Chương 6: Điều kiện trao đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
65756756756756756

Hai thiếu niên đó cứ an yên bên nhau cũng qua hai, ba năm. Ngày ngày đến thảo nguyên cưỡi ngựa, Tiêu Chiến dạy Vương Nhất Bác đọc sách, người kia lại dạy y bẫy thú, leo trèo, năm qua tháng tới niềm vui tưởng như không có hồi kết.
Cho đến một ngày Vương Nhất Bác trở về thấy mấy gia nhân đang lôi lôi kéo kéo mẫu thân cùng đồ đạc vứt ra ngoài, mẫu thân của hắn vốn dĩ phải sống chết không đi, dù sao ở đây cũng tốt hơn chốn tồi tàn kia nhưng ngược lại người rất vội vã kéo Vương Nhất Bác chạy khỏi Tiêu phủ như vừa nhìn thấy ma. Chạy một đoạn khá xa mới dừng lại, mệt đến độ mặt trắng bệnh, hơi thở cũng nghẹn lại đánh gục sức lực của cả hai.

"Mẫu thân, tại sao phụ thân lại đuổi chúng ta đi?"

"Không được gọi phụ thân!"

Vương Nhất Bác vốn nghĩ có phải do mình đã làm sai gì nên phụ thân mới nổi giận, muốn nói với mẫu thân để hắn quay lại dập đầu tạ tội nhưng mẫu thân vừa nghe đến tên Tiêu Lang liền biến sắc.

"Mẫu thân..." Vương Nhất Bác không muốn cứ như vậy mà rời đi, cái khác không quan trọng nhưng còn ca ca thì sao, hắn vẫn chưa nói lời nào liền đi như vậy, ca ca có phải sẽ rất giận không.

"Con nghe rõ đây, người đó không phải phụ thân của con, sau này chúng ta và Tiêu thị không phải người một nhà nữa."

"Tại sao vậy?"

"Cái gì mà tại sao, ta nói con nghe không hiểu sao, bọn họ đều là quỷ đấy, con muốn nhận phụ thân, muốn ở lại cùng Tiêu Chiến kia nộp mạng thì cứ việc quay lại."

Vương Nhất Bác nhìn bộ dạng cùng lời nói lúc đương lúc tức giận của mẫu thân mà tim như khua trống, cái gì mà nộp mạng, Chiến ca rốt cuộc gặp phải chuyện gì, hàng vạn câu hỏi lẫn lo lắng hắn đều muốn giải bày nhưng hai cái tát của mẫu thân chỉ khiến hắn bất lực rơi lệ.
Mẫu thân nói đời này Vương Nhất Bác không được quay lại nơi đó, hắn không phải con trai Tiêu Lang, bất quá tất cả chỉ là nhầm lẫn.
Mẫu thân còn nói mặc kệ là Tiêu Chiến hay Tiêu thị gặp chuyện gì cũng không được can thiệp, hôm nay không phải Tiêu Chiến chết thì là hắn chết, phải bảo hộ lấy thân mình trước.
Mẫu thân vừa nói vừa đánh cốt để Vương Nhất Bác tỉnh ngộ, đánh đến nỗi miệng hắn đầy máu cả hai gò má đều tê dại mất hết cảm giác, lát sau nàng ngừng lại, thu dọn vật dụng tiến đến một tiểu khu tìm nơi tiếp tục sinh sống.
______

"Năm đó ta hỏi ca ca vì sao ngươi không bài xích ta và mẫu thân, ca ca biết ngươi đã trả lời thế nào không?"

"Ừm..." Tiêu Chiến ngẫm nghĩ một lúc, quả thật sự việc này không có gì để bài xích cả, nghề nào không quan trọng - cũng chỉ để kiếm sống thôi miễn sao không lừa gạt, giết người, không làm việc trái với lương tâm thì không có gì là xấu hổ cả.

Tiêu Chiến đem điều này nói ra, nhìn qua đáy mắt Vương Nhất Bác thoáng lên một tia dịu dàng, đột nhiên hắn cúi xuống kéo anh vào lòng, động tác đặc biệt ôn nhu, đầu còn tựa lên vai anh như hài tử nhỏ.

"Sao vậy?"

Thấy Vương Nhất Bác im lặng hồi lâu như đang kiềm nén điều gì anh liền vươn tay tay đáp lại cái ôm của hắn, vuốt ve tấm lưng rộng lớn bày ra tư thế an ủi, che chở một kẻ to xác.

"Lúc đó ca ca cũng trả lời như vậy, ánh mắt cũng rất dịu dàng khiến ta không thể nào quên được."

Tiêu Chiến khẽ cười vỗ vỗ vai Nhất Bác, đệ đệ này của anh thì ra cũng có lúc đáng yêu như vậy. Vẻ ngoài băng lãnh, vô cảm nhưng nội tâm cũng có điểm mềm yếu, có thể vì một câu nói mà khắc cốt ghi tâm.
Vương Nhất Bác cứ như vậy ôm lấy anh rất lâu, Tiêu Chiến tuy có chút kỳ lạ nhưng thấy hắn vẫn đang chìm đắm trong quá khứ cũng không nỡ đẩy ra sợ Vương Nhất Bác tổn thương nên chỉ lặng lẽ ôm thêm một lúc, cứ như vậy thoáng cái trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.
____

Trở lại sự việc năm ấy không thể nhắc về cuộc sống của mẹ con Vương Nhất Bác sau khi rời khỏi Tiêu phủ. Một khắc bị đuổi đi ai ai cũng nghĩ cuộc đời mẹ con kia lại rơi vào bế tắc lẫn miệt thị không dứt. Nhưng rốt cuộc sự tình lại đảo ngược khiến cả người trong cuộc đều khó hiểu, duy chỉ có Vương Nhất vẫn bình thản như không có gì.

"Thức ăn này con lấy ở đâu ra?"

Mẫu thân của hắn đang cặm cụi quét dọn lại thấy Vương Nhất Bác mang một bao tải nào thịt nào gạo về, mà định kỳ đều mang rất nhiều như vậy, thức ăn cũ đôi khi vẫn còn chất một góc bếp chưa kịp dùng hết.
Tuy được ăn no mặc ấm nhưng nàng vẫn không lấy làm yên tâm, đột nhiên trong nhà dư dả như vậy không khỏi có chút ngờ vực Vương Nhất Bác ở bên ngoài đã làm gì.

"Chỉ tùy tiện chạy vặt vài nơi thôi." Vương Nhất Bác không nhìn nàng, lạnh nhạt đáp.

"Vậy còn vải vóc?"

"Dùng thức ăn thừa đổi."

"Còn trang sức?"

"Đủ rồi đấy mẫu thân!" Hắn đột nhiên gầm giọng quát khẽ, điệu bộ vô cùng mất kiên nhẫn với những câu hỏi kia.
Một lúc trôi qua dường như nhận ra trong lời nói của mình có phần gay gắt, Vương Nhất Bác lại quay đi khẽ nói: "Dù sao cũng không phải trộm cắp."

Thế nhưng tần suất rời nhà của hắn ngày càng nhiều, nhiều đêm liền không về khiến mẫu thân hắn lòng dạ rối bời, đêm đó hạ quyết tâm bám theo.
Cái nàng không ngờ nhất nơi hắn dừng chân lại là cổng sau Tiêu phủ, mà lúc này Tiêu Lang đang ở trên xe ngựa đợi Vương Nhất Bác leo lên sau đó chậm rãi hướng một quán rượu khá xa Tiêu phủ mà dừng lại cùng đi vào.
Mẫu thân hắn nhìn quanh quất cũng không cách nào lẻn theo vào vì gia nhân đã chặn các lối, tự biết ngày hôm nay không thể tra ra mọi chuyện không khéo còn kinh động đến đám người kia nên liền lặng lẽ quay về.
Nhưng chân chưa đi được quá hai bước đã cảm thấy trời đất vào đêm vốn tối tăm nay lại thêm mịt mờ, ở bên gáy chịu một lực không nhỏ đánh lên khiến toàn thân rã rời, cứ thế cả người tiếp nhận mặt đất lạnh lẽo mà ngã xuống.

"Ngươi muốn giải quyết thế nào đây?"

Từ phía sau Tiêu Lang thư thái đến gần chỗ mẫu thân Vương Nhất Bác đang nằm phủ phục dưới mặt đất, hắn khẽ cười nắm lấy gương mặt nàng ngắm nghía hồi lâu, dung mạo vốn chẳng thay đổi nhưng đã sớm bị thời gian tàn phá, thầm tiếc rẻ cho một mảng thời gian cũng từng cùng hắn hoan ái mua vui.
Vương Nhất Bác nín thinh không đáp, y hết nhìn mẫu thân lại nhìn Tiêu Lang, y biết người kia đang chờ câu trả lời, vẻ mặt ung dung tự đắc, nhìn nghiêng lộ ra sát khí áp người khiến nội tâm Vương Nhất Bác đang nhìn mẫu thân đột nhiên ẩn nhẫn đau. Mãi sau gió đêm đột nhiên thổi qua khiến thần trí y bừng tỉnh, đi đến bên cạnh Tiêu Lang ôm mẫu thân từ dưới đất lên.

Vương Nhất Bác nhìn nàng một lúc nói: "Ngươi thả mẫu thân trở về, ta sẽ lập tức lên đường."

Khóe môi Tiêu Lang khẽ nhếch lên một đường cong tuyệt mỹ, tuyệt mỹ từ đường nét trên gương mặt vốn anh tuấn của hắn cho đến kế hoạch thu phục thiếu niên kia. Vương Nhất Bác không phải con trai hắn, điều này Tiêu Lang hẳn đã sáng tỏ nhưng ở người kia luôn có sức mạnh tiềm tàng oán niệm, có kẻ sinh ra vốn dĩ có thể đứng hàng thần tiên vì tâm hồn thánh khiết nhưng cũng có kẻ sinh ra đã được oán niệm vây lấy, mà người như vậy ắt hẳn có thể giúp hắn quậy tung một hồi của thiên hạ này.
Lòng Tiêu Lang từng chút nóng rát như lửa khi lần đầu thấy Vương Nhất Bác, thuộc hạ hắn nghĩ thiếu niên đơn thuần mười ba tuổi thì có điều gì sinh ra tâm ma? Nhưng Tiêu Lang rất rõ một khắc hắn cố ý lạnh nhạt lướt qua Vương Nhất Bác, hẳn đã thấy cái nhếch môi đầy chán chường của người kia cùng đôi mắt thờ ơ lãnh đạm.
Cái liếc mắt đó tựa hồ giấc mộng Tiêu Lang đeo đuổi bấy lâu, tìm một cơ thể thu hút vô số oán linh để cùng hắn tu luyện, cùng hắn đạp ngã thiên hạ dưới chân mà dày vò.
Bất quá Vương Nhất Bác khi ấy không rõ được trong lòng người kia muốn có được mình đến thế nào, cho đến ngày chính mình cùng mẫu thân bị đuổi đi sau đó được bí mật đưa đến gặp Tiêu Lang, hết thảy đều là một sự tính toán hoàn hảo tuyệt đối.
Tiêu Lang đi đến trước mặt Vương Nhất Bác, nhìn y đang bế mẫu thân trong lòng lại khẽ cười đem bàn tay vuốt ve tóc mái đã bị gió làm lộn xộn của Nhất Bác, vỗ nhẹ đỉnh đầu người kia tỏ vẻ hài lòng, lát sau mới tiếp tục nói:

"Ngoan! Đợi ngươi trở về ta sẽ đem Tiêu Chiến thưởng cho ngươi, có được không?"

Vẻ mặt vốn lạnh lẽo của Vương Nhất Bác đột nhiên co rút lại, tâm tư kích động bộc phát qua ánh mắt sâu thẳm, một hơi thở của y trở nên nặng nề, nghĩ đến ca ca kia trong lòng không khỏi rúng động, nếu có thể có được ca ca hiện tại bắt y nhảy vào hố sâu biển lửa cũng cam lòng.
Từ đầu đến cuối Tiêu Lang cho y nhiều thứ, từ thức ăn, vải vóc, còn cho người dạy dỗ y học tập luyện kiếm thuật cách bí mật, cùng bí mật tu dưỡng người kia tu luyện tà thuật nhưng đổi lại Vương Nhất Bác chưa từng yêu cầu thứ gì, điều kiện kiên quyết không thay đổi chính là ca ca kia.

FOTEER

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro