Hiên và Tống Kế Dương đến Tây Vực, thoạt đầu tìm được sự đồng cảm kế đến được tiếp thêm sức mạnh cùng nhau chống lại Tiêu Lang, Vương Nhất Bác cũng không ngờ cớ sự sau đó khiến hắn hoàn toàn mất đi phương hướng của bản thân.
Vương Hạo Hiên tuy có chút lưu manh, tâm tư khó dò nhưng lại nhiệt tình giúp đỡ Vương Nhất Bác, trong chuyến đi nhờ có sự tiếp trợ từ hai người kia mà hắn mới có thể tiếp tục đến Tây Vực mà không gặp nhiều khó khăn.

"Người giúp ta như vậy, không sợ ta cướp công của ngươi sao?"

Vương Nhất Bác nhớ rõ lần ở trước cánh cửa đi vào Tây Vực hắn bất chợt hỏi Vương Hạo Hiên như vậy. Gã vừa nghe liền cười, nhếch nhếch răng nanh nhỏ, có chút ngả nghớn ôm lấy Tống Kế Dương vào lòng.

"Ai trong chúng ta quay lại đó cũng vậy thôi, nếu ngươi cướp công quay về càng tốt thôi, ta sẽ đem tiểu bạch thỏ này chạy trốn trước vậy."
"Sau đó chờ ngươi đem ca ca đến cùng đoàn tụ."

Gã nói như vậy vừa vặn phù hợp với tâm nguyện của Vương Nhất Bác, những lo sợ bị cản trở phút chốc tan biến, hắn chỉ còn duy một con đường cuối cùng là băng qua hoang mạc lẫn núi đồi chập chùng kia, đem tâm pháp đổi lại cả quãng đời còn lại cùng ca ca.

Giữa hè đám người Vương Nhất Bác tiến vào trong Tây Vực, nơi này tuy hẻo lánh nhưng hệ thống canh phòng cũng không lỏng lẻo, cái khó khăn là hệ thống phòng ngự đa số được thiết lập dựa trên bùa chú nên dĩ nhiên chỉ có thể tự mình đi đến trình diện người trông coi, nói rõ mục đích để được đi vào.

Mặt trời vừa lên cao quá đỉnh đầu, Tống Kế Dương từ nhỏ vốn không quen khó khăn, đi một quãng đường dài như vậy có chút mệt mỏi, kiệt sức. Thế nên theo sự phân phó của Vương Hạo Hiên y ở lại khu vực tụ tập người dân cùng đám tùy tùng, ở đây ngay vị trí đông đảo người sống nên khá an toàn, vừa vặn nhờ được một lão bá sống một mình cho Tống Kế Dương ở trọ.
Lão bá là người vùng khác, do một lần đi buôn thuốc không may bị cướp ở hoang mạc, may mắn được người Tây Vực cứu giữ được một mạng, từ đó liền sống lại đây - mở một trạm xá nhỏ để coi khám cho người trong vùng.

"Lão bá, vậy người này giao cho lão."

"Được, các ngươi nhanh đi rồi quay lại, cẩn thận cánh rừng phía trước, nơi đó nhiều vong linh quấy nhiễu."

"Được, đa tạ."

Phân phó xong hai kẻ họ tiếp tục lên đường, quả thật vừa qua nội thành khó khăn cũng ngày một nhiều hơn, nếu không phải gặp núi lỡ cũng là mây mù, mỗi bước chân đi tới đều thận trọng, sợ sệt. Sườn núi sâu hoắm, trải dài, trượt chân một cái ngay cả mạng cũng khó giữ. Rốt cuộc đi hết một ngày dài cũng tạm thời tìm được một chỗ khá an toàn để nghỉ chân, ước chừng còn đi thêm một chặng như hôm nay sẽ tới nơi.

"Ngươi có biết gì về tâm pháp kia không?"

Vương Nhất Bác trải áo ngồi xuống, câu đầu tiên hỏi là thứ này, những thưa hắn biết được quá ít ỏi nên dù là đường đi hay địa hình đều có chút khó khăn, ngược lại Vương Hạo Hiên dường như rất thân thuộc nơi này, đi thẳng một mạch, không bối rối, không quay đầu.

Vương Hạo Hiên cũng ngồi xuống bên cạnh, cởi bỏ áo ngoài để lộ cánh tay trần, Vương Nhất Bác phát hiện trên cánh tay hắn có một hình xăm lớn, dường như trải dài từ phía nội y nên chỉ nhìn thấy được một phần.
Tựa như đuôi một con mãng xà đang uốn éo, phần đuôi trông đỏ rực lại tô điểm hoa văn lạ kì kéo dài đến tận cổ tay, bình thường ống tay gã mặc đều dài vừa đủ lấp đi hình xăm này cũng ôm chặt không để lộ sơ hở.

"Ta lo Kế Dương thấy sẽ hoảng sợ, ngươi cũng đừng nói lại."

Vương Hạo Hiên rất nhanh phát hiện ánh mắt của Nhất Bác liền lên tiếng nói, nhận được cái gật đầu của người kia mới tiếp tục trò chuyện.

"Tâm pháp hiện tại được đặt trong mật thất của Man Di tộc, muốn đến được đó thì đơn giản - chỉ cần đi vào thôi."

"Cái gì? Đơn giản như vậy?"

Nhận thấy sự khó hiểu của Vương Nhất Bác, gã cảm thấy hào hứng như được trêu ghẹo đứa nhỏ ngây thơ, cố gắng vẫn không nhịn được cười phá lên, lát sau chán chê mới ho khẽ nói tiếp.

"Đúng vậy, đường vào rất dễ, không ai canh chừng, chỉ có điều..."
"Tâm pháp được đặt trên người đứng đầu của bộ tộc, muốn bà ấy giao ra thứ này thì ngươi phải chấp nhận đánh đổi một thứ."

"Một thứ?" Vương Nhất Bác cau có nhăn mày, hoặc là giao hoặc là đánh, điều kiện quái quỷ gì nữa chứ, nhác thấy hắn đã sớm mất kiên nhẫn Vương Hạo Hiên cũng thôi giả thần giả quỷ tiếp tục nói.

"Đúng vậy, bà ấy ra điều kiện, nếu đáp ứng thì bà ấy sẽ cho ngươi thứ ngươi cần, không thì tay trắng ra về."

"Thứ ta cần? Chẳng lẽ ngoài tâm pháp Tiêu Lang muốn có bà ấy còn những loại khác sao?"

"Không sai! Binh pháp lừng lẫy trong thiên hạ tất cả đều có ở đây, tùy vào khả năng và mục đích tùy ngươi lựa chọn, có điều cái giá phải trả lại quá đắt nên không phải kẻ bị dồn vào đường cùng nhất định sẽ không làm liều mà đánh đổi."
Vương Nhất Bác nghe đến đây lòng càng nóng nảy khó chịu, hắn lại không biết sự tình phức tạp như vậy, rốt cuộc tiếp tục hỏi thêm.

"Điều kiện là gì?"

"Ai biết được, bà ta thích gì thì nói đó thôi."

Vương Nhất Bác bưng trán thở dài, quả thật bắt đầu khó khăn hơn rồi: "Vậy tại sao Tiêu Lang không tự mình đến, pháp lực của hắn cũng không tồi." So với Vương Hạo Hiên và Vương Nhất Bác thậm chí còn nhiều hơn.

"Gã bị vong linh trói buộc nên không thể đi quá xa được, bắt buộc chỉ lưu trú tại nơi nuôi dưỡng để trấn giữ bọn nó, nếu không lập tức sẽ bị phản phệ, hồn phách tan rã."
"Hơn nữa, tâm pháp là dùng chúa nguyền rủa khống chế, ngươi dù có quyền thế hay pháp lực cũng vô ích. Nếu không phải bà ấy tự nguyện giao ra thì có long trời lở đất cũng đừng mong có được."

Hóa ra câu chuyện của Tiêu Lang lại khiến Vương Nhất Bác sinh thêm một số chuyện đau đầu, vốn dĩ nghĩ phải đánh nhau mẻ đầu một trận nào ngờ cái điều kiện quái quỷ kia còn chẳng được báo trước, cứ như vậy liều lĩnh lao đầu vào.

Đêm đó quả thật khiến Vương Nhất Bác mất ngủ, trần trí não nề khó tả, bầu không khí giữa cả hai người vô thanh vô thức trở nên nặng nề, thẳng đến khi trời sáng cả hai mới tiếp tục lên đường, quanh quẩn nửa ngày cuối cùng cũng đến được nơi kia.

Trong tưởng tượng của Vương Nhất Bác nơi nữ nhân đáng sợ kia ở hẳn cũng âm u, tĩnh mịch như cách hành xử của bà ta. Nhưng đổi lại nơi này vốn dĩ cũng chỉ là một ngôi nhà nhỏ, chỉ có điều khá hẻo lánh vì nằm cheo leo trên vách đá.
Bên trong nhà thần khí tươi sáng, nắng chiếu rọi không sót ngóc ngách nào, điều này khiến Vương Nhất Bác vội thở phào một hơi, rõ ràng tự mình dọa mình cả ngày hôm qua.

Vương Hạo Hiên nháy mắt thấy biểu hiện có chút dãn ra của Nhất Bác liền lên tiếng trêu chọc: "Hóa ra ngươi sợ à?"

"Một chút, bây giờ thì hết rồi."

"Haha." Dù ngoài miệng hay trong tâm hắn yêu đến sống chết một người, thậm chí không màng tính mạng thì bản chất người kia vẫn chưa đến độ tuổi trưởng thành, nội tâm đối đãi với thế giới vẫn có chút khờ dại, ngây ngô. Vương Hạo Hiên đối với hắn có chút dễ chịu, dù sao một đứa nhỏ bị đẩy tới bước đường này quả thật không dễ dàng gì, vì tình yêu thuở đầu đời lại dám đánh đổi như vậy thì thật khó ai làm được.

Rất nhanh chóng cả hai đã được diện kiến người phụ nữ quyền lực kia, nữ nhân kia chỉ khoảng hơn ba mươi một chút, gương mặt trắng ngần, tóc lại đen mượt mà, nàng mặc y phục đỏ, dáng ngồi thong thả chờ đợi như đã biết sẵn sẽ có khách đến thăm.
Nàng liếc qua Vương Hạo Hiên lại nhìn Vương Nhất Bác nở nụ cười, nét cười dịu dàng không mang chút ám khí nào, hệt như một làn gió xuân thổi qua vùng núi hoang vắng, để những cánh rừng xanh được bừng lên thần khí.

Vương Nhất Bác có chút xấu hổ không nhìn thẳng, mắt vô ý sượt qua cổ tay trái nàng, dường như được xăm một hình ảnh gì đó, chỉ là cách một lớp áo khó nhìn được. Hình xăm có vẻ không nhỏ, màu đỏ dụ hoặc đắm chìm với màu y phục.

"Vậy, thứ ngươi muốn là gì?" Nàng vẫn tiếp tục nhìn Vương Nhất Bác hỏi một câu không đầu không đuôi, khóe môi cười nhàn nhạt như đã biết toàn bộ câu chuyện, hiện tại không cần nhiều lời dài dòng thuật lại.

"Ta muốn có được tâm pháp Huyền Ma." Vương Nhất Bác cũng cẩn trọng trả lời.

"Huyền Ma có khả năng thay đổi Thiên mệnh, chỉ cần người tu luyện thành công sẽ khống chế được oán linh cũng như sai khiến chúng làm nhiễu loạn thiên hạ. Loại tâm pháp này vốn dĩ chưa có kẻ nào dám tơ tưởng đến, ngươi là vì cái gì lại muốn nó?"

"Không phải ta, có người sai ta đến."

"Ồ?" Nữ nhân Man Di tộc đột nhiên có cảm giác hứng thú, nàng đến gần Vương Nhất Bác, xem xét một lượt đứa nhỏ này, tuy tuổi không lớn nhưng nội tâm lẫn linh hồn mạnh mẽ cùng kiên cường, tuy nhiên lại sinh ra sát khí quá mãnh liệt, dù thân chưa mang oán hận vẫn toát lên khí tức chết chóc. Nàng tiếp tục truy đuổi câu trả lời: "Vậy điều kiện là gì?"

Vương Nhất Bác nghe thấy câu hỏi liền giật mình, môi khẽ mấp máy, đối diện với ý nghĩ không đoan chính của mình cũng khó lòng nói thành lời, trong lòng như bị cào nhẹ mấy cái khiến toàn thân ngứa ngáy không yên.

"T-ta...ta muốn ca ca."

Mấy chữ cuối hắn cố gắng thu nhỏ thanh âm, dường như chỉ vỏn vẹn nữ nhân kia nghe được, vừa nghe được đáp án này nàng liền phá lên cười.

"Haha, ngươi không muốn thiên hạ, cũng không cầu vinh hoa lại chỉ muốn một người như vậy sao?"

"Đúng vậy, ta chỉ cần ca ca thôi."

"Ngươi biết mình phải làm một thứ ta yêu cầu chứ?"

"Ta biết."

Thái độ thận trọng nhưng thập phần kiên quyết của Vương Nhất Bác khiến nàng có chút bất ngờ, người đến đây nếu không vì vinh hoa cũng sẽ vì quyền lực, chẳng ai vì ai mà tìm đến cái chết như vậy. Hơn nữa người này lại nhỏ tuổi nhưng chấp niệm sâu sắc, phút chốc khiến người ta bối rối không thể đối diện thứ cảm tình cao lớn này.

"Ca ca đó có yêu ngươi không, hắn có tôn kính cảm tình của ngươi như ngươi dành cho hắn không?"

Một câu đó khiến không khí rơi vào trầm mặc, một khoảng lặng yên của núi rừng khiến da người sởn lạnh. Vương Nhất Bác đầu tiên là ngỡ ngàng, kế đến thận trọng suy nghĩ, đáy mắt hoang mang cùng tan vỡ rối loạn cuộn vào nhau.

Yêu hay không yêu, từ ngữ đó trọng lượng quá nặng lại quá nhẫn tâm, có thể nhẫn tâm đánh tan một mối quan hệ tình thân đơn thuần cũng có thể nhẫn tâm đẩy cả hai vào hố sâu không đáy, vạn kiếp không thể luân hồi.
Rốt cuộc hắn vẫn chưa một lần nói ra, hắn dùng chân tâm mà bày tỏ, dùng ánh mắt để yêu chiều, dùng hành động để tôn kính người kia nhưng hắn không dám hỏi người ấy, ca ca ấy có yêu ta không.

Một trận gió thổi qua khiến lòng Vương Nhất Bác lạnh cóng, nếu có thể trở về, có thể tìm cách hỏi không, nếu có thể trở về liều lĩnh mà giữ người bên mình, mặc kệ ghét bỏ hay cảm động yêu mến, mặc kệ luân thường đạo lý, chỉ muốn đem người giấu đi, là của riêng mình.

"Ca ca...không yêu ta."
"Nhưng ta muốn thử một lần."

Đứa nhỏ vụng về giải thích, vụng về phơi bày trái tim trần trụi của mình, vụng về nhận lấy nỗi đau mà không biết cách an ủi nó, vừa vặn đem sự vụng về đó tích tụ thành dục vọng, e rằng có ngày linh hồn ngươi tan vỡ như bóng nước nhưng vẫn không hiểu rốt cuộc mình đã sai ở đâu.

"Vương Nhất Bác."
"Ngươi, phải khiến hắn yêu ngươi."
"Nếu không, linh hồn của ngươi vĩnh viễn không thể siêu thoát và nỗi đau của ngươi sẽ đeo bám ngươi đến khi chính bản thân hóa thành lệ quỷ."
"Vương Nhất Bác, ngươi có muốn đánh đổi không?"

Còn phải hỏi lại sao, Vương Nhất Bác nhất định là đồng ý hơn nữa đồng ý không kịp. Linh hồn của hắn vốn thuộc về ca ca, nếu không thể có được thì dù được siêu thoát nhưng chân tình luôn dày vò bám riết thì có ích gì?
Vương Nhất Bác hít một hơi sâu, đi đến trước mặt nữ nhân xinh đẹp kia, đưa cánh tay trái đến trước mặt nàng, đem một dòng máu chảy vào khế ước, đóng dấu một con đường thông đến địa ngục mà hắn biết mình đã không còn sự lựa chọn nào.

Mọi thứ chỉ diễn ra trong chớp mắt, khế ước cũng nhanh chóng được giao ra, lát sau Vương Nhất Bác mới nhớ ra Vương Hạo Hiên từ lúc nãy chỉ im lặng không lên tiếng, hết thảy như gã không tồn tại ở đây.
Vương Nhất Bác xoay người nhìn, thấy gã đang ngồi một bên, đáy mắt trở nên phức tạp, rối ren, một bộ dạng chưa ai dám nghĩ sẽ được đặt trên người một kẻ ngông cuồng như vậy, nhịn không được liền hỏi một câu: "Còn ngươi thì sao?"

Vương Hạo Hiên đột nhiên đứng phắt dậy, đáy mắt trở lại như cũ, ngạo mạn đến khó chịu, gã đưa mắt nhìn nữ nhân kia lại liếc đến cánh tay mình, nhếch nhếch cái răng nanh nhỏ khẽ cười: "Loại khế ước đó ta sớm đã ký thác lên người."

"A?"

"Ta không đến để lấy tâm pháp, Tiêu Lang chỉ sai ta đến trông chừng ngươi, hiện tại thứ ngươi cần đã có, cũng nên quay về thôi."

Vương Nhất Bác luôn cảm thấy mọi chuyện không được bình thường cho lắm, có thể lại quá mức suôn sẻ nhưng từ miệng Vương Hạo Hiên thừa nhận cũng khiến hắn có chút ngây người, chính mình lại là con rối xoay mòng mòng trong mớ hỗn độn này, thảo nào nữ nhân nọ không buồn nhìn đến gã, thì ra đã sớm ký thác loại khế ước khác cùng nhau. Bất chợt thật sự muốn hỏi đó là gì nhưng hắn vẫn luôn lạnh nhạt lẫn thờ ơ, nếu đối phương không có hứng thú hẳn cũng không nên truy đuổi.

Ngay sau đó Vương Nhất Bác lập tức theo chân Vương Hạo Hiên rời núi, trở lại đón Tống Kế Dương, cuối cùng cũng có thể trở về.

FOTEER

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro